Ánh mắt của Tưởng Viễn Chu cố định vào một chỗ, lão Bạch nhìn đồng hồ, "Tôi sẽ lập tức đi tìm Hứa tiểu thư."
"Tìm cô ấy ư? Sau khi gặp cô ấy anh sẽ nói như thế nào?"
"Tôi đem sự thật nói cho cô ấy biết, tôi bảo với cô ấy rằng Duệ Duệ đang rất nguy kịch......"
Tưởng Viễn Chu nghe vậy, không thể cầm lòng được mà nhắm chặt mắt lại, sự lạnh lẽo hoà quyện vào trong hô hấp, tụa như một con dao nhọn đang lướt qua cổ họng của anh, "Sau đó nói cho cô ấy biết rằng thật ra con trai ruột của cô ấy đã bị đổi đi rồi, nhưng lại rất có thể sẽ lập tức mất mạng phải không?"
Cổ họng của lão Bạch tựa như bị tắc nghẹn lại, "Tưởng tiên sinh......"
"Cô ấy một thân một mình vừa mang thai vừa phải bôn ba, lại cô đơn nằm một mình ở đó bị người ta đổi mất đứa con ruột thịt, bây giờ còn sắp nói với cô ấy rằng đứa bé đang gặp nguy hiểm." Tưởng Viễn Chu có chút nói không nên lời, bàn tay nắm chặt lại rồi chống lên trán, "Vì thế nên cô ấy mới hận tôi như vậy, xét về mặt về tình cảm thì vẫn có thể tha thứ được."
"Chẳng lẽ ý của Tưởng tiên sinh là muốn giấu Hứa tiểu thư sao?"
Tưởng Viễn Chu không nói thêm câu gì nữa, lão Bạch thì lại gấp đến mức xoay vòng vòng.
Anh ta không biết Tưởng Viễn Chu có nghĩ tới trường hợp ấy hay không, nếu lỡ như thật sự xảy ra tình huống xấu nhất thì sao? "Tưởng tiên sinh......" Giọng điệu của lão Bạch rất nỏng nảy.
"Tôi biết anh muốn nói điều gì, tôi cũng đã nghĩ đến một bước kia rồi, anh muốn nói rằng nếu Hứa Tình Thâm không được gặp mặt Duệ Duệ một lần, cô sẽ tiếc nuối, sẽ oán hận tôi."
"Vậy thì nhất định......"
"Không đâu," Lúc Tưởng Viễn Chu nói ra hai chữ này, gần như đã dùng hết sức lực toàn thân rồi, một nỗi đau thương đang lan tràn ra khắp xung quanh anh, "Nếu con trai tôi thật sự không thể vượt qua được, tôi sẽ không nói cho Hứa Tình Thâm biêt đâu. Lâm Lâm vẫn sẽ là con gái của cô ấy, tôi không muốn quãng đời còn lại của cô ấy phải sống trong đau khổ và oán hận."
Lão Bạch giật mình kinh ngạc, "Tưởng tiên sinh!"
Tưởng Viễn Chu cầm lấy thuốc lá và đồ đạc ở trên bàn, sau đó đi ra ngoài.
Anh lái xe chạy tới nhà họ Tưởng, lúc Tưởng Đông Đình trông thấy anh liền nổi lên một dự cảm rất xấu, mấy ngày nay sức khoẻ của ông ta cũng không được tốt lắm, lúc này trên đùi đang đắp một tấm chăn mỏng, vừa trông thấy anh bước nhanh đi vào, Trong lòng Tưởng Đông Đình không khỏi chột dạ. "Viễn Chu, không phải Duệ Duệ lại xảy ra chuyện gì nữa đấy chứ?"
Bàn tay đang buông thõng ở bên người của Tưởng Viễn Chu nắm chặt lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tưởng Đông Đình đang ngồi trên ghế salon, "Rốt cuộc Duệ Duệ là con của ai?"
"Có phải con bị loạn trí rồi không, nó đương nhiên là con của con."
"Vậy Lăng Thì Ngâm là mẹ ruột của nó ư?"Tưởng Đông Đình có làm thế nào đi chăng nữa thì cũng phải tỏ ra bình tĩnh, thế nhưng trên khuôn mặt của ông ta vẫn để lộ ra một tia khác thường. "Đó là tất nhiên rồi."
"Vậy thì tốt, có cần phải lập tức làm giám định thân nhân cho bọn họ hay không?"
"Viễn Chu, bây giờ Duệ Duệ cũng đã nguy kịch đến như vậy rồi......"
Tưởng Viễn Chu lập tức cắt ngang lời ông ta nói, "Chỉ bởi vì tính mạng của con trai tôi đang đe dọa! Vì vậy nên có một số việc tôi mới phải tìm hiểu cho đến cùng, tôi không thể để cho thằng bé cứ không rõ ràng như vậy mà......" Yết hầu của người đàn ông nhẹ lăn, "Nếu tôi sớm biết Duệ Duệ là con của mình và Hứa Tình Thâm, tôi sẽ không xử với nó bằng tình cảm mâu thuẫn như vậy, tôi sẽ sớm yêu thương nó thật nhiều, nhưng còn bây giờ thì sao? Trong lòng tôi đều tràn đầy tiếc nuối, Tưởng Đông Đình! Đây chính là chuyện tốt mà một người cha như ông có thể làm ra đấy!"
Anh dứt khoát gọi thẳng cả họ lẫn tên của ông ta ra, sắc mặt của Tưởng Đông Đình đã tái nhợt tựa như một tờ giấy trắng, điều khiến cho ông ta không thể tưởng tượng được nhất chính là, tại sao Tưởng Viễn Chu lại biết được thân phận của Duệ Duệ cơ chứ? "Con nghe được chuyện nhảm nhí này từ đâu vậy?"
"Đương nhiên là từ chính miệng ông nói ra rồi." Tưởng Viễn Chu đứng yên ở trước mặt Tưởng Đông Đình, "Tôi thật sự không ngờ rằng, ông ở sau lưng tôi cư nhiên lại còn có thể làm ra được nhiều chuyện ác độc như vậy, ông cũng không hề tôn trọng Hứa Tình Thâm, đó là người phụ nữ tôi yêu cơ mà. Lúc cô ấy rời đi, đã mang thai con của tôi rồi. Ông dồn ép từng bước một, còn tráo đổi con của cô ấy, ông cho rằng chỉ cần giữ được Duệ Duệ ở trong nhà họ Tưởng là xong, nhưng từ trước đến nay ông lại chưa từng bận tâm đến cảm nhận của đứa bé này."
Tưởng Đông Đình không muốn dễ dàng thừa nhận như vậy, Tưởng Viễn Chu ném đĩa ghi âm lên mặt bàn. "Ông cứ từ từ mà nghe thử đi."
Tưởng Đông Đình mím chătn cánh môi, cánh tay đang đặt ở bên người đang phát run lên, Tưởng Viễn Chu dứt khoát ngồi xuống trước mặt ông ta.
"Viễn Chu, ba cũng là vì muốn tốt cho con thôi."
Khoé miệng của Tưởng Viễn Chu vểnh lên, đó là một nụ cười giễu cợt gần như là đau thương, "Nếu Duệ Duệ là con của tôi và Lăng Thì Ngâm, trong lòng tôi trước sau vẫn sẽ luôn có vướng mắc, không thể nào dồn hết tình thương cho nó được. Nhưng nếu tôi sớm biết nó là con của tôi và Hứa Tình Thâm, suốt hơn một năm qua, tôi yêu thương nó còn không kịp nữa......"
"Nhưng nếu con sớm biết, con sẽ để cho Hứa Tình Thâm kết hôn với người khác sao?"
Tưởng Viễn Chu ngước mắt lên, hung hăng liếc nhìn Tưởng Đông Đình, "Khi ông cố chấp tự ý hành động như vậy, ông đã không cần con trai và cháu trai của mình nữa rồi."
"Lời này của con là có ý gì?"
"Sau khi dì mất, tôi cảm thấy mình đã không còn có gia đình nữa rồi, quả nhiên đúng là như vậy."
Tầm mắt của Tưởng Đông Đình dõi theo động tác đứng dậy của Tưởng Viễn Chu mà nâng lên, "Viễn Chu!"
Tưởng Viễn Chu bước nhanh đi ra ngoài, giọng nói của Tưởng Đông Đình bị anh ném lại ở phía sau, anh đi thẳng ra khỏi nhà họ Tưởng, bóng dáng lạnh lẽo rơi trên mặt đất, Tưởng Viễn Chu không khỏi nhìn lại về phía toà nhà phụ kia.Từ rất lâu trước đây, nơi này có Tưởng Tuỳ Vân, còn có vài người giúp việc ở trong nhà phụ nữa, hết sức đông vui.
Sau đó, anh lại dẫn theo Hứa Tình Thâm tới đây, nơi này lập tức càng trở nên náo nhiệt hơn nữa.
Sau đó thì sao? Vành mắt của Tưởng Viễn Chu trở nên ê ẩm, tầm mắt có chút mờ mịt, trong miệng anh tự lẩm bẩm một mình, "Dì, nếu dì còn sống, cháu nhất định sẽ đưa Duệ Duệ đến chơi với dì, nó là con của cháu và Hứa Tình Thâm."
Quay trở lại bệnh viện Tinh Cảng, lão Bạch vẫn còn đang canh chừng ở bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt.
Tưởng Viễn Chu đi tới phòng nghỉ, lão Bạch liếc mắt nhìn bộ dáng của anh, tinh thần của người đàn ông vô cùng suy sụp, ngón tay thon dài ôm lấy khuôn mặt, dường như rất mệt mỏi.
"Tưởng tiên sinh, nếu không ngài nghỉ ngơi một lát trước đi."
Tưởng Viễn Chu khẽ lắc đầu.
Mãi cho đến buổi tối, sau khi lão Bạch rời khỏi đây lại quay trở về, "Tưởng tiên sinh, ăn chút gì đi."
"Lão Bạch, anh về nhà trước đi." Tưởng Viễn Chu nói xong, đứng dậy bước tới trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt, "Tôi vào trong đó với Duệ Duệ một lát."
"Vâng." Tuy lão Bạch nói thế, nhưng sau khi đóng cửa cho Tưởng Viễn Chu xong thì lại vẫn không hề rời đi ngay lập tức.
Người đàn ông thay quần áo xong, đi về phía chiếc giường bệnh kia, Duệ Duệ đang nằm ở đó thật yên tĩnh, không khóc cũng không quấy, so với những đứa trẻ khác, Duệ Duệ vẫn luôn thuộc loại khá ngoan ngoãn. Nhưng lúc này Tưởng Viễn Chu lại hy vọng bé có thể ầm ĩ, cho dù là không nghe lời tức giận hò hét quậy phá lung tung cũng được.
Bước tới mép giường, Tưởng Viễn Chu cúi người xuống nhìn chằm chằm vào bé trai đang nằm trên giường bệnh, Duệ Duệ vẫn còn đang bị chụp máy thở, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn khá nhiều vết bầm tím, anh đau lòng không chịu nổi, muốn xoa, nhưng lại không dám vươn tay ra.
Tưởng Viễn Chu ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh, tầm mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng nõn này, anh chưa bao giờ tỏ ra quá thân thiết với bé, có đôi khi anh dẫn Duệ Duệ đi ra ngoài chơi, trông thấy có vài cha mẹ đang ôm lấy con mình mà không ngừng hôn hít, trong miệng cũng không chút keo kiệt mà nói cục cưng ba yêu con, con là bảo bối mà ba thích nhất. Tưởng Viễn Chu nhìn thấy liền cảm thấy buồn nôn, thật ra anh cảm thấy như vậy...... Đó cũng là bởi vì anh không thể hiểu được thứ tình cảm này. Mà nguyên nhân lớn nhất, chính là vì anh vẫn luôn cho rằng Duệ Duệ là con của Lăng Thì Ngâm.
Tưởng Viễn Chu rũ mắt xuống, có rất nhiều chuyện đang bắt đầu kéo nhau đâm sâu vào trong trái tim của anh.
Anh nhớ lại lúc Duệ Duệ đang chơi với mình, bảo mẫu kêu bé đi ngủ, nhưng bé vẫn cứ ôm chặt lấy cổ của anh không chịu buông ra. Tưởng Viễn Chu biết rằng, một đứa trẻ còn nhỏ như vậy, bé cũng muốn được gần gũi anh, muốn được ngủ cùng với ba trên một cái giường, nhưng đối với sự mong đợi tràn ngập trong mắt bé, từ trước đến nay anh đều luôn giả vờ làm như không nhìn thấy.Tưởng Viễn Chu nghĩ đến đây, trái tim lại tựa như bị dao cắt, anh kéo bàn tay nhỏ bé của Duệ Duệ qua rồi đặt lên trán của mình.
"Cục cưng." Một tiếng gọi này phát ra khỏi miệng, chua xót xen lẫn khó khăn, anh đã quen gọi bé là Duệ Duệ rồi, rất ít khi nói ra từ này, Tưởng Viễn Chu cảm thấy đôi mắt của mình đang trở nên ẩm ướt, anh chỉ có thể nhắm chặt lại, "Con mau tỉnh lại đi, chờ sau khi con tỉnh lại, ba sẽ dẫn con đi tìm mẹ, có được không?"
Lão Bạch xuyên qua tấm kính nhìn vào bên trong, tâm trạng hết sức nặng nề, nhưng ai cũng không thể khuyên nhủ an ủi được ai cả.
Anh ta nhìn thấy Tưởng Viễn Chu đang ngồi ở đó, cả người cứng đờ tựa như một pho tượng, nhưng hình như lại cũng không giống, bởi vì hai bả vai của anh vẫn còn đang không ngừng run rẩy. Trong lòng lão Bạch vô cùng khó chịu, tuy rằng bởi vì có quan hệ với Lăng Thì Ngâm nên đứa bé này đã không được hưởng sự đối đãi tốt nhất, nhưng Tưởng Viễn Chu vẫn thật lòng yêu thương bé, dù sao cũng là con trai của mình. Mỗi lần lão Bạch đến Cửu Long Thương, đều sẽ nghĩ cách mang đến cho bé một món đồ chơi nhỏ, anh ta đi theo Tưởng Viễn Chu lâu như vậy, Hứa Tình Thâm rời đi rồi, Duệ Duệ hẳn chính là động lực duy nhất để Tưởng Viễn Chu có thể tiếp tục chống đỡ phải không?
Bây giờ anh lại nói rằng, muốn dẫn Duệ Duệ đi tìm mẹ.
Lão Bạch dựa vào cạnh cửa, nhìn Tưởng Viễn Chu nói chuyện với Duệ Duệ.
Tưởng Viễn Chu nâng bàn tay lên, định vuốt ve khuôn mặt của con trai, nhưng tay anh lại bị cứng đờ ra ở giữa không trung. Anh sợ khi mình chạm vào sẽ tràn đầy cảm giác lạnh lẽo, Tưởng Viễn Chu liền hoảng đến mức lập tức thu tay về.
"Cục cưng, con đừng sợ, chỗ của ba có bác sĩ vô cùng tài giỏi, nhất định chữa cho con khoẻ lại." Tưởng Viễn Chu nắm chặt bàn tay của Duệ Duệ, cảm giác bất lực này khiến cho anh cảm thấy trống rỗng.
"Chờ sau khi con tỉnh lại, ba sẽ dạy con gọi mẹ, gọi người khác là mẹ một lần nữa, có được không?" Giọng nói của Tưởng Viễn Chu hơi khàn, vuốt ve từng ngón tay của bé.
"Cục cưng, con còn nhỏ như vậy, về sau sẽ còn phải trải qua rất nhiều rất nhiều chuyện, nhưng không sao cả, có ba ở đây rồi, ba có thể dẫn con đi chơi bóng, dạy con cưỡi ngựa, sau này lớn hơn chút, ba sẽ dắt con đi ra biển chơi có được không?"
Tưởng Viễn Chu nói xong lời cuối cùng thì lại bị tắc nghẹn.
Anh đột nhiên rất muốn mắng bản thân mình, cũng rất muốn tự đánh chính mình. Những việc này trước kia anh chưa từng nghĩ tới, cuối cùng, sự chua xót trong đôi mắt của Tưởng Viễn Chu đã không còn ức chế được nữa, anh kéo tay của Duệ Duệ qua đặt lên đôi mắt của mình.
"Cục cưng, vì thế con nhất định phải tỉnh lại, con phải nói cho mẹ của con biết rằng, cô ấy còn có một đứa con trai chính là con đây."
Lời nói của Tưởng Viễn Chu anh ách nghẹn ngào, tiếng nói chuyện trong cổ họng dần dần trở nên đứt quãng, "Con hẳn là nên bảo cô ấy ôm con một cái, hôn con một cái, bảo cô ấy hãy ngắm nhìn con thật kỹ. Cục cưng à, mẹ của con tên là Hứa Tình Thâm......"Lão Bạch đứng nhìn ở bên ngoài, từng cơn đau đớn trong trái tim tựa như bị nghiền nát ra, anh ta cứ đi tới đi lui ở trước cửa, lòng nóng như lửa đốt.
Thời gian Duệ Duệ hôn mê càng dài thì lại càng nguy hiểm, mà một khi vẫn không tỉnh lại......
Lão Bạch dừng lại bước chân, xuyên qua tấm kính nhìn thấy Tưởng Viễn Chu đang cúi người xuống nhẹ nhàng ôm lấy đứa bé, "Duệ Duệ, con trai của ba, nếu con không thể vượt qua được cửa ải này, mẹ của con sẽ vĩnh viễn không bao giờ biết được sự tồn tại của con, con ở bên cạnh ba đã chịu đủ ấm ức rồi, coi như con cho mẹ mình một cơ hội đi, có được không?" Anh vẫn duy trì động tác này mãi, cứ cúi người yên lặng đứng ở nơi đó.
Lão Bạch ngồi lại xuống ghế salon, cũng không biết trải qua bao lâu, mới nghe thấy tiếng mở cửa.
Khi Tưởng Viễn Chu trông thấy anh ta, nhẹ giọng hỏi, "Tại sao còn chưa đi?"
"Tôi về nhà cũng không có việc gì cả, vẫn nên ở lại đây thôi."
Lão Bạch ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Viễn Chu, người đàn ông đi tới vài bước, sau đó ngồi xuống ghế salon, "Đên nay tôi sẽ không trở về Cửu Long Thương đâu."
"Được, vậy thì về văn phòng của ngài đi."
"Không cần đâu, tôi sẽ ngủ ở đây." Tưởng Viễn Chu sức cùng lực kiệt, giày cũng không cởi, cả người cứ như vậy mà ngã xuống. Lão Bạch đứng dậy đi lấy chăn cho anh, lúc quay trở lại, Tưởng Viễn Chu vẫn còn chưa ngủ.
Lão Bạch ở lại với anh ở trong phòng nghỉ, vượt qua một đêm dài trong sự giày vò đau khổ.
Lúc sáng sớm, Tưởng Viễn Chu mới vừa chợp mắt được một lát, liền nghe thấy tiếng ồn ào truyền đến, anh gần như là phản xạ có điều kiện, lập tức vén chăn lên đứng dậy. Tưởng Viễn Chu bước đến trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt, "Có chuyện gì thế?"
Mọi người đang đẩy giường bệnh của Duệ Duệ đi ra ngoài, Tưởng Viễn Chu trông thấy đôi mắt của Duệ Duệ nhắm nghiền, nhưng cả người thì lại đang co giật, khuôn mặt xanh xao, vô cùng đáng sợ.
Tưởng Viễn Chu kinh hoảng tái mặt, "Duệ Duệ!"
"Tưởng tiên sinh, bệnh tình của Duệ Duệ bỗng nhiên chuyển biến xấu, phải tiến hành giải phẫu lần thứ hai."
Cả người Tưởng Viễn Chu liền run rẩy ở tại chỗ, "Chuyển biến xấu ư? Thằng bé cũng đã như vậy rồi, còn có thể chuyển biến xấu như thế nào nữa chứ?"
Lão Bạch nghe thấy tiếng nói chuyện cũng vội vàng đứng dậy từ trên ghế salon, anh ta bước tới bên cạnh Tưởng Viễn Chu, kéo anh ra đằng sau, "Tưởng tiên sinh, cấp cứu quan trọng hơn mà."
Duệ Duệ được đẩy đi ra ngoài, Tưởng Viễn Chu thì lại ngay cả sức lực để chạy theo cũng không có, lão Bạch sốt ruột nhìn anh, "Nếu không để tôi đi qua đó xem thử thế nào nhé?"
Tưởng Viễn Chu khẽ lắc đầu, sắc mặt tái mét, gắng gượng xốc lên tinh thần rồi đi từng bước một tới phía trước.Đến trước cửa phòng giải phẫu, bác sĩ đứng mổ đã chuẩn bị sẵn sàng các khâu trước khi phẫu thuật, trên trán Tưởng Viễn Chu toát đầy mồ hôi lạnh, "Chẳng phải đã giữ được tính mạng rồi sao? Thế nào lại còn xảy ra chuyện như vậy nữa?"
"Tưởng tiên sinh, tình hình trước mắt của Duệ Duệ rất xấu, chúng tôi chỉ có thể cố gắng hết sức......"
"Cái gì gọi là cố gắng hết sức?" Tưởng Viễn Chu lạnh giọng hỏi.
"Điều nguy hiểm nhất sau ca mổ chính là hôn mê bất tỉnh, bây giờ Duệ Duệ lại bắt đầu co giật, gần như tất cả những phản ứng xấu nhất đều đã xuất hiện hết rồi......"
Tưởng Viễn Chu tựa như bị sét đánh, cảm thấy trước mắt mờ mịt một màu xám tro, lão Bạch vội vàng quay về phía bác sĩ nói. "Mau đi đi, bất luận như thế nào, nhất định phải giữ được tính mạng của Duệ Duệ."
Bác sĩ gật đầu, sau đó xoay người bước nhanh đi vào trong phòng.
Bây giờ cả trái tim đều đang bị treo lơ lửng trên ngọn lửa, Tưởng Viễn Chu ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh, hai tay anh chống đầu, không hề nhúc nhích.
Sự cô đơn khó chịu trong giây phút này, dường như đang đưa anh về lại thời điểm hai năm trước, khi đó, anh đã mất đi người dì thân thương nhất, mà bây giờ, tai hoạ tương tự này lại ập xuống bờ vai của anh một lần nữa. Lão Bạch liếc nhìn ra ngoài cửa sổ ở cách đó không xa, ngay từ chiều hôm qua, Đông Thành đã bắt đầu đổ tuyết, mỗi năm mùa đông đến, thành phố này đều sẽ bị phủ kín một màu trắng khiến cho người ta không thể gần gũi được.
Tưởng Viễn Chu ngồi im bất động ở đó, lão Bạch lui bước ra đằng sau, khi anh ta rời đi, Tưởng Viễn Chu vẫn không hề phát hiện.
Đi ra ngoài bệnh viện, bông tuyết tung bay lả tả rơi xuống, trước cổng Tinh Cảng còn in lại từng chuỗi dấu chân.
Có người bước vào bệnh viện, có người đi ra ngoài, những người này cứ đi tới đi lui, lão Bạch cũng đã sớm nhìn quen rồi.
Anh ta gọi điện thoại cho tài xế, bảo anh ta chạy đến cửa đón mình.
Lão Bạch cũng không thèm che ô, chỉ đứng cô đơn lẻ loi ở đó, rất nhanh, tài xế đã lái xe chạy tới, lão Bạch vẫn còn chưa hoàn hồn, tài xế bước xuống mở cửa ra cho anh ta, lúc này lão Bạch mới thu hồi lại tầm mắt đang rơi về phía nơi xa, ngồi xuống.
"Chúng ta đi đâu?" Tài xế đóng cửa lại, sau đó hỏi anh ta.
"Đến Bảo Lệ Cư Thượng."
"Vâng."
Mà lúc này ở Bảo Lệ Cư Thượng, Hứa Tình Thâm mới vừa rời giường, Lâm Lâm vẫn còn đang ngủ, trong phòng có mở điều hoà, ấm áp tựa như mùa xuân.
Hứa Tình Thâm cúi người xuống khẽ hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của bé, Lâm Lâm đang đắp một tấm chăn mỏng, chép miệng, tiếp tục ngủ ngon lành.
Bước xuống lầu dưới, Hứa Tình Thâm vừa đi vừa buộc tóc lại, "Trận tuyết này vẫn còn chưa ngừng à?"
Phó Kinh Sanh cũng đi xuống lầu, anh mặc bộ đồ ở nhà màu trắng, mái tóc lười biếng rũ ở ở tai, "Cứ rơi đi, tốt lắm, Lâm Lâm rất thích ngắm tuyết, chờ sau khi con bé lớn hơn một chút, chúng ta sẽ dẫn nó đi trượt tuyết.""Được đấy." Hứa Tình Thâm lập tức hưởng ứng, cô đi tới bên cửa sổ, không khỏi lười nhác vươn vai, "Thời tiết này chỉ thích hợp ở nhà nhìn xem TV mà thôi, nếu không buổi tối chúng ta ăn lẩu nhé? Mua thêm ít thịt cừu nữa."
"Được." Phó Kinh Sanh tươi cười bước tới sau lưng cô, hai tay đang dang ra của cô vẫn còn chưa thu lại, Phó Kinh Sanh thuận thế ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô. Hứa Tình Thâm lúng túng đưa tay ra, người đàn ông nhẹ gác cằm lên bờ vai của cô, "Lát nữa anh sẽ đưa em đi ra ngoài."
"Em còn phải đi làm đấy." Hứa Tình Thâm chậm rãi thu tay lại, "Chờ em tan tầm đi, em sẽ ghé qua siêu thị để mua."
"Không cần đâu, em về nhà chỉ việc lo ăn là đủ rồi, còn muốn ăn món gì nữa không? Nói cho anh biết, anh sẽ đi mua."
"Bao tử bò."
"Được."
"Lẩu bò ba chỉ."
"Được."
Tầm mắt của Hứa Tình Thâm rơi xuống đôi tay mà Phó Kinh Sanh đang ôm lấy cô, "Thật ra em không kén ăn đâu."
"Anh cũng không kén ăn." Ánh mắt của Phó Kinh Sanh xuyên qua cửa kính nhìn ra bên ngoài, "Em xem kìa, ngay cả lối đi nhỏ kia cũng không còn trông thấy nữa rồi, lát nữa đi ra ngoài nhớ phải để ý đấy."
"Uhm, bữa sáng có muốn ăn mì không? Em đi xào mì nhé?"
"Được."
Hứa Tình Thâm chỉ chỉ xuống ngón tay của anh, Phó Kinh Sanh cười cười buông ra, nhìn cô xăn tay áo lên về phía nhà bếp.
Đám người gác cửa của nhà họ Phó đều đã rút lui, lão Bạch chạy đến Bảo Lệ Cư Thượng, bên ngoài tuyết vẫn rơi khá dày, tài xế dẫn đầu bước xuống, lôi một chiếc ô đen ra từ trong cốp sau. Sau khi lão Bạch nhận lấy, nói với anh ta, "Cậu cứ chờ ở trên xe đi."
"Vâng."
Lão Bạch bước thẳng tới trước cổng, ấn chuông.
Phó Kinh Sanh mới vừa bật TV lên, liền nghe thấy tiếng chuông, anh đi ra cửa chính, mở màn hình ra, trông thấy lão Bạch đang đứng ở ngoài cổng.
Hứa Tình Thâm nghe thấy tiếng động liền bước ra hỏi, "Ai vậy?"
"Em cứ làm việc đi, để anh ra xem."
"Vâng."
Phó Kinh Sanh tắt nguồn điện, cầm chiếc ô ở bên cạnh lên rồi đi ra ngoài. Vừa mở cửa ra, gió lạnh đã lập tức gào thét ùa vào, anh ăn mặc mỏng manh, nhưng vẫn không hề quay vào phủ thêm áo khoác. Dấu chân của Phó Kinh Sanh in trên sân nối nhau chạy thẳng tới phía trước, lão Bạch chỉ mới đứng ở cổng một lát thôi, nhưng trên tán chiếc ô màu đen kia đã phủ đầy tuyết trắng rồi, trông vô cùng nặng nề.
Phó Kinh Sanh bình tĩnh đi tới trước cổng, "Anh tìm ai?"
"Tôi tìm Hứa tiểu thư."
"Tìm cô ấy có chuyện gì sao?"
Lão Bạch đang mang bao tay, ánh mắt nhìn thẳng vào người đàn ông đang đứng ở trước mặt mình. "Có vài lời, tôi cần phải nói riêng với Hứa tiểu thư."
Phó Kinh Sanh cũng đứng thẳng tắp ở đó, "Anh hẳn nên biết rằng, Tình Thâm sẽ không muốn gặp anh, cô ấy lại càng không muốn gặp Tưởng Viễn Chu."
"Phó tiên sinh, đây không phải là chuyện nhỏ, tôi cần phải trực tiếp gặp Hứa tiểu thư để nói chuyện."
"Tưởng Viễn Chu không cho chúng tôi chuyển nhà, chính là vì để có thể gặp mặt Tình Thâm bất cứ lúc nào phải không? Tôi hy vọng anh ta có thể hiểu được rằng, Tình Thâm đã có gia đình rồi, anh ta cứ quấy rầy như vậy, sẽ mang lại cho chúng tôi sự phiền hà khá lớn đấy."
Tầm mắt của lão Bạch nhìn chằm chằm vào bên trong, "Hôm nay chúng ta sẽ không nói đến những việc này, nếu không phải bởi vì chuyện khẩn cấp, tôi cũng sẽ không chạy tới tìm Hứa tiểu thư như vậy đâu."
Hứa Tình Thâm làm xong bữa sáng, bước ra phòng khách lại không trông thấy bóng dáng của Phó Kinh Sanh đâu cả, cô đi tới bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, Phó Kinh Sanh vẫn còn đang đứng ở trước cổng.
Lão Bạch đang cầm ô đứng ở ngoài cổng, một nửa người lại bị Phó Kinh Sanh ngăn chặn, Hứa Tình Thâm căn bản không nhìn thấy rõ lắm. Cô trông thấy chiếc áo khoác của Phó Kinh Sanh đang treo trên cái giá ở bên cạnh, trời rét như vậy mà anh thì cứ đứng ở bên ngoài, cũng không sợ cảm lạnh.
Hứa Tình Thâm cầm lấy áo khoác của Phó Kinh Sanh, bước ra cửa chính, cô bung ô lên rồi đi ra khỏi nhà.
Tiếng nói chuyện của hai người đàn ông càng lúc càng gần, tầm mắt của lão Bạch nhìn lướt qua sườn mặt của Phó Kinh Sanh, trông thấy Hứa Tình Thâm đang đi tới, bước chân của cô giẫm lên lớp tuyết đọng, phát ra tiếng vang trong trẻo. Phó Kinh Sanh quay đầu lại. "Tại sao em lại ra đây?" Hứa Tình Thâm đưa áo khoác cho anh. "Cũng không sợ bị cảm lạnh."
Lão Bạch thấy thế, vội vàng mở miệng nói, "Hứa tiểu thư, tôi tới đây để tìm cô đấy."
"Tìm tôi ư?" Hứa Tình Thâm túm chặt lấy cổ của chiếc áo khoác chần bông. "Tìm tôi có việc gì sao?"
Lão Bạch liếc nhìn sang Phó Kinh Sanh, sắc mặt có chút khó xử. "Tôi muốn nói riêng với cô."
Rõ ràng là muốn tránh mặt Phó Kinh Sanh đây mà, Hứa Tình Thâm lắc đầu. "Nếu không có gì quan trọng thì anh cứ nói thẳng ra đi." Lão Bạch có chút do dự, nhưng anh ta biết mình cần phải tranh thủ thời gian, anh ta dứt khoát đi thẳng vào vấn đề, "Tôi muốn mời cô đến bệnh viện Tinh Cảng một chuyến."
"Đến bệnh viện làm gì?"
"Hôm qua Duệ Duệ đã xảy ra tai nạn xe cộ, bị thương rất nặng, đến bây giờ vẫn còn chưa thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng."
Trong lòng Hứa Tình Thâm lập tức kinh hoảng, nhìn về phía lão Bạch với vẻ mặt nghiêm túc. "Tại sao lại như vậy?"
"Là tai nạn, lúc tôi chạy tới đây, thằng bé lại bị đẩy vào phòng giải phẫu nữa rồi, bác sĩ nói chỉ e rằng......"
Đôi môi của Hứa Tình Thâm có chút trắng bệch, rốt cuộc đó cũng là một sinh mệnh, nhưng trong ánh mắt của cô vẫn lộ ra vẻ khó hiểu. "Các bác sĩ của Tinh Cảng đều rất tài giỏi, tại sao lại còn bảo tôi tới đó nữa chứ? Tôi biết bây giờ Tưởng Viễn Chu nhất định là rất khó chịu, nhưng mà......"
Hứa Tình Thâm không dám nghĩ tiếp nữa, cô biết rằng lúc này Tưởng Viễn Chu chắc chắn là đang đau lòng đến cực điểm, hai chân của cô tựa như bị đóng đinh ở tại chỗ, lão Bạch lại nhìn về phía cô mà nói. "Hứa tiểu thư, Duệ Duệ chính là con trai ruột của cô đấy."
Hứa Tình Thâm bị những lời này của lão Bạch gõ cho chết lặng.
Tầm mắt của Phó Kinh Sanh quét về phía lão Bạch, vẻ mặt tăm tối, cau mày lại.
"Cái gì?" Giọng nói của Hứa Tình Thâm khàn khàn, nhìn về phía lão Bạch với vẻ mặt khó tin. "Anh lặp lại lần nữa?"
"Tôi biết cô rất khó mà chấp nhận được ngay lập tức, tôi và Tưởng tiên sinh cũng chỉ vừa mới biết đây thôi, năm đó sau khi cô sinh ra Duệ Duệ, thằng bé đã bị đổi đi rồi, vì vậy Duệ Duệ mới chính là con trai ruột của cô."
Hứa Tình Thâm khẽ lắc đầu, "Sao có thể như vậy được chứ?"
"Hứa tiểu thư, chuyện này là do chính miệng lão gia nói ra, năm đó bệnh viện và bác sĩ, hẳn là đều bị mua chuộc hết rồi."
Cánh tay của cô buông thõng xuống bên người, đầu ngón tay khẽ động đậy, "Đổi mất con của tôi rồi ư?"
"Đúng vậy, vì thế nên chúng tôi mới biết được chuyện trước đây cô đã mang thai con của Tưởng tiên sinh mà rời đi......"
Vành mắt của Hứa Tình Thâm bắt đầu đỏ ửng lên, "Anh nói bậy!"
"Nếu Hứa tiểu thư thật sự không tin, có thể tự mình đi hỏi Tưởng tiên sinh." Phó Kinh Sanh liếc nhìn sang Hứa Tình Thâm, thấy sắc mặt của cô đã trắng bệch ra như một tờ giấy, cả người lảo đảo tựa như sắp ngã, anh vươn tay ôm lấy hông của cô, "Đừng nghe anh ta nói bậy, đi, chúng ta vào nhà."
Hứa Tình Thâm vẫn đứng yên ở tại chỗ không hề nhúc nhích. Cô không dám quay vào nhà, tuy rằng cô cảm thấy chuyện này thật sự không thể tưởng tượng được, nhưng nếu lỡ như nó là thật sự thì sao?
Vậy thì phải làm sao bây giờ?
"Hứa tiểu thư, tôi không thể nào đi lấy chuyện của đứa bé ra để lừa gạt cô được, bây giờ Tưởng tiên sinh đang ở trong bệnh viện tựa như người mất hồn mất vía, ngài ấy sợ sau khi cô biết được sẽ không chấp nhận nổi, nên đã không cho tôi nói với cô, nhưng tôi cảm thấy cô hẳn nên được biết, nếu Duệ Duệ thật sự không thể......"
Hứa Tình Thâm nghe xong, đâu thể nào chấp nhận được chứ.
Trái tim của cô hoàn toàn trống rỗng, lão Bạch nói cái gì, cô liền nghe cái đó.
"Hứa tiểu thư!"
Vành mắt của Hứa Tình Thâm đỏ bừng lên, "Tại sao bây giờ mới nói cho tôi biết? Nếu làm ra được chuyện này rồi! Tại sao bây giờ lại muốn nói với tôi!" Cô gần như đã gào thét lên từng câu một, "Con trai của tôi? Các người đem trả con trai tôi lại đây cho tôi, đem nó khoẻ mạnh lành lặn mà trả lại đây cho tôi!"
Hứa Tình Thâm vừa nói, vừa định xông ra ngoài, Phó Kinh Sanh nhanh tay lẹ mắt, dứt khoát kéo cô lại, "Hứa Tình Thâm, đừng đi."
"Không được, đó là con của em, là con của em......" Hứa Tình Thâm tựa như bị phát điên hất tay của Phó Kinh Sanh ra. "Bây giờ nó vẫn còn đang cấp cứu, em không muốn ngay cả gặp mặt nó lần cuối mà cũng không đi."
"Nhưng em cũng đừng quên, trong nhà còn có Lâm Lâm!"
"Phó Kinh Sanh!" Lão Bạch nghe vậy, giọng nói trở nên cứng rắn vô cùng, "Chuyện này anh không có quyền can thiệp."
"Tôi là chồng của Tình Thâm, tôi không có quyền can thiệp ư?" Sắc mặt của người đàn ông trở nên xanh mét, ném luôn cái ô trong tay, anh ôm lấy bả vai của Hứa Tình Thâm, "Chúng ta đi vào nhà."
"Không, em muốn gặp con của em!" Tâm trạng của Hứa Tình Thâm đã hoàn toàn sụp đổ, cô lạnh đến mức run lẩy bẩy, "Tưởng Đông Đình có thể làm ra được chuyện này, thật đấy, ông ta có thể làm ra được mà. Con của em nhất định là bị đổi mất rồi."
"Tình Thâm," hai tay Phó Kinh Sanh nắm lấy bả vai của cô, kéo tới trước mặt mình, "Cho dù có là như vậy, nhưng chuyện của nhà họ Tưởng, chẳng lẽ em vẫn còn muốn quan tâm sao? Chẳng lẽ bây giờ em không cảm thấy hạnh phúc ư?"
"Không được, con trai của em, em không thể bỏ mặc được!"
Hứa Tình Thâm vừa nói vừa chạy vài bước ra cổng, Phó Kinh Sanh lạnh mặt kéo cô lại, lão Bạch không đi vào được, cũng chỉ có thể lo lắng đứng nhìn mà thôi.
Phó Kinh Sanh ôm lấy bả vai của Hứa Tình Thâm lôi vào trong nhà, Hứa Tình Thâm căn bản không có đủ sức lực để chống cự lại anh, lão Bạch đá vào cửa, "Phó Kinh Sanh, mời anh tôn trọng Hứa tiểu thư, anh thả cô ấy ra đi."
Bước chân xiêu vẹo loạn xạ của hai người tiến tới phía trước, sắc mặt của Phó Kinh Sanh càng lúc càng lạnh lẽo, sao khi vào nhà rồi, Hứa Tình Thâm đã sớm nước mắt rơi đầy mặt, "Tại sao lại không cho em đi ra ngoài? Tại sao?"
"Tình Thâm, em đừng kích động......"
"Anh cũng đã nghe thấy rồi đấy, con trai của em đang hấp hối, em vẫn còn chưa được nghe thấy nó gọi em một tiếng mẹ đâu."
Phó Kinh Sanh thấy cô đã sụp đổ, có nói gì thì cũng không còn nghe lọt vào tai được nữa, hai tay anh bưng lấy gương mặt của cô, đầu ngón tay lạnh lẽo vuốt ve khuôn mặt của Hứa Tình Thâm, "Nghe anh nói này, Lâm Lâm mới chính là con gái ruột của em, con của em không hề bị đổi đi, con bé vẫn luôn sống bình yên ở bên cạnh em."