Tưởng Viễn Chu quay mặt nhìn con gái, phát hiện con bé còn đang run.
Bảo mẫu cầm ghế tới.
“Tưởng tiên sinh, ngài ngồi trước đã.”
Tưởng Viễn Chu ngồi xuống, đặt Lâm Lâm lên chân mình, con bé rất yên lặng, vùi ở trong ngực anh, bàn tay túm lấy áo anh.
Hứa Ngôn nằm trên giường bệnh, đưa tay ra cầm tay của Lâm Lâm.
“Để cô kể chuyện cổ tích cho con nghe nhé, được không?”
Duệ Duệ thoát khỏi vòng tay của bảo mẫu, bé bước đi tới trước mặt Lâm Lâm, tình cảm của hai đứa rất tốt, Lâm Lâm bị như vậy, Duệ Duệ hướng nội hơn bình thường.
Giọng nói Hứa Ngôn nhẹ nhàng chậm chạp, trong đầu có không ít chuyện cổ tích, Tưởng Viễn Chu nâng tầm mắt, màu trắng bên trong phòng bệnh tràn ngập nhãn cầu của anh, anh thấy bảo mẫu và người giúp việc đứng chung một chỗ, sắc mặt vẫn còn hoảng hốt lo sợ, bọn họ giống như vừa trải qua cuộc thua trận, trong ánh mắt còn có hoảng hốt và đầy đề phòng.
Giọng nói của Hứa Ngôn mang theo lực trấn an nào đó, từng chút từng chút truyền tới lỗ tai Tưởng Viễn Chu.
“Hàng ngày, trước khi Nhím con ra ngoài, Nhím mẹ đều phải để ý cho nó mặc chiếc áo lông thật ấm…”
Lâm Lâm gối đầu lên trước ngực Tưởng Viễn Chu, đôi con ngươi trắng đen rõ ràng liếc nhìn Hứa Ngôn. Hứa Ngôn giơ tay lên, muốn tả cảnh tượng trong câu chuyện cổ tích, nhưng không ngờ lại ảnh hưởng đến vết thương.
“Không sao chứ?”
“Không sao.” Cô ta khẽ lắc đầu, tiếp tục kể chuyện: “Một ngày, trong rừng rậm tổ chức lễ hội múa, con nhím nhỏ cũng muốn đi. Nó biết, mẹ nhất định sẽ lại lải nhải như ngày thường thôi…”
Hứa Ngôn đem câu chuyện kể nghe rất êm tai, sau một lúc lâu, kể tới phần kết truyện lại có vài phần hài hước, Lâm Lâm như cũng thả lỏng không ít.
Tưởng Viễn Chu khẽ vuốt đầu vai con gái, “Cô nghỉ ngơi cho tốt đi, nếu bị thương thì phải dưỡng tinh thần cho tốt.”
“Không sao, thật ra cũng chỉ bị thương ở ngoài thôi.” Hứa Ngôn duỗi tay, đầu ngón tay chạm vào bàn tay nhỏ của Lâm Lâm, Lâm Lâm không có rụt lại.
“Anh Tưởng, anh đừng để trong lòng quá, nếu lúc ấy bọn chúng định cướp không phải là Lâm Lâm thì tôi cũng sẽ không thờ ơ. Tôi biết một đứa trẻ với một gia đình mà nói thì có ý nghĩa gì…”
Lâm Lâm giơ tay, Tưởng Viễn Chu bế con bé dậy, để con bé đứng trên đùi mình. Anh nuông chiều con gái như vậy. Lúc bản thân gặp phải cảnh bắt cóc, Tưởng Viễn Chu chưa từng cảm nhận được tuyệt vọng là gì. Thế nhưng mới vừa rồi, lúc ở trong phòng làm việc anh nhận được điện thoại của bảo mẫu, chị ta qua điện thoại cũng chỉ lời ít ý nhiều nói chuyện của Lâm Lâm, còn cố tình nói Lâm Lâm không bị sao hết, nhưng dọc đường đi đến phòng bệnh, trong đầu Tưởng Viễn Chu tràn ngập suy nghĩ miên man, thậm chí đã nghĩ con gái mình có bị bán đến một nơi xa lạ nào không, có bị ngược đãi không?
“Tôi cho người thu xếp phòng bệnh riêng cho cô.”
“Anh Tưởng, thật sự không cần!”
Tưởng Viễn Chu đứng dậy, “Đừng từ chối, đây cũng là chuyện tôi muốn làm.”
Người đàn ông nói xong những lời này thì xoay người đi ra ngoài. người giúp việc bế Duệ Duệ theo sau. bảo mẫu đứng trước giường bệnh, “Cô Hứa, cô chú ý nghỉ ngơi, chúng tôi đi trước, hôm nay thật sự nhờ có cô…”
Hứa Ngôn giãn khóe miệng, nhìn mấy người đi ra ngoài, cũng nhìn bóng dáng Tưởng Viễn Chu biến mất ở cửa.
—
Hứa Tình Thâm thực hiện ca phẫu thuật xong, lúc đi ra trời đã chạng vạng.
Trái tim treo lơ lửng của cô trước sau không bỏ xuống được. Cô đi vào phòng bệnh của Hứa Ngôn, đặt một chân vào mới phát hiện chiếc giường bệnh kia trống không.
Hứa Tình Thâm nhìn quanh bốn phía, vừa lúc có cô y tá trẻ đi vào.
“Người nằm giường này đâu rồi?”
“Bác sĩ Hứa, cô Hứa được chuyển tới phòng VIP rồi ạ.”
Trong lòng Hứa Tình Thâm sáng tỏ, hai tay cô cắm trong túi, bước nhanh ra ngoài.
Tới trước văn phòng của Tưởng Viễn Chu, Lão Bạch đứng ở cửa, ánh mắt Hứa Tình Thâm rơi xuống trên cánh cửa.
“Viễn Chu có ở bên trong không?”
“Có ạ.”
“Lâm Lâm với Duệ Duệ đâu?”
“Cũng ở đó ạ.”
“Điều tra bên trung tâm mua sắm thế nào rồi?”
Sắc mặt Lão Bạch có chút nặng nề.
“Đã điều tra camera, có điều thu hoạch không lớn ạ, dù sao ngài không cần quá lo lắng, sự tình sẽ có biến chuyển ạ.”
“Được.”
Hứa Tình Thâm tiến lên, tay mở cửa ra. Lúc đi vào, thấy Tưởng Viễn Chu đang ngồi ở sô pha, đưa lưng về phía mình, Hứa Tình Thâm vô cùng cẩn thận đóng cửa lại, lúc sau mới phát hiện Lâm Lâm đã nằm trong lòng anh mà ngủ rồi.
Hứa Tình Thâm đi đến trước người Tưởng Viễn Chu, lời đã tới bên miệng thì lại thấy mi mắt anh cũng đã nhắm.
Cô ngồi xổm xuống, đang định bế Lâm Lâm lên, Tưởng Viễn Chu lại đột ngột bị giật mình, anh bỗng mở mắt ra, hai tay ôm chặt đứa con trong lòng.
Hứa Tình Thâm đứng dậy, sau đó cúi người xuống.
“Là em.”
Khuôn mặt người đàn ông lộ vẻ mệt mỏi, anh bắt chéo đôi chân dài, để Lâm Lâm nằm giữa khuỷu tay mình. Hứa Tình Thâm nhìn xung quanh bốn phía.
“Duệ Duệ đâu?”
“Ngủ. Thật ra thằng bé lại ngủ trước, anh cho thằng bé ngủ trên giường.”
“Bế như vậy cũng không phải cách, anh chịu được hả?”
Hứa Tình Thâm muốn bế lấy Lâm Lâm, Tưởng Viễn Chu lại không buông tay.
“Anh muốn bế.”
“Viễn Chu, có phải chuyện hôm nay…”
“Phải.” Tưởng Viễn Chu nói.
Hứa Tình Thâm ngồi xuống cạnh Tưởng Viễn Chu, “Có phải em sai rồi không?”
“Sao lại nói như vậy?”
“Em không muốn để hai đứa nhỏ từ nhỏ đã thấy chúng không giống những người khác, cho nên em không thích có vệ sị vây quanh bọn nhỏ. Em muốn bọn nhỏ được trải qua cuộc sống như những đứa trẻ bình thường khác. Nhưng bọn nhỏ lại đều mang họ Tưởng, từ lúc mang cái họ này, em hẳn phải chấp nhận chuyện bọn nhỏ bất cứ lúc nào cũng sẽ gặp phải nguy hiểm…”
Lời của Hứa Tình Thâm còn chưa dứt, bàn tay đã được Tưởng Viễn Chu nắm lấy.
“Dù thật là như vậy cũng không thể trách em. Anh và em cùng nhau ra ngoài, cùng nhau dạo siêu thị, đưa con ra ngoài chơi, anh cũng chưa bao giờ đưa vệ sĩ theo, anh cũng không thích.”
“Nhưng hiện tại thiếu chút nữa đã xảy ra chuyện.”
Tưởng Viễn Chu giơ tay ôm Hứa Tình Thâm vào lòng.
“Giờ không phải không có gì rồi sao?”
Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn về phía anh, “Viễn Chu, đừng an ủi em, nói như vậy ngược lại sẽ làm lòng em thêm khó chịu…”
“Không phải anh an ủi em.”
Bàn tay Tưởng Viễn Chu giữ đầu vai Hứa Tình Thâm, anh nhìn người phụ nữ trước mặt thật sâu.
“Nếu thật sự là bắt cóc trẻ em, đối phương sẽ không xuống xe có một người, nếu đã bắt được cơ hội tốt như vậy, chỉ cần thêm hai, ba người nữa thì một Hứa Ngôn có thể ngăn nổi được sao?”
Ánh mắt của Hứa Tình Thâm quét kỹ lưỡng một lượt trên khuôn mặt Tưởng Viễn Chu. Người đàn ông sắc mặt nghiêm túc, anh một tay ôm con gái, một tay ôm cô, ngũ quan vẫn như cũ, tinh xảo vô cùng.
“Muốn bắt con gái Tưởng Viễn Chu anh đây, nói khó không khó, nói dễ cũng không dễ, nhưng hai người một chiếc xe, đó không phải chuyện cười sao?”
“Vậy…”
Khóe miệng Tưởng Viễn Chu hơi cong lên, một độ cong nhạt hơi kéo lên trên.
“Đừng suy nghĩ lung tung, em mới vừa mổ xong, còn chưa đủ mệt?”
Hai tay Hứa Tình Thâm đặt trên đùi, từ từ nắm chặt lại, “Hẳn em nên ở cùng Lâm Lâm trước đã.”
“Em cũng là người bác sĩ.”
Cổ họng Hứa Tình Thâm chua xót, nuốt mấy cái.
“Lúc biết Lâm Lâm thiếu chút nữa xảy ra chuyện, em gần như muốn điên rồi. Lúc nhìn thấy con, em đã lập tức ôm con vào lòng, con bé cũng cần em. Em cảm giác được cả người con bé run rẩy, nhưng sau khi nhận được điện thoại, em chỉ có thể đi. Viễn Chu, lúc làm giải phẫu, em đã tự nhiên vứt bỏ con ra khỏi đầu, em không bận tâm đến con bé, càng không nghĩ tới con bé…”
Tưởng Viễn Chu càng ôm chặt cô hơn.
“Đây là đang thấy có lỗi sao?”
“Thực sự xin lỗi!”
Bàn tay người đàn ông rơi xuống đỉnh đầu Hứa Tình Thâm, ấn đầu cô, để cô gối lên đầu vai mình.
“Chẳng lẽ em cho rằng, anh sẽ vì chuyện này mà trách cứ em?”
“Không phải, chỉ là tự trong lòng em áy náy thôi.”
“Không cần phải áy náy! Khi trước ngực em có in những chữ ‘Bệnh viện Tinh Cảng’, em không đơn giản chỉ là một người mẹ, trên vai em gánh gánh nặng Tinh Cảng. Tình Thâm, lúc ban đầu, đây là chỗ em hấp dẫn anh nhất; tới tận giờ phút này, cảm giác đó chưa bao giờ ở biến mất khỏi lòng anh. Đừng áy náy! Anh hiểu hết suy nghĩ trong lòng em, sinh mệnh vẫn luôn là trách nhiệm nặng nhất của chúng ta.”
Tầm mắt Hứa Tình Thâm rơi xuống trên khuôn mặt của con gái, con ngủ thật sự an tường, không chút nào kinh hoảng. Cô đưa tay cầm bàn tay nhỏ của con gái. Tưởng Viễn Chu thấy thế, liền bao phủ cả tay cô và tay con trong lòng bàn tay mình.
—
Nhà họ Mục.
Lăng Thời Ngâm đứng trong sân, đã là chạng vạng, có điều vẫn chưa tới giờ cơm.
Phó Lưu Âm ở nhà chán cả một ngày, lúc đi ra khỏi phòng, nhìn thấy Lăng Thời Ngâm đang ngồi ở ghế mây trong vườn.
Cô xoay người định bỏ đi, Lăng Thời Ngâm lại vẫy tay với cô.
“Âm Âm!”
Phó Lưu Âm dừng chân lại, đi đến trước mặt Lăng Thời Ngâm.
“Bây giờ ở đây cũng không có ai, cô không cần giả mù sa mưa như thế, cô cứ kêu tên tôi là được.”
Lăng Thời Ngâm ngẩng mắt, trong ánh mắt rõ ràng pha lẫn căm ghét, cảm xúc như thế chẳng qua thường ngày đã đọng lại lâu lắm rồi, cô ta cười lạnh: “Phó Lưu Âm, tôi vẫn luôn khá tò mò, tò mò cô có thể ở lại nhà họ Mục bao lâu.”
Phó Lưu Âm ngồi xuống.
“Cái này có gì mà tò mò? Tóm lại tôi ở đây ngày nào, cô có thể sẽ không thoải mái ngày đó.”
“Là cô bỏ thuốc vào tổ yến của tôi đúng không?”
Phó Lưu Âm khẽ nhún vai, “Không phải cô đã nói tìm thấy thuốc trong phòng tôi sao? Còn hỏi tôi làm gì?”
Cô như vậy làm Lăng Thời Ngâm không nhìn được, cô ta nghiêng tới, ánh mắt hung hăng đóng lên một bên mặt Phó Lưu Âm.
“Anh cô nhận tội, hẳn là nhận mọi hình phạt đi? Sao cô không hiếu kỳ, vì sao hắn lại nhận tội vậy?”
Bàn tay Phó Lưu Âm rũ hai bên người nắm chặt, tầm mắt đón lấy ánh mắt Lăng Thời Ngâm.
“Cô muốn nói gì?”
“Tôi chỉ tò mò thôi à! Phó Kinh Sênh không sợ trời không sợ đất, ai cũng dám đụng, tâm tư lại kín đáo như vậy, nhưng cuối cùng sao lại dễ dàng nhận tội ngay như vậy chứ?”
Phó Lưu Âm có vẻ như rơi vào trầm tư, không nói gì.
Nụ cười lạnh bên khóe miệng Lăng Thời Ngâm càng lúc càng rõ ràng: “Tôi thật sự thấy đáng thương cho cô, trừ anh cô ra, trên đời này cô còn người thân nào sao? À, Hứa Tình Thâm đúng không? Nhưng cô ta hiện tại đã lấy người khác, đứa trẻ kia cũng không phải của anh cô, cô không cảm thấy mình đáng thương sao?”
Phó Lưu Âm rũ mi mắt.
“Lăng Thời Ngâm, tôi vô duyên vô cớ bị anh cô nhốt hai năm, mất đi tự do, nhà họ Lăng các cô chẳng lẽ một chút áy náy cũng không có sao?”
“Áy náy?” Lăng Thời Ngâm cảm thấy buồn cười. “Đó là đáng đời cho cô.”
Phó Lưu Âm nhìn sang người phụ nữ bên cạnh.
“Tôi không còn người thân nào khác, nhưng dù gì thì anh trai tôi vẫn còn sống, cô thì sao?”
“Phó Lưu Âm!!!”
“Lăng Thận chết thảm, đáng đời!”
Sắc mặt Lăng Thời Ngâm trắng bệch, có vẻ bị kích thích rất dữ.
“Nếu ngày nào đó cô ra khỏi nhà họ Mục, Phó Lưu Âm, tôi thề, tôi sẽ cho cô sống không bằng chết!”
Phó Lưu Âm không có chút nào sợ hãi. Lăng Thời Ngâm nói có câu đúng, cô hiện tại trên đời cũng không còn người thân nào, nói cách khác không còn vướng bận. Cô không khỏi nhìn về phía cổng nhà họ Mục, dù trong lòng có ý nghĩ như vậy, nhưng dạng bi ai này cũng chỉ lan tràn trong lòng cô một chút, cô bỗng nhiên ý thức được cô vẫn còn Mục Kính Sâm.
Cô vô thức đi ra khỏi phòng chính là muốn xem xem Mục Kính Sâm khi nào thì về.
Hôm nay Lăng Thời Ngâm tâm tình tốt, bên Hứa Ngôn hết thảy thuận lợi, còn ở lại Tinh Cảng; chẳng qua trước đó cô ta đã căn dặn gã đàn ông kia lúc đánh Hứa Ngôn nhất định phải đánh thật nặng, thật tàn nhẫn; không chỉ để người ta không nhìn ra được sơ hở, còn bởi vì Lăng Thời Ngâm vẫn không nuốt trôi cơn giận tới những nguwoif có ý muốn tiếp cận Tưởng Viễn Chu.
Cô ta cũng không tin cô ta hai năm không thể đi vào trái tim Tưởng Viễn Chu mà một Hứa Ngôn lại có thể.
Nhưng cô ta bằng lòng để Hứa Ngôn đi thử, nếu Hứa Ngôn thích không biết tự lượng sức mình, cô ta nhất định cũng bằng lòng giúp đỡ. Phó Lưu Âm nhìn chằm chằm cánh cổng, thấy một chiếc xe đang từ từ tiến vào. Lăng Thời Ngâm theo ánh mắt cô nhìn lại, phát hiện đó là xe của Mục Thành Quân.
Cô ta cười lên trong mắt, đứng dậy. Phó Lưu Âm quay đầu lại, thấy Lăng Thời Ngâm chuẩn bị đi ra đón.
“Chị dâu, chị với anh cả tình cảm tốt không?”
Lăng Thời Ngâm quét mắt liếc cô một cái.
“Cái này còn cần cô hỏi sao?”
“Vậy là không tốt.”
“Tôi và Thành Quân kết hôn đến nay, chưa phải đỏ mặt lần nào.”
Lăng Thời Ngâm lạnh mặt, không cho phép người khác nói cuộc hôn nhân của cô ta không tốt chút nào.
“Lần trước chị bị đánh cũng do anh cả đúng không?”
Lăng Thời Ngâm nhăn mày, Phó Lưu Âm đứng dậy theo.
“Nếu chị với anh cả tình cảm thật sự tốt, vì sao anh ta luôn dùng ánh mắt đó mà nhìn em?”
Lăng Thời Ngâm nghe nói thế, đột nhiên cả kinh: “Cô… Cô nói bậy gì đó?”
“Chẳng lẽ chị không phát hiện sao?” Phó Lưu Âm khóe miệng ngậm cười. “Hay là với bản thân, chị quá tự tin rồi?”
“Phó Lưu Âm!”
Người phụ nữ xoay người, mau chóng đi tới xe của Mục Thành Quân; trong lòng Lăng Thời Ngâm trống rỗng, không chút nghĩ ngợi mà đuổi theo.
Mục Thành Quân mới từ trên xe xuống, tay còn xách theo hộp bánh kem, đóng cửa xe, quay người lại liền thấy Phó Lưu Âm đi tới trước mặt mình.
“Anh cả!”
Hôm nay thời tiết ấm áp, Phó Lưu Âm mặc váy màu đen, chỗ cánh tay là chất vải ren, da thịt trắng nõn như ẩn như hiện, làn váy còn tôn lên được đôi chân tuyệt đẹp. Mục Thành Quân không ngờ cô sẽ chủ động chào hỏi mình, ngày thường cô bé này luôn hễ tránh được là hết sức mà tránh hắn.
Lăng Thời Ngâm theo ở sau, vừa định mở miệng gọi “ông xã”, Phó Lưu Âm liền giành nói trước: “Anh cả, anh mua gì thế?”
“Bánh kem trái cây.”
“À!” Ngữ điệu của Phó Lưu Âm trầm xuống. “Cho chị dâu sao?”
Mục Thành Quân đưa đồ trong tay qua.
“Cô muốn sao?”
“Có thể ư?”
“Một cái bánh kem thôi mà, có gì không thể?”
Phó Lưu Âm mặt đầy vui mừng mà nhận lấy.
“Cám ơn!”
Mục Thành Quân biết Lăng Thời Ngâm đang ở đó, nhưng hắn chẳng cần bận tâm gì.
Khóe miệng Phó Lưu Âm nở nụ cười, khuôn mặt trắng nõn như trứng gà bóc; ánh mắt người đàn ông bình tĩnh dừng trên mặt cô. Phó Lưu Âm cầm bánh kem xong thì xoay người, nhìn Lăng Thời Ngâm đứng trước mặt, cô nhướng nhướng mày: “Chị dâu, xin lỗi nha, cầm bánh kem của chị rồi!”
Lăng Thời Ngâm chỉ có thể miễn cưỡng cong môi.
“Không sao!”
Phó Lưu Âm nhấc chân chuẩn bị đi, lại nhìn thấy một chiếc xe khác chạy bay vào cổng. Bánh xe việt dã bá đạo, lăn trên mặt đường bằng phẳng một cách lộn xộn. Mục Kính Sâm tự mình lái xe, xe dừng hẳn xong, anh không ở đó lâu, đôi chân thon dài từ ghế điều khiển đặt chân ra ngoài.
Phó Lưu Âm không ngờ khéo như vậy, cô thật ra muốn nhấc chân chạy, nhưng Mục Kính Sâm hiển nhiên không cho cô cơ hội này.
“Âm Âm!”
Bước chân cô đóng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích. Mục Kính Sâm trong tay cầm chìa khóa xe, bước tới mấy bước.
“Tất cả đứng ở đây làm gì vậy?”
Sắc mặt Lăng Thời Ngâm có chút khó coi, cô ta nhìn sang người chồng ở trước mặt. Phó Lưu Âm không có thời gian suy nghĩ, cô chưa bao giờ nghĩ tới phương diện kia, nhưng hiện tại sau nhiều cái nhìn, cô phát hiện ánh mắt Mục Thành Quân có vẻ như vẫn thật sự không thích hợp.
Mục Kính Sâm đi tới cạnh Phó Lưu Âm, thấy tay cô ôm hộp bánh kem nhỏ.
“Em ra ngoài?”
“Không, không phải.”
“Anh cho cô ấy.” Mục Thành Quân tiếp lời.
Mục Kính Sâm cười, xoay người nhìn về phía người đàn ông, tầm mắt không nhìn lại Phó Lưu Âm.
“Cám ơn anh cả chưa?”
“Rồi.”
“Đi thôi!” Cánh tay thon dài của Mục Kính Sâm ôm người phụ nữ bên cạnh.
Phó Lưu Âm đi theo bước chân anh đi về phía trước, cô cảm thấy chiếc bánh kem trong tay bỗng nhiên rất nặng.
Hai người vào nhà, bà Mục vừa lúc từ trên lầu xuống.
“Mẹ!”
“Mẹ!”
“Thành Quân về rồi sao?”
“Anh cả ở bên ngoài.”
Bà Mục thấy Mục Kính Sâm muốn lên lầu.
“Vậy rửa tay ăn cơm đi?”
“Con đi tắm một cái trước, hôm nay bên sân huấn luyện có nhiều chuyện, mồ hôi ra hết cả người.”
Phó Lưu Âm bị anh ôm như chú gà con bị diều hâu bắt đi, hình dung như vầy thật sự là buồn cười, nhưng cũng chuẩn xác.
Trở lại phòng, Mục Kính Sâm giơ tay ra sau đóng cửa lại. Phó Lưu Âm đứng ở tại chỗ không nhúc nhích. Mục Kính Sâm giữ chặt cánh tay cô, đưa cô tới bên cửa sổ.
“Anh cả sao lại vô duyên vô cớ cho em bánh kem? Tôi thấy sắc mặt Lăng Thời Ngâm thật sự khó coi tới cực điểm rồi.”
“Tôi…tôi cũng không biết à! Anh cả nói cho tôi, thịnh tình không thể chối từ mà nên tôi mới cầm.”
Mục Kính Sâm hai tay chống bên người cô.
“Vậy em sao lại đứng cạnh xe anh ấy?”
“Tôi… vừa lúc đi ngang qua.”
Mục Kính Sâm đưa tay lấy hộp bánh kem, sau đó để lên cửa sổ. Hộp giấy bị một tay anh mở ra, bên trong đặt một chiếc bánh kem trái cây hình trái tim.
“Em nói, đây là anh ấy cho em?”
“Chính là cái bánh kem thôi mà.”
Mục Kính Sâm quẹt ngón trỏ, đầu ngón tay dính lớp kem trên bánh kem, anh ngẩng mắt nhìn về phía Phó Lưu Âm.
“Đồ của anh ấy em cũng dám lấy? Em không sợ anh ấy để đồ không sạch sẽ ở trong đó sao?”
“Tôi chỉ cầm thôi, chứ tôi không nghĩ tới việc ăn, tôi sẽ vứt nó.”
Mục Kính Sâm đứng dậy, đưa ngón trỏ sát tới cánh môi Phó Lưu Âm. Nghe được mùi hương của kem bơ, Phó Lưu Âm nhịn không được vươn đầu lưỡi.
Đôi mắt đẹp của người đàn ông híp lại, cúi người hôn lấy môi cô, mùi kem và béo ngậy tỏa giữa môi hai người. Phó Lưu Âm để hai tay lên ngực người đàn ông, đẩy ra, khó khăn quay mặt đi, tầm mắt cô nhìn thấy phía dưới lầu.
“Anh làm gì?”
Mục Kính Sâm nghiêng người kéo rèm ra.
“Muốn ngắm cảnh không?”
“Mẹ lát sẽ giục chúng ta xuống lầu, anh không phải muốn tắm rửa sao?”
“Tắm gì? Bây giờ tắm, buổi tối vẫn phải tắm lần nữa.”
Phó Lưu Âm muốn đi ra nhưng Mục Kính Sâm chặn đường cô lại. Cô luôn bị anh vây lại một chỗ nho nhỏ như vậy một cách dễ như trở bàn tay.
“Anh sẽ không vì một cái bánh kem mà tức giận chứ?”
Tay cô chà lau khóe miệng.
“Anh nói không được ăn, sao đưa lại cho tôi ăn?”
Người đàn ông lè đầu lưỡi, khẽ liếm chỗ cánh môi: “Tôi ăn là ăn em, nếm cũng là nếm hương vị của em.”
Phó Lưu Âm đi về phía trước, tay Mục Kính Sâ đè bả vai cô lại.
“Muốn dùng sức mạnh với tôi?”
“Tôi nào dám?”
“Tôi đã nhìn thấy sắc mặt của Lăng Thời Ngâm.” Gương mặt tuấn tú của Mục Kính Sâm ghé lại gần Phó Lưu Âm, chóp mũi gần như đụng vào cô.
“Em có thể chỉnh cô ta, nhưng không được thông qua anh cả, rõ chưa?”
Khóe môi Phó Lưu Âm giật giật: “Hôm nay cô ta đã nói với tôi không ít, cứ nhắc đi nhắc lại tôi, nói sao anh tôi có thể dễ dàng nhận tội? Tôi nghĩ nghĩ, cô ta nói có vẻ cũng có lý.”
Sắc mặt Mục Kính Sâm đột nhiên lạnh đi: “Có lý gì? Lời cô ta nói, em còn có thể nghe vào ư?”
“Anh trai tôi quả thật cẩn thận. Trước đó, bên cảnh sát đều nói anh ấy không chịu nhận tội, nhưng đột nhiên anh ấy mở miệng…”
Hai cánh tay Mục Kính Sâm chống bên người cô có chút cứng đờ.
“Cảnh sát nếu có thể bắt được anh ta, thì có thể nghĩ ra cách làm anh ta nhận tội.”
Cảm xúc của Phó Lưu Âm cũng hơi được hạ xuống. Mục Kính Sâm dựa tới cạnh cô.
“Đừng vì người khác nói mấy câu đã làm ảnh hưởng đến cảm xúc của mình.”
“Ừ.” Cô đồng ý.
Nhìn “tòa núi lớn” trước mặt dịch chuyển, cô vội đứng dậy muốn đi; Mục Kính Sâm nhanh tay lẹ mắt, một tay bắt cô về lại.
Phó Lưu Âm vừa muốn mở miệng đã bị tay anh ôm vào trong lòng, anh cắn cánh môi cô một cái, sau đó nhân cơ hội mà xâm nhập vào. Phó Lưu Âm với vóc người này bị anh đè chặt liền không nhúc nhích được. Mục Kính Sâm dịch chân sang cạnh, nhân cơ hội đẩy cô tới vách tường.
Cô hoàn toàn bị khống chế. Mục Kính Sâm cúi đầu, một tay ấn sau cổ Phó Lưu Âm, hai người môi chạm môi răng chạm răng, miệng cô kêu “ưm” liền bị anh mạnh mẽ lấp trở về. Mục Kính Sâm không phải người dễ mất khống chế, nhưng anh lúc này lại bị mất kiểm soát.
Anh biết rõ việc Phó Kinh Sênh nhận tội có quan hệ với đoạn video mình đã quay, nhưng Phó Kinh Sênh gặp chuyện, vốn dĩ chính là gieo gió gặt bão.
Mục Kính Sâm vẫn luôn kiên định nghĩ như vậy, có điều ngay vừa rồi, trái tim đột nhiên có chút luống cuống.
—
Bệnh viện Tinh Cảng.
Khoảng 6 giờ, Duệ Duệ tỉnh dậy trước, tiếng khóc truyền ra ngoài, Hứa Tình Thâm vội đứng dậy đi vào.
Không lâu sau, cô bế Duệ Duệ ra. Lâm Lâm cũng đã tỉnh, Duệ Duệ vừa thấy con bé thì lập tức ngừng tiếng khóc, vừa rồi hẳn đã gặp ác mộng gì đó nên giật mình tỉnh.
Tưởng Viễn Chu xem giờ.
“Chúng ta về nhà thôi!”
“Được.” Hứa Tình Thâm cầm lấy túi xách bên cạnh.
Đi ra văn phòng, Lão Bạch còn ở bên ngoài, anh ấy đã bố trí một chiếc xe tới đây từ trước.
Ngồi vào trong xe, xe từ từ chạy ra khỏi Tinh Cảng. Tưởng Viễn Chu đã sớm quen thuộc với đường xá quanh Tinh Cảng, lúc đi ngang qua trung tâm thương mại phía đối diện, người đàn ông bảo Lão Bạch dừng xe cạnh đường.
“Tưởng tiên sinh, ngài có chuyện gì sao?”
“Cậu đi tới tiệm cơm, mua một phần cơm dinh dưỡng lại đây.”
Hứa Tình Thâm có chút khó hiểu: “Không phải về nhà ăn cơm sao?”
“Cho Hứa Ngôn.”
Hứa Tình Thâm trong lòng rơi lộp bộp. Lão Bạch nghe xong cũng chỉ có thể xuống xe đi chuẩn bị. Hứa Tình Thâm vẫn không nói gì, tầm mắt trông ra, nhìn bóng dáng Lão Bạch đi nhanh vào tiệm cơm.
Lần này, thời gian chờ đợi nhất định dài, tiếng cười của Tưởng Viễn Chu bỗng nhiên truyền vào tai Hứa Tình Thâm, “Ngốc thật, chúng ta còn chờ làm gì? Đi, đi xuống ăn cơm!”
“Anh nói Lão Bạch lấy cơm rồi thì tới thẳng bệnh viện đưa, không phải là được rồi sao?”
“Không, anh sẽ đi đưa.”
Hứa Tình Thâm thấy Tưởng Viễn Chu đẩy cửa xe ra chuẩn bị đi xuống, cô không chút nghĩ ngợi mà giữ chặt cánh tay anh, “Anh đưa?”
Người đàn ông nắm lại bàn tay cô, “Sao vậy?”
“Hứa Ngôn cứu Lâm Lâm, lần này cô ta có thể chui vào lòng anh được sao?”
Khóe mắt Tưởng Viễn Chu ẩn dấu nụ cười nhạt ý vị thâm sâu, “Trái tim anh, đối với ai khác cũng đều cứng như hòn đá, ai có thể dễ dàng chui vào chứ?”
“Thật sự?”
“Anh đối với em, trước nay đều là thật.”
Khóe miệng Hứa Tình Thâm hơi giãn ra, lúc này mới nở nụ cười. Tưởng Viễn Chu cũng cong khóe môi theo cô.
“Anh thích nhìn em như vậy.”
“Em thế nào cơ?”
“Thì thích dáng vẻ khẩn trương này của em, có phải là sợ anh bay mất không?”
Nhưng trên xe còn có người khác mà, Hứa Tình Thâm rút tay mình về.
“Đừng có cái gì cũng nói!”
Tưởng Viễn Chu xuống xe, bế Lâm Lâm và Duệ Duệ xuống. Mọi người vào tiệm cơm, vừa lúc Lão Bạch vừa gọi phần cơm dinh dưỡng, nói là còn phải đợi.
Tưởng Viễn Chu chọn vị trí, bảo Lão Bạch và tài xế vào luôn. Lão Bạch chịu trách nhiệm gọi món, ăn cơm xong, phần cơm chuẩn bị cho Hứa Ngôn cũng được đưa tới không bao lâu.
Trở lại xe, Hứa Tình Thâm cho hai đứa nhỏ ngồi đàng hoàng. Lão Bạch tay xách theo hộp cơm.
“Tưởng tiên sinh, tôi đây sẽ đưa đồ ăn tới bệnh viện ngay ạ.”
“Không cần, để tôi đi!” Tưởng Viễn Chu đưa tay ra.
Lão Bạch có chút nghi hoặc. Tưởng Viễn Chu cầm lấy đồ trong tay anh ấy, anh nhìn Hứa Tình Thâm.
“Lên xe chờ anh, một lúc anh sẽ về ngay.”
“Được.”
Tưởng Viễn Chu cầm cơm dinh dưỡng bước nhanh ra ngoài, Hứa Tình Thâm nhìn bóng dáng anh.
Lão Bạch lập tức phát giác ra bầu không khí không thích hợp, loại chuyện này, Tưởng Viễn Chu cứ phân phó là được, sao phải tự mình đi chứ?
Hơn nữa chuyện này còn nằm ngay dưới mắt Hứa Tình Thâm; ngay trước mặt vợ mình mà đi đưa cơm cho một người phụ nữ khác, làm như vậy thật sự ổn sao?
Lão Bạch muốn an ủi Hứa Tình Thâm mấy câu.
“Tưởng phu nhân, đây nhất định không phải chủ ý của Tưởng tiên sinh đâu ạ.”
“Đó là ý của ai?” Hứa Tình Thâm hỏi lại. “Cũng không ai ép anh ấy.”
“Ngài đừng nghĩ nhiều, thật sự là vì Hứa Ngôn đã cứu Lâm Lâm nên Tưởng tiên sinh mới có thể như vậy.”
Tầm mắt Hứa Tình Thâm thu lại, quay sang trên người Lão Bạch, cô mở cửa xe cười cười với Lão Bạch, sau đó ngồi vào.