Mục lục
Sắc Đẹp Khó Cưỡng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"tôi đưa em về."

Vạn Dục Ninh nghẹn ngào đưa mắt nhìn về phía anh. Hứa Tình Thâm phục hồi lại tinh thần, Cô đột nhiên vươn hai tay ra kéo lấy cánh tay của Tưởng Viễn Chu."anh lôi tôi tới Cửu Long Thương, chỉ vì muốn cho tôi xem cái này thôi sao ? Bây giờ xem xong rồi, anh lại ném tôi ở đây không thèm để ý à ?"

"em lên lầu nghỉ ngơi trước đi."Tưởng Viễn Chu trầm giọng lên tiếng.

"Tưởng tiên sinh có thuận đường thì sẵn tiện đưa tôi về cùng luôn đi."Hứa Tình Thâm cũng đứng dậy theo, "đây đã là lần thứ hai rồi, nếu người bạn kia của tôi bị hù dọa thành bệnh tim luôn thì ai chịu trách nhiệm đây ?"

Tưởng Viễn Chu liếc nhìn cô rồi gọi lão Bạch đang ở cách đó không xa, "đưa Vạn tiểu thư về nhà."

Vạn Dục Ninh khẽ nhếch môi, "Viễn Chu ?"

"Vạn tiểu thư nên nhanh chóng trở về đi thôi, hay là rửa mặt lại đi. Cô mang dáng vẻ như vậy mà trở về sẽ hù dọa người ta ngất xỉu đấy."Hứa Tình Thâm đứng ở bên cạnh Tưởng Viễn Chu. Vạn Dục Ninh liếc nhìn lại, thiếu chút nữa đã nổi lên một ảo giác rằng Hứa Tình Thâm chính là nữ chủ nhân của Cửu Long Thương.

"Viễn Chu, anh cứ để mặc cho cô ta khi dễ em như vậy sao ?"Nước mắt của Vạn Dục Ninh nối nhau tuôn rơi, một bộ dáng đáng thương tội nghiệp.

Hứa Tình Thâm không hề yếu thế, cũng quay sang nói với Tưởng Viễn Chu, "Tưởng tiên sinh, nếu anh cứ cố tình dung túng cho Vạn tiểu thư tiếp tục làm như vậy, sớm muộn gì cũng có ngày, chuyện hôm nay sẽ trở thành thật. Cô ấy nói Phương Thịnh tức giận là bởi vì anh ta cứ cho là tôi đã chết, nhưng cũng có khả năng, là do anh ta không chịu nổi hành động thử lòng này của cô ấy."

Người đàn ông nghe vậy, ánh mắt quét qua khuôn mặt của Vạn Dục Ninh."em quả thật rất quá đáng, trò này mà cũng dám làm ra được !"

Vạn Dục Ninh siết chặc quả đấm, nhìn về phía Tưởng Viễn Chu khẽ gắt lên, "em nhìn thấu được lòng anh, thì ra người mà các anh lo lắng chỉ có một mình cô ta !"

"cô nên nhìn thấu từ sớm rồi mới phải, nếu không, tiệc đính hôn của cô và Phương Thịnh có thể diễn ra thuận lợi như vậy sao ?"Hứa Tình Thâm ném lại một câu, lập tức khiến cho khí thế của Vạn Dục Ninh tan rã trong nháy mắt, cô ta gật đầu, "được, tôi đi, tôi đi !"

Lão Bạch thấy tâm tình của Vạn Dục Ninh đang kích động, vội vàng đi theo ra ngoài.

Tưởng Viễn Chu ngồi lại xuống ghế sa lon. Cũng không lâu lắm, lão Bạch liền quay trở lại.

"Tưởng tiên sinh, tôi đã sắp xếp người đưa Vạn tiểu thư trở về rồi."

Tưởng Viễn Chu khẽ ' ừ ' một tiếng. Thấy Hứa Tình Thâm động đậy bước chân, anh vươn tay ra nắm lấy cổ tay của cô, kéo cô ngồi lên đùi của mình.

Tâm tình của Tưởng Viễn Chu rất nặng nề. Hứa Tình Thâm dựa vào lồng ngực của anh không hề động đậy, "Phương Thịnh cũng không phải kẻ ngu ngốc, nhất định đã biết chuyện này là giả. Anh ta tức giận đến mức như vậy, hẳn là vì Vạn tiểu thư dám lôi chuyện này ra đùa giỡn."  "giả chỗ nào ? Khắp người toàn là máu, ai có thể tỉnh táo phát hiện ra được trước chứ ?"Tưởng Viễn Chu lui người ra phía sau dựa vào lưng ghế, hai tay ôm lấy hông của Hứa Tình Thâm.

"cũng đúng, tôi cũng cứ tưởng đó là thật, "Hứa Tình Thâm liếc nhìn Tưởng Viễn Chu, "nhưng tôi là phụ nữ, đầu óc dễ bị đánh lừa còn có thể hiểu được, nhưng đàn ông thì khác, bị gạt mới là đồ đần độn."

"đần độn chỗ nào ?"

Hứa Tình Thâm nghe xong liền cảm thấy có cái gì đó không ổn, "anh đây là đang biện hộ cho Phương Thịnh à ?"

Lão Bạch ho nhẹ một tiếng, chen lời vào, "lúc Vạn tiểu thư tới đây, mang theo cái dáng vẻ kia, cả người toàn là ' máu ', vừa mở cửa ra liền nói rằng đã đâm chết cô. Tưởng tiên sinh vô cùng lo lắng, chỉ hy vọng cô chưa chết hẳn, lôi kéo Vạn tiểu thư định chạy đi tìm cô."

Hứa Tình Thâm không nói nên lời. Hoá ra chỉ trong vòng nửa ngày hôm nay, cô đã bị đâm chết tới hai lần sao ?"Tưởng tiên sinh cũng tin à ?"

"tại sao lại không tin, sắp điên luôn ấy chứ......"

Tưởng Viễn Chu cắt ngang lời của lão Bạch, "nói cho đúng sự thật đi, con mắt nào của anh trông thấy tôi bị điên vậy ?"

"tại sao không phải chứ ?"Lão Bạch nhớ lại cảnh tượng lúc ban nãy, thật ra trong lòng vẫn còn rất hoảng hốt, "lúc Vạn tiểu thư vừa nói câu đáng sợ kia ra khỏi miệng, Tưởng tiên sinh liền dứt khoát túm lấy cổ áo của cô ấy, lôi ra ngoài, liên tiếp gặng hỏi là đã ra tay ở đâu ? Đâm mấy nhát ? Đâm vào chỗ nào ? Đã chết rồi hay vẫn còn thoi thóp ? Vạn tiểu thư bị ngài ấy lôi thẳng ra ngoài cửa, khó khăn lắm mới có thể chen vào được một câu, vội vàng nói rằng cô ấy chỉ lừa gạt mà thôi, hôm nay căn bản chưa từng gặp gỡ cô."

Hứa Tình Thâm giơ một tay lên che mặt. Thần sắc của Tưởng Viễn Chu có chút mất tự nhiên. Tầm mắt của cô xuyên qua kẽ tay rơi vào khuôn mặt vô cùng tinh xảo của anh, "Tưởng tiên sinh, anh có thể gọi điện thoại cho tôi mà. Trò lường gạt này mà anh cũng tin cho được."

"lúc ấy Vạn tiểu thư mang bộ dáng kia xông tới......"Lão Bạch nói đỡ cho Tưởng Viễn Chu, nhưng sau đó lại chêm thêm một câu, "tôi vốn đã định nhắc nhở Tưởng tiên sinh gọi điện thoại hỏi thử xem, nhưng ngài ấy đã gần như mất hết lý trí rồi, vừa đi còn vừa nói muốn chặt tay của Vạn tiểu thư ra trước đã."

"lão Bạch, anh nói nhiều quá đi, đến thời kỳ mãn kinh rồi có phải không ?"Tưởng Viễn Chu nhíu chặt chân mày, hình như không được vui.

Hứa Tình Thâm không nhịn được nữa liền bật cười, "Tưởng tiên sinh, lão Bạch cũng nói hết lời rồi, đến bây giờ anh mới nhảy vào một câu như vậy. Nếu muốn ngăn lại, anh nên nói ngay từ sớm mới phải."

Sắc mặt của Tưởng Viễn Chu căng ra, giơ tay lên che kín miệng của Hứa Tình Thâm, "yên lặng một chút đi."

Vạn Dục Ninh ngồi xe của nhà họ Tưởng quay trở về, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Phương Thịnh đứng chờ trên con đường rẽ vào nhà họ Vạn, mệt mỏi dựa vào cửa xe.

Lúc nhận được cú điện thoại của Vạn Dục Ninh, anh cũng đã tin tưởng ngay lập tức. Phương Thịnh vô cùng rối rắm hoảng hốt, trong đầu chỉ nghĩ rằng nếu như Hứa Tình Thâm chết rồi, vậy anh kiên trì làm chuyện này còn gì ý nghĩa gì nữa đây ?

Ở cách đó không xa, chiếc xe của Tưởng Viễn Chu đang chạy tới. Phương Thịnh hít sâu một hơi, phát động cơ tiến lên đón đường.

Anh trông thấy Vạn Dục Ninh đang ngồi ở chỗ phụ lái, Phương Thịnh nhẹ ấn kèn mấy tiếng. Thấy đối phương vẫn không có ý định dừng lại, anh nhanh chóng dứt khoát đảo tay lái qua chặn ngang trước đầu xe.

Phương Thịnh mở cửa ra, nói với người phụ nữ đang ngồi khóc thút thít ở trong xe, "Dục Ninh, xuống đi."

"anh còn muốn nói điều gì nữa đây ? Anh đi tìm Hứa Tình Thâm đi !"

Phương Thịnh vươn tay ra nắm lấy bả vai của cô. Tài xế định chen vào ngăn cản, "Vạn tiểu thư."

"chuyện của hai vợ chồng chúng ta, em còn muốn để cho người khác nhìn thấy mà chê cười sao ? Nếu Tưởng Viễn Chu lo lắng cho em, anh ta sẽ phái một tên tài xế đưa em trở về ư ?"

Bả vai lúc ban đầu còn cứng đờ của Vạn Dục Ninh thả lỏng ra, không tình nguyện bị Phương Thịnh dẫn lên xe của anh. Anh khóa cửa xe lại, "Dục Ninh, anh như vậy không đáng để em tin tưởng sao ?"

"khi anh thấy trên người em có dính vết máu, anh còn hận không thể giết chết em. Phương Thịnh, anh đã bóp cổ em......"Vạn Dục Ninh lại khóc nức nở.

Người đàn ông vươn tay ra ôm lấy cô ta, thấp giọng an ủi, "nếu anh thật sự muốn giết em, em còn có thể sống được sao ? Khi anh trông thấy bộ dáng kia của em, anh rất tức giận. Em cảm thấy bởi vì anh nghe tin Hứa Tình Thâm đã chết nên mới có thể làm như vậy với em à ?"

"chẳng lẽ không đúng sao ?"

"anh liếc mắt một cái liền biết ngay đó là giả, "Bàn tay Phương Thịnh vuốt ve sau gáy của Vạn Dục Ninh, thêu dệt nên một lời nói dối hấp dẫn đến mê người, "trên người em căn bản không phải là máu. Anh thấy em tự biến bản thân mình trở nên nhếch nhác như vậy, anh rất đau lòng. Anh biết em ngây thơ đơn thuần, không thể nghĩ ra được âm mưu như vậy. Lúc ấy anh quá tức giận, sau khi đẩy em ra, liền muốn nhìn thử xem trong phòng còn có ai, là ai đã đề ra cái âm mưu quỷ quái này cho em !"

Vạn Dục Ninh khẽ đẩy lồng ngực của anh, lui ra khỏi vòng tay ôm ấp của Phương Thịnh, "có thật không ?"

"nếu không thì sao đây ? Nếu anh thật sự còn có tình ý với Hứa Tình Thâm, tại sao anh lại đi đính hôn với em chứ ?"

Vạn Dục Ninh rất hiển nhiên là tin tưởng, nhào tới ôm chầm lấy Phương Thịnh, "em cũng biết người anh yêu là em, người anh lo lắng cũng là em."

Phương Thịnh tựa cằm lên đỉnh đầu của Vạn Dục Ninh. Thật ra tâm tư của cô ta rất đơn giản, cũng rất dễ bị lừa gạt. Thế nhưng chuyện hôm nay đã nhắc nhở cho Phương Thịnh một điều rằng, anh nhất định phải cách xa Hứa Tình Thâm một chút. Nếu không, một ngày nào đó trên người Vạn Dục Ninh sẽ thật sự dính máu của Hứa Tình Thâm.

------ Lời tác giả ------

12 giờ còn một chương nữa, (*^__^*) hì hì......

Mau nói yêu tôi đi~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK