“Đây cũng chỉ là lừa Nguyễn Noãn thôi, chẳng lẽ anh vẫn tin thật?”
“Đương nhiên tin, bây giờ lời em nói, tất cả anh đều tin!”
Mục Kính Sâm khẽ cất cao giọng nói, Hứa Lưu Âm không khỏi nhìn nhìn bốn phía. Cô đẩy nhẹ bả vai người đàn ông, “Để tôi đi ra.”
“Không cho.”
“Mục Kính Sâm, tôi để anh tới đây không phải để anh vô cớ gây rối.”
Hứa Lưu Âm muốn đứng dậy, lại bị Mục Kính Sâm ấn trở về một cái, “Anh biết, em tới đây chính là để anh xem Nguyễn Noãn mua chuộc em thế nào phải không? Em đã lôi kéo anh, không so đo hiềm khích trước đây mà ân ái…”
“Ai diễn trò ân ái với anh?”
“Nghe anh nói cho hết!” Thái độ Mục Kính Sâm ngang ngược mạnh mẽ, nói. “Ít ra ở trong mắt anh em chính là như vậy. Trước mặt Nguyễn Noãn em bộ dạng này, trước mặt anh lại là bộ dạng khác. Nếu em thật không ngại, em làm loại chuyện này làm gì?”
“Tôi là không muốn cô ta quấn lấy tôi. Tôi không có nhiều thời gian rảnh mà xã giao với cô ta như vậy.”
“Cho nên thế nào?” Mục Kính Sâm liên tục ép hỏi. “Lợi dụng anh xong rồi là muốn một chân đá anh ra.”
“Anh có cho ra không?”
Mục Kính Sâm quyết tâm, “Không cho.”
Hứa Lưu Âm đứng dậy. Bên cạnh là tường ngăn, cô không qua được, vị trí này lại ở phía cuối cùng, đẩy ghế dựa ra, phía sau chính là vách tường bằng kính. Cô nhìn bốn phía, nhấc một chân đè lên mặt bàn, muốn bò ra ngoài.
Mục Kính Sâm thấy thế, tay đè mắt cá chân cô lại, “Nơi này là quán cà phê, không phải nơi để em làm loạn.”
“Nếu anh không nói thì chẳng ai thấy!”
Mục Kính Sâm giơ bàn tay kia lên, búng tay một cái, “Phục vụ!”
Hứa Lưu Âm sợ tới mức vội từ trên bàn xuống dưới, ngoan ngoãn ngồi yên trên ghế. Cách đó không xa người phục vụ xoay người đi tới, “Chào anh, xin hỏi cần gì ạ?”
“Cho tôi hai ly Lam Sơn, với hai món tráng miệng nhẹ khác nhau, cậu xem mà kết hợp.”
“Vâng ạ.”
Thấy người phục vụ đi rồi, Hứa Lưu Âm hung hăng kéo ghế dựa, “Nhưng tôi không có tâm tình ở đây ăn gì với anh.”
“Vậy tâm tình nói chuyện.”
“Có gì hay mà nói?”
“Âm Âm, em phải chịu trách nhiệm với lời mình nói.”
Hứa Lưu Âm cầm ly cà phê bên cạnh uống một ngụm, “Tôi đây nói hết với anh, tôi với anh trước đã không có khả năng, sau này càng không có khả năng.”
“Em dám!”
Hứa Lưu Âm nhíu mày, “Anh còn có thể lấy dao kề lên cổ tôi hay sao?”
“Vậy em nói xem, vì sao không có khả năng?”
“Quá đơn giản, tôi không yêu anh.”
Mục Kính Sâm tưởng cô sẽ liên tục lên án những chuyện trước kia, không ngờ lại cho đáp án như vậy. Cả trái tim anh đều nhanh chóng bị cô vò nát, “Vậy trước kia thì sao? Chẳng lẽ em muốn phủ nhận hết tình cảm trước kia?
“Trước kia tôi từng yêu anh. Trước khi rời khỏi nhà họ Mục, tôi cũng không hiểu cái gọi là tình yêu kia, chỉ là bị thương quá sâu, giờ hoàn toàn tỉnh ngộ…”
Mục Kính Sâm kích động nhìn Hứa Lưu Âm chăm chú, lại nghe cô nói tiếp: “Đó cũng chỉ là từng yêu thôi, hiện tại, thật sự cảm giác gì cũng không còn.”
“Em nói bậy!”
“Anh có thể hiểu tôi hơn chính tôi sao?” Hứa Lưu Âm hỏi lại.
Mục Kính Sâm nhìn chằm chằm khuôn mặt trước mắt này, đưa tay muốn vuốt khẽ. Hứa Lưu Âm đẩy cánh tay anh ra, “Mục Kính Sâm, anh coi như tôi chết rồi không được sao?”
“Không được!”
Cách đó không xa, ở cửa quán cà phê có người nói: “Ai da, trời mưa.”
Người phục vụ mang hai ly cà phê và món tráng miệng lên. Hứa Lưu Âm nhìn ra ngoài cửa sổ, “Trời mưa lớn, tôi phải mau về.”
“Về đâu, nơi này có nhà của em sao?”
“Tôi vẫn luôn không có nhà.” Thấy anh không có ý tránh ra, Hứa Lưu Âm đè khẩu khí xuống, nói: “Hai người chúng ta, không đến mức nông nổi phải ghét nhau đúng không?”
Ngón tay Mục Kính Sâm để sang ly cà phê, “Anh sẽ không ghét bỏ em.”
“Nhưng mà tôi sẽ đó! Nếu anh từng bước ép sát như vậy, tôi sẽ ghét bỏ anh.”
Động tác của Mục Kính Sâm hơi ngưng lại. Hứa Lưu Âm cầm túi xách của mình, “Tối qua tôi ngủ không ngon, bây giờ mệt mỏi lắm, tôi phải về nghỉ ngơi.”
“Anh đưa em về.”
“Không cần!”
“Hoặc để anh đưa em về, hoặc em cứ ngồi ở đây với anh.”
Hứa Lưu Âm khuôn mặt đầy vẻ giận dữ không giấu được, đành phải mở miệng nói: “Được, đi một chút đi.”
Mục Kính Sâm dẫn đầu đứng dậy, tráng miệng và cà phê trên bàn một miếng cũng chưa động. Anh thanh toán xong, đi ra ngoài. Hứa Lưu Âm đang chuẩn bị trốn, có điều bên ngoài nháy mắt lại mưa to, cô để túi xách lên đầu, thử mấy lần cũng không thể chạy ra.
Mục Kính Sâm tiến lên, túm cô ra sau, “Muốn chạy phải không?”
“Tôi sợ anh à? Có gì phải chạy.”
Một chiếc taxi vừa lúc dừng ở cửa, cửa sau xe được mở ra, một đôi tình lữ trẻ nhanh chóng đi ra.”
Hứa Lưu Âm đột nhiên vứt tay Mục Kính Sâm ra, cô bước nhanh xông lên trước, muốn chui vào xe. Mục Kính Sâm tay mắt lanh lẹ, nói với tài xế: “Chúng tôi không gọi xe, anh đi đi.”
Anh đóng cửa xe cái sầm, tài xế taxi liền đạp chân ga chạy đi.
Hứa Lưu Âm bị anh túm về cửa quán cà phê lại, đỉnh đầu cô đội túi xách của mình, “Anh làm gì vậy?”
“Lời này hẳn là tôi hỏi em mới phải.”
Hứa Lưu Âm dậm dậm chân, “Anh không thấy mưa lớn vậy rồi sao?”
“Chính vì trời mưa không an toàn, anh mới muốn đưa em về. Em ở đây chờ, anh lái xe tới.”
Hứa Lưu Âm thấy anh xông ra ngoài. Giờ cũng sẽ không có taxi đi qua đây. Mục Kính Sâm lái xe đến cửa rất nhanh, nghiêng người mở cửa xe bên ghế lái phụ ra. Hứa Lưu Âm ngồi vào, đã ướt nửa người.
Mục Kính Sâm rút không ít khăn giấy cho cô, “Lau đi.”
“Mau lái đi.”
Mục Kính Sâm khởi động xe, bánh xe nghiền qua nước mưa chạy đi. Hứa Lưu Âm thắt kỹ dây an toàn. Mưa càng rơi càng lớn, thời tiết Đông Thành luôn là như vậy, khiến người ta khó nắm bắt.
Đuôi mắt người đàn ông liếc nhìn cô. Ở chỗ xe vào giao lộ, anh thả chậm tốc độ. Trên mặt kính chắn gió phía trước đều là vệt nước mưa, hai tay anh không khỏi nắm chặt tay lái, có chút khẩn trương.
Hứa Lưu Âm cảm thấy không khí có chút ngột ngạt, nhưng cũng không tiện mở cửa sổ.
Các ngón tay nắm tay lái của Mục Kính Sâm chợt trắng lên. Hứa Lưu Âm nhìn thấy đèn xanh lóe sáng, xe đột nhiên nhảy về tới trước. Mục Kính Sâm có vẻ cảm giác được tốc độ quá nhanh, vội phanh lại một chút, không ngờ lại đạp chân phanh quá mạnh, xe liền dừng hẳn.
Xe phía sau thiếu chút nữa đụng phải, sợ tới mức tài xế kia không khỏi ấn kèn.
Hứa Lưu Âm cũng bị dọa nhảy, tầm mắt cô rơi xuống trên bên mặt Mục Kính Sâm, thấy sắc mặt anh trắng bệch, môi cũng đang phát run. “Anh sao vậy?”
“Anh làm sao cơ?” Mục Kính Sâm hỏi lại.
Hứa Lưu Âm nhíu mày, “Chẳng lẽ trời mưa anh cũng cảm thấy khó chịu?”
“Nói đùa, anh mà sợ trời mưa hay sao?”
Mục Kính Sâm ép mình khởi động xe. Anh thở sâu, ánh mắt liếc qua Hứa Lưu Âm ngồi cạnh.
Anh trong lòng nhủ thầm lần này tới lần khác: Không được sợ hãi, không được sốt ruột. Phó Lưu Âm không chết, cô ấy vẫn luôn sống yên ổn. Cô ấy không bị dìm thi thể xuống sông. Cô ấy không phải đang ngồi sờ sờ bên người anh sao?
Nhưng dù vậy, loại cảm giác sợ hãi này vẫn không lái đi được như cũ, đó chính là “tâm ma” của anh, dù hiện giờ mọi chuyện đã tốt lành, nhưng anh vẫn không khống chế được chính mình.
Lồng ngực Mục Kính Sâm ngột ngạt khó chịu, anh biết mình không thể cứ tiếp tục như vậy. Phó Lưu Âm còn ở trên xe anh, lỡ xảy ra chút chuyện thì sao bây giờ?
Anh đột nhiên đánh tay lái, dừng xe ở ven đường.
Mục Kính Sâm nửa người trên nằm lên tay lái, không muốn bị Hứa Lưu Âm nhìn thấy bộ dạng này của mình. Cổ họng anh nuốt nuốt mấy cái, “Xuống đi.”
Hứa Lưu Âm nhìn nhìn anh, không mở miệng. Cô đưa tay về phía cửa xe. Mục Kính Sâm tựa như lúc này mới phản ứng lại, anh túm chặt cánh tay Hứa Lưu Âm một cái, “Bên ngoài đang mưa.”
“Không sao, có thể đón xe ven đường.”
Tầm mắt Mục Kính Sâm trông ra, “Đoạn đường này sao có thể gọi được xe taxi? Em lái xe anh về đi.”
“Vậy còn anh?”
“Anh… Anh sẽ gọi xe.”
“Không cần đâu.” Hứa Lưu Âm cởi dây an toàn. “Tôi vào quán nhỏ bên đường tránh.”
Mục Kính Sâm lần thứ hai giữ cổ tay cô lại, “Dù sao anh cũng không lái xe được, trời mưa, anh không thích lái xe.”
Người đàn ông nói xong lời này, đẩy cửa xe đi xuống. Hứa Lưu Âm nhìn bóng dáng anh đi vào trong màn mưa. Anh kiếm một cây đại thụ xanh cành lá tươi tốt, tránh dưới gốc cây, nhìn như vậy làm người ta khó chịu.
Hứa Lưu Âm tay đặt ở cửa xe, định đi xuống, nhưng dù cửa xe đã bị cô mở ra, cô lại vẫn là không bước ra bước cuối cùng.
Cô nên làm thế nào đây? Muốn bảo anh lên xe sao? Cô ngồi trong xe, vẫn không nhúc nhích.
Ra khỏi không gian chật hẹp kia, Mục Kính Sâm cảm thấy khá hơn nhiều. Anh không muốn gọi xe lúc này, dù ngồi xe người khác, anh vẫn sẽ cảm thấy không thoải mái, anh muốn chờ trận mưa này bớt đi một chút.
Hứa Lưu Âm thu hồi tầm mắt, cô không xuống xe, thẳng thắn ngồi dậy ngồi nhoài vào ghế lái.
Cô đưa tay mở nhạc, sau đó khởi động xe lại.
Mục Kính Sâm ở cách đó không xa, quần áo bị xối đẫm. Hứa Lưu Âm nhìn, xe chạy ngang qua trước mặt Mục Kính Sâm trước, chung quy không dừng lại, cô đạp chân ga. Nhưng trong khoảnh khắc Mục Kính Sâm ngẩng mắt lên, xe đã nghênh ngang mà đi.
Chung quy cô không có nghĩ để anh lại đây, anh sẽ thế nào.
Hứa Lưu Âm nói trước kia cô từng yêu anh, đáng tiếc, lúc ấy, cô không biết cô đã yêu anh, anh có lẽ càng thêm không rõ.
Mục Kính Sâm dựa vào thân cây thô ráp, thất thần. Cả người anh lạnh băng, nhưng cũng chẳng lạnh bằng trái tim cất giấu trong ngực kia.
—
Sau khi rời quán cà phê Nguyễn Noãn vẫn không lập tức về nhà. Cô ta lái xe lang thang về phía trước không có mục tiêu, trong lòng một cơn lửa giận còn chưa áp xuống được.
Tô Thần làm kiểm tra xong, ở trên xe xem báo cáo kiểm tra sức khoẻ.
Càng tới hậu kỳ, kiểm tra thai sản lại càng dày đặc. Ngang qua một tiệm trái cây, cô không khỏi hỏi: “Mẹ, bây giờ có dưa gang rồi nhỉ?”
“Nếu con muốn ăn thì lúc nào lại không có chứ?”
“Con thật sự muốn ăn.”
Bà Tô nhìn ra ngoài cửa sổ, “Lúc nãy chạy ngang qua tiệm kia rồi, chờ tới tiệm sau đi, phía trước hẳn là còn.”
Bên này trời mưa thật ra lại không to, tài xế thấy một tiệm trái cây thì cho xe ngừng lại. “Tôi đi mua.”
“Không cần đâu.” Bà Tô vội nói. “Anh ở trên xe với Tô Thần, bên ngoài trời mưa đó. Hai người cũng đừng xuống, tôi đi một chút sẽ về.”
“Được.”
Tô Thần mang bụng to, đi tới đi lui cũng không tiện. Sau khi bà Tô xuống xe, tài xế bắt chuyện với cô, “Cô Tô, chắc cô sắp sinh rồi phải không?”
“Ừm, còn một tháng thôi.”
“Đến lúc đó là được vui vẻ rồi.”
Tô Thần không tiếp lời, tầm mắt cô hướng ra ngoài cửa sổ, “Hết mưa rồi.”
“Vâng.”
Tô Thần đẩy cửa xe ra, tài xế vội muốn ngăn cản, “Cô Tô, cô đừng đi tới đi lui.”
“Tôi chỉ xuống xe hít thở không khí mới mẻ thôi.
Tô Thần xuống xe, dựa cửa xe nhìn về phía cảnh phố xá đối diện. Đối diện đường cái có cửa hàng đồ ngọt, trên khung cửa leo đầy tường vi, nở đẹp cực kỳ.
Lúc Nguyễn Noãn lái ngang qua, liếc mắt một cái liền thấy được Tô Thần. Cô ta đánh vô lăng, xe nhanh chóng chạy tới phía Tô Thần.
Người phụ nữ lấy lại tinh thần, hoảng sợ, phía sau không có đường lui, cô định chạy qua bên cạnh, nhưng Nguyễn Noãn rõ ràng tăng tốc. Tô Thần theo bản năng ôm lấy bụng mình. Nguyễn Noãn đạp phanh lại một cái, xe liền dừng phía trước Tô Thần.
Tài xế thiếu chút nữa lăn từ trên xe lăn xuống, ông ta đẩy cửa xe ra, chỉ vào xe Nguyễn Noãn mắng, “Cô lái xe thế nào vậy, cô không sợ đụng tới mạng người sao?”
Nguyễn Noãn xuống xe, tài xế dù sao cũng là nhà họ Mục sai tới, ông ta dĩ nhiên nhận ra Nguyễn Noãn.
Ông ta im bặt, nhưng Tô Thần không nhận ra cô ta, “Cô là ai?”
“Chị dâu, tôi tự giới thiệu trước vậy. Tôi là Nguyễn Noãn, là vợ chưa cưới của Kính Sâm.”
Tô Thần dựa vào cửa sau xe, lòng còn sợ hãi. Sắc mặt cô trắng bệch, bàn tay nâng bụng mình, “Tôi thật sự cho rằng vừa rồi cô muốn đụng tôi.”
“Tôi nào dám chứ. Tôi chỉ là chợt thấy chị, muốn chào hỏi chị.”
Tô Thần không thích người phụ nữ trước mặt này, nếu đây thật sự chỉ là chào hỏi, vậy thì phương thức của cô ta cũng quá độc đáo một chút rồi.
“Tôi không phải chị dâu gì của cô, tôi cũng không quen biết cô.”
“Chị xem chị kìa, con cũng có rồi, chị yên tâm, nhà họ Mục sẽ nhận chị, cũng sẽ nhận con của chị.”
Tô Thần muốn mở cửa xe ngồi vào xe lại. Nguyễn Noãn thấy thế, nói trước một bước với tài xế, “Tôi nói riêng hai câu với cô ấy.”
“Cô Nguyễn, việc này không thể được ạ.”
“Cô Nguyễn? Trước kia ông đã gọi tôi là mợ hai nhà họ Mục.”
“Cô đừng làm khó dễ tôi, Mục tiên sinh đã căn dặn, tôi phải một tấc cũng không được rời cô Tô.”
Nguyễn Noãn đi đến trước mặt Tô Thần, cười cười, “Tôi chỉ nói hai câu thôi mà đã khẩn trương như vậy sao? Không cần ông đi xa gì, ông cứ ngồi ở ghế lái đi, thế vẫn không yên tâm?”
“Cái này…”
“Cô muốn nói gì với tôi?
“Chúng ta về sau chính là người một nhà, tôi muốn xây tốt quan hệ với chị.”
Tô Thần từ chối trực tiếp, “Không cần, tôi không phải người nhà họ Mục, cô không cần phải uổng phí tâm tư này.”
Nguyễn Noãn nhìn về phía tài xế. Tài xế thấy thế, cũng không muốn đắc tội cô ta, ông ta mở cửa xe ngồi lại vào trong xe.
Nguyễn Noãn đứng bên cạnh Tô Thần, đè thấp giọng, nói: “Anh cả số tuổi cũng không nhỏ, hiện giờ cháu trai đầu tiên của nhà họ Mục sắp sinh ra rồi, chị nhất định phải bắt lấy cơ hội này cho tốt, con quý mẹ nhờ đó!”
“Thật là cám ơn cô nhắc nhở.”
“Có điều anh cả của chị, trong lòng anh ta vẫn luôn có người khác.”
Tô Thần đối với mấy chuyện này một chút hứng thú cũng không có, nhưng Nguyễn Noãn đè cửa xe lại, xem ý tứ của Nguyễn Noãn, cô ta nếu không bắt chuyện mấy câu với cô, thì cô đừng mơ thoải mái đi khỏi đây. “Cô là nói vợ anh ta sao?”
“Đương nhiên không phải.” Nguyễn Noãn nghĩ đến người đàn bà đanh đá Lăng Thời Ngâm kia, mặt đầy khinh thường. “Tôi là nói Phó Lưu Âm.”
“Phó Lưu Âm?”
“Cũng chính là vợ trước của Kính Sâm.”
“Có ý gì?”
Nguyễn Noãn hai tay khoanh trước ngực, nói: “Trong lòng anh cả có người phụ nữ này, chị nhất định phải để ý cô ta. Cô ta là tình địch của tôi, cô ta cũng là tình địch của chị.”
“Còn có loại chuyện này?”
“Đương nhiên.”
Nguyễn Noãn dĩ nhiên không có khả năng hiểu tâm tư cửa Mục Thành Quân, chẳng qua chỉ là mở miệng nói bừa. Cô ta cũng không tin Tô Thần hiện giờ mang cái bụng như vậy mà không nghĩ tới chuyện muốn vào cửa nhà họ Mục? Chỉ cần cô ta có ý nghĩ đó thì Phó Lưu Âm chính là chướng ngại vật trước mặt cô ta, cô ta liền không thể không suy nghĩ biện pháp dẹp khối chướng ngại vật Phó Lưu Âm này.
Bà Tô rất nhanh mang đồ tới, “Thần Thần, hôm nay dưa gang tươi lắm. Cô đây chính là…”
“Dì, chào dì, tôi là vợ chưa cưới của Mục Kính Sâm.”
Bà Tô trong lúc nhất thời không có phản ứng. Nguyễn Noãn ngồi dậy, nói với Tô Thần: “Tôi chờ mong cô sớm ngày bước vào nhà họ Mục, đến lúc đó, chúng ta nhất định có thể trở thành bạn bè rất tốt.”
Cô ta xoay người đi tới xe mình. Bàn tay Tô Thần không khỏi để lên cái bụng nhỏ, bà Tô liên tục hỏi: “Ai vậy?”
“Mợ hai nhà họ Mục.”
“A?”
Tô Thần mở cửa ngồi vào trong xe. Tài xế đi xuống, thay bà Tô lấy hoa quả đã mua bỏ vào cốp sau. Sau khi xe khởi động, bà Tô nhịn không được mở miệng: “Cô ta nói gì với con?”
Tô Thần nhìn bụng mình chăm chú, không nói gì.
“Mẹ nghe được, nói là chờ mong con sớm bước vào nhà họ Mục một chút gì đó…”
Nguyễn Noãn này vừa nhìn đã không phải dạng hiền lành gì, cô ta và cô lại không quen biết, cô ta vô duyên vô cớ tới đây châm ngòi, là muốn đem Tô Thần cô thành một vũ khí ư?
“Mẹ, đừng để ý cô ta.”
Tiểu thư nhà quan như vậy, nói cho cùng vẫn tự nhận cao hơn người khác một bậc, nếu không, sẽ không trực tiếp đụng vào. Mới vừa rồi chỉ cần Nguyễn Noãn phanh chậm một chút là đầu xe cô ta có thể húc phải bụng Tô Thần.
Bàn tay cô ta nhẹ vỗ về bụng, đứa trẻ trong bụng phảng phất cảm giác được bất an, đang dùng lực mà đá cô.
“Cô Tô, đêm nay Mục tiên sinh sẽ qua ạ.”
“Tốt quá!” Bà Tô vui vẻ gật đầu trả lời. “Mua nhiều đồ ăn chút đi, để Thành Quân lại đây ăn cơm chiều.”
“Mẹ, anh ta là tới xem báo cáo kiểm tra sức khoẻ, mẹ vui vẻ như vậy làm gì?”
Tô Thần nói xong, vỗ về đứa trẻ trong bụng. Hẳn vừa rồi cô đã quá hồi hộp, đứa trẻ nhất định cũng cảm giác được.
Về đến nhà, Tô Thần lên giường nghỉ ngơi, bà Tô và người làm ở bếp bận rộn.
Khi Mục Thành Quân đến, Tô Thần nghe được động tĩnh. Bà Tô ở ngoài nói chuyện với hắn: “Yên tâm đi, đứa trẻ hết thảy đều tốt. Bác sĩ nói chỉ tiêu bình thường, phát triển đặc biệt tốt!”
Tô Thần dựa vào đầu giường, tầm mắt nhìn cái bụng nhỏ của mình, chuyện hôm nay như vậy, tuyệt không thể lại có lần sau. Cô không quen biết Phó Lưu Âm, cũng không quan tâm cô ấy là người thế nào, chỉ là cô không muốn cùng liên quan chút nào với Nguyễn Noãn. Nếu cô che giấu mà nhường nhịn, nói không chừng Nguyễn Noãn ngày mai ngày mốt còn sẽ tìm đến cô. Đến lúc đó, cô ta nhất định sẽ buộc cô và cô ta ngồi trên một cái thuyền.
Bà Tô đẩy cửa phòng ra đi vào, “Thần Thần, Thành Quân tới.”
Tô Thần bất ngờ ngã qua bên cạnh, giọng suy yếu, nói: “Mẹ, con đau bụng.”
“Cái gì?” Bà Tô bước tới mấy bước. “Giờ vẫn chưa đến ngày mà, sao lại đau bụng như thế?”
Tô Thần hai tay ôm bụng mình, thần sắc có chút đau đớn, “Con cũng không biết, có thể là hôm nay bị dọa rồi.”
“Xảy ra chuyện gì?” Bà Tô vừa thấy bộ dáng cô, sợ hãi mà gọi ra phía ngoài cửa phòng: “Thành Quân, Thành Quân, cậu mau tới đây xem.”
Mục Thành Quân đẩy cửa phòng vào, “Làm sao vậy?”
“Thần Thần nói nó đau bụng, tôi thấy sắc mặt nó cũng khó coi.”
Mục Thành Quân nghe vậy, thần sắc khẩn trương lên theo, hắn bước nhanh đến trước giường, “Đau bụng? Tại sao lại như vậy?”
“Hẳn là hôm nay bị dọa rồi.”
Mục Thành Quân ngồi xuống mép giường, “Hôm nay? Xảy ra chuyện gì?”
“Tôi đi kiểm tra thai sản xong trở về, lúc đứng ở ven đường đụng phải một phụ nữ. Cô ta lái xe đâm tới tôi, tôi trốn cũng trốn không thoát, tuy cô ta đã đúng lúc phanh lại, nhưng tôi bị khiếp sợ. Tôi tưởng không có việc gì, không ngờ sau khi về bụng liền không thoải mái.”
Cả khuôn mặt Mục Thành Quân đều thay đổi, “Người phụ nữ nào?”
“Cô ta nói cô ta là Nguyễn Noãn, là vợ chưa cưới của Mục Kính Sâm.”
“Cô ta vậy mà muốn đâm vào con? Đây là vì cái gì hả?” Bà Tô gấp đến độ đầu đầy mồ hôi. “Thần Thần, hiện tại con thấy thế nào?”
“Không, không có việc gì, chính là bị dọa sợ hãi.” Tô Thần nhẹ xoa hạ chính mình bụng, nghỉ ngơi sẽ hẳn là sẽ không có việc gì.
“Sao có thể không có việc gì?” Mục Thành Quân đứng dậy. “Đi, tôi đưa cô tới bệnh viện.”
Tô Thần lại không muốn làm lớn như vậy, cô vội nói: “Không cần, không cần, tôi ở nhà nằm chút là tốt rồi.”
“Đừng có vớ vẩn, dậy!”
Tô Thần ôm chặt gối trong lòng, “Thật sự không cần.”
Mục Thành Quân một tay giữ chặt cánh tay cô, hắn dứt khoát bế ngang cô lên. Hắn thân người cao lớn, lại thường xuyên tập luyện, bế một Tô Thần dư sức, không chút nào phải cố hết sức. Mặt cô đỏ cả lên, từ nhỏ đến lớn cũng chưa bị ai ôm như vậy, “Thả tôi xuống, tôi không tới bệnh viện.”
“Thần Thần, cái này nhất định phải làm kiểm tra mới có thể an tâm!” Bà Tô nôn nóng đi theo sau.
Mục Thành Quân bế Tô Thần cùng đi ra ngoài. Cô ngay cả giày cũng không đi. Tới dưới lầu rồi, tài xế thấy bọn họ đi ra, vội đẩy cửa đi xuống.
“Mục tiên sinh, đây là làm sao vậy ạ?”
“Làm sao vậy? Tôi nuôi ông làm gì không biết?”
Trong lòng Tô Thần cũng không khỏi xấu hổ, “Không liên quan ông ấy.”
“Có phải thật sự muốn chờ đến khi cô bị đụng phải mới liên quan tới ông ta?”
Tài xế cũng đã nhận ra là vì chuyện gì, ông ta không thốt một tiếng, thay hai người kéo cửa xe ra. Mục Thành Quân bế Tô Thần ngồi vào. Bà Tô trong tay còn cầm giày của cô.
Đi vào Viện bảo vệ sức khoẻ bà mẹ và trẻ em, Mục Thành Quân cả số cũng không lấy, bế thẳng Tô Thần vào.
Làm kiểm tra xong, may mà không có trở ngại. Bác sĩ kiểm tra đo tim thai, “Bụng có đau rất kinh khủng không?”
“Không phải rất kinh khủng, chỉ cảm thấy không thoải mái, hơn nữa bé hôm nay luôn đá em.”
“Cái này hẳn liên quan tới việc em bị kinh sợ, có điều cũng may không có việc gì, sau này vẫn nên ở nhà an tâm dưỡng thai đi.”
“Vâng.”
Tô Thần cầm báo cáo, sợ bị Mục Thành Quân nhìn ra mình giả bộ. “Tôi đã nói không sao mà, lòng tôi biết rõ.”
“Vì sao Nguyễn Noãn tìm được cô?”
“Hẳn là trùng hợp, trên đường gặp được.”
Mục Thành Quân nhìn người phụ nữ bên cạnh, “Cô ta nói gì với cô?”
“Cô ta nói với tôi, bảo tôi hợp tác với cô ta, nói anh thích một phụ nữ tên Phó Lưu Âm, nói cô ấy là uy hiếp cho tôi.” Tô Thần nói, vội vàng bồi thêm một câu nữa, “Có điều anh có thể yên tâm, tôi chẳng quan tâm những việc này của anh, vả lại tôi cũng không quản được.”
Mục Thành Quân gì cũng chưa nói. Tô Thần đứng dậy trước tiên, “Mau về đi, tôi thấy khá hơn nhiều rồi.”
Người đàn ông ngẩng tầm mắt lên, ánh mắt chạm phải cái bụng nhô lên của cô. Bụng Tô Thần so với lần trước đã lớn thật nhiều, hắn cảm thấy thật kỳ diệu, con hắn chính là ở trong bụng cô từng chút từng chút thai nghén lên.
Mục Thành Quân đứng dậy, bế cô lên một phát. Tô Thần quả thực muốn chóng mặt, “Anh làm gì? Tôi có thể tự đi.”
“Cô có thể đi, nhưng con tôi không thể tự đi, tôi không phải bế cô.”
Tô Thần có lửa mà không phát ra được, chỉ có thể nhắm hai mắt, coi như mình không thấy ánh mắt của người khác.
Khi Mục Thành Quân về đến nhà là đã rất muộn, trải qua lăn lộn như vậy, trong lòng hắn luôn có loại cảm giác bất an.
Đi vào phòng khách, bà Mục tắt TV chuẩn bị lên lầu, nhìn thấy người đàn ông đi vào, bà thuận miệng hỏi: “Thành Quân, con đi đâu vậy?”
“Tô Thần hôm nay kiểm tra thai sản, con tới nhà họ Tô.”
“Thế nào? Tình trạng đều hảo đitốt chứ?”
“Khá tốt ạ.” Mục Thành Quân đi mấy bước về phía bà. “Giờ không còn sớm, mẹ mau đi nghỉ đi.”
“Đi liền đây.”
Sau khi bà Mục lên lầu, Mục Thành Quân bảo người làm rót cho mình ly nước.
Hắn ngồi trên sô pha uống mấy ngụm, “Kính Sâm đâu?”
“Cậu hai đã về lâu rồi ạ, có điều người xối đầy nước mưa, xe cũng không lái ạ.”
Tầm mắt Mục Thành Quân liếc qua điện thoại bàn phía đối diện, hắn đứng dậy.
“Số của Nguyễn Noãn, chị có không?”
“Có, số liên lạc của những người quan trọng, tôi đều ghi vào cuốn sổ nhỏ ạ.”
“Chị bảo cô ta ngày mai lại đây, chỉ nói mẹ kêu cô ta tới nhà ăn cơm.”
“Vâng ạ.”
Mục Thành Quân đứng trước điện thoại bàn, cầm ống nghe lên.
“Chị đọc số của cô ta, tôi bấm.”
“Dạ.”
Ngón tay thon dài của Mục Thành Quân đang bấm số, nghe bên trong truyền đến tiếng tút tút, hắn giấu kín vẻ hung ác nham hiểm trong đôi mắt, đưa ống nghe cho người làm bên cạnh.