Hứa Tình Thâm cất điện thoại đi, sau đó đứng dậy bước nhanh về phía hai người. Người phụ nữ đã chạm tay tới đầu Lâm Lâm, bàn tay đi xuống theo sợi tóc trơn mềm, vừa muốn hành động, đã bị Hứa Tình Thâm đè cổ tay xuống.
“Thật ngại, con tôi không thích bị người lạ chạm vào.”
Bàn tay của người phụ nữ bị đẩy ra, Hứa Tình Thâm vội vàng ôm lấy Lâm Lâm.
“Bảo bối ngoan, chúng ta về nhà.”
Người phụ nữ đó cảm thấy vô cùng lúng túng.
“Tôi không mắc bệnh gì, chạm vào thì làm sao vậy?”
Hứa Tình Thâm không quan tâm được nhiều như vậy, Lâm Lâm ầm ĩ còn muốn chơi nữa, Hứa Tình Thâm vỗ nhẹ phía sau lưng bé an ủi: “Lâm Lâm ngoan, hôm nào mẹ lại đưa con tới đây nữa, chúng ta đi mua đồ chơi có được hay không?”
Lâm Lâm tuy nhỏ nhưng lại hiểu chuyện, cho tới hiện tại cũng chưa bao giờ gào khóc mà không sao dỗ dành được. Bé yên lặng ngả đầu vào vai Hứa Tình Thâm.
Hai người đi ra khỏi công viên trò chơi, Hứa Tình Thâm chỉ muốn nhanh chóng về nhà, có thể tưởng tượng rằng một đoạn đường ra tới bãi đỗ xe thôi nhưng cô cũng không dám mạo hiểm đi một mình. Trong đầu cô suy nghĩ miên man, có phải là Tưởng Viễn Chu tỏ ra nghi ngờ rồi hay không?
Ngộ nhỡ anh ta không tin ngày chứng sinh của Lâm Lâm, muốn giám định DNA thì làm sao bây giờ? Nhất định là anh ta biết chắc chắn cô sẽ không giao con cho anh ta đi làm xét nghiệm, cách duy nhất có thể làm được là...
Hứa Tình Thâm lại nghĩ tới hành động vừa nãy của người mẹ trẻ kia.
Đi ra ngoài không bao xa, một cô gái cầm lấy chiếc yếm có hình nhân vật hoạt hình đứng ở trước mặt Hứa Tình Thâm.
“Bà mẹ này, bên này chúng tôi đang có hoạt động, có hứng thú tham gia không?”
“Không có hứng thú.” Hứa Tình Thâm trả lời.
Đối phương nhiều lắm cũng chỉ khoảng mười mấy tuổi, chỉ vào một khuôn mặt cười, nói: “Hoạt động này rất được ưa chuộng, chỉ cần mẹ và bé chụp lại một tấm ảnh là được rồi, chị xem, nhiều bà mẹ tham gia như vậy.”
Hứa Tình Thâm nhìn theo cánh tay của cô bé chỉ, thấy một bức tường treo đầy ảnh chụp. Cô bé kia thấy cô không nói lời nào, cho là cô đã đồng ý, kéo cánh tay của Hứa Tình Thâm qua đó. Cô bé nhìn Lâm Lâm trong vòng tay của cô.
“Bảo bối thật xinh đẹp, tới đây, chị làm một kiểu tóc cho em có được không?”
Hứa Tình Thâm nghe thế, không khỏi nhíu mày, cô bé kia cầm lược và một chiếc vương miện tới. Hứa Tình Thâm tránh né, động tác không quá lộ liễu, vừa đủ để cô bé kia không chạm được tới Lâm Lâm.
“Chụp một tấm ảnh thôi, sao còn phải làm tóc?”
“Như vậy ảnh mới đẹp.”
“Không cần, con gái tôi không quen.”
“Chỉ làm một chút thôi mà, đẹp như vậy...”
“Thực sự không cần...” Hứa Tình Thâm thẳng thừng từ chối. “Hơn nữa nó cũng không thích chụp ảnh, cảm ơn.”
Hứa Tình Thâm nói xong, ôm chặt Lâm Lâm bước nhanh đi về phía trước.
Cô không biết là bởi vì cô bế con ra ngoài một mình, nên đa nghi? Hay là ngày hôm nay đụng phải hai người đều có vấn đề? Ngược lại, không phải là động tác của hai người này có gì đó không ổn, mà là động tác của họ quá mau. Giống như vừa rồi, Hứa Tình Thâm chưa nói trang điểm cho Lâm Lâm, cô bé kia cũng đã cầm lược vội vàng muốn chải tóc cho bé. Cô ôm chặt bé con trong lòng, cảm nhận được sự tồn tại của con, lúc này mới nhấc chân lên tiếp tục bước về phía trước.
Đi qua một cửa hàng thì Hứa Tình Thâm liếc qua thấy một bóng dáng quen thuộc ở bên trong. Hứa Tình Thâm dừng bước, quay đầu nhìn lại, nhìn thấy lão Bạch.
Trùng hợp như vậy, Lão Bạch lại đang ở đây!
Càng lúc Hứa Tình Thâm càng thấy suy nghĩ của mình hình như đúng được vài phần, cô ôm chặt Lâm Lâm đi nhanh chóng đi vào, nhân viên phục vụ đứng ở cửa cung kính chào hỏi: “Hoan nghênh quý khách.”
Hứa Tình Thâm đè nén cơn lửa giận trong lòng, tâm tình nhất thời kích động, xông lên phía trước muốn chất vấn.
Lão Bạch liếc nhìn chiếc áo khoác trong tay, nghe thấy tiếng bước chân tới gần, anh quay đầu nhìn lại, trong ánh mắt không giấu được được sự giật mình.
“Cô Hứa?”
Từ trước đến nay Hứa Tình Thâm cũng là một người bình tĩnh, lần này nếu không phải là có liên quan tới Lâm Lâm, cô cũng không đến mức nổi giận.
Nhưng nghe thấy tiếng xưng hô này xong, Hứa Tình Thâm bỗng nhiên tỉnh táo trở lại.
Cô nên hỏi Lão Bạch cái gì chứ? Lẽ nào xông lên phía trước hỏi anh ta, vì sao phái người theo dõi cô? Không đúng, có lẽ là cô đa nghi thì sao?
Hành động của người mẹ trẻ kia cũng được coi là bình thường, nhỡ đâu người ta chỉ muốn sờ đầu Lâm Lâm, không phải là cô “chưa đánh đã khai” sao?
Nếu cô nói ra, ngược lại Tưởng Viễn Chu sẽ hoài nghi Lâm Lâm. Hứa Tình Thâm nhếch miệng. Lão Bạch lại niềm nở hơn so với cô: “Cô Hứa, thật là trùng hợp.”
Cũng không biết thật sự trùng hợp, hay là cố ý nữa đó.
Hứa Tình Thâm nhìn đồ trên tay anh.
“Anh mua quần áo?”
“Không, đây là của Tưởng tiên sinh, mới vừa may xong, tôi tới lấy hộ.”
“Ừm.”
“Còn cô Hứa, sao lại vào cửa hàng dành cho nam giới vậy?”
Hứa Tình Thâm nói dối không chút nghĩ ngợi: “Tôi xem cho chồng tôi.”
Trên nét mặt Lão Bạch không hề có vẻ gì khó coi, chỉ là cười cười, Hứa Tình Thâm ôm Lâm Lâm lùi về phía sau mấy bước, cô nhìn thấy Lão Bạch buông cái áo choàng dài, sau đó tới quầy quần áo trước mặt, chọn vài chiếc áo sơmi.
“Chiếc quần lúc nãy cùng mấy đồ lót, tất cả đưa tới Cửu Long Thương.”
“Vâng.”
Hứa Tình Thâm thấy anh như vậy, chắc là mới vào cửa hàng này, nhưng ý nghĩ này mới vừa thoáng qua trong đầu, liền thấy cửa hàng trưởng cầm đồ đi tới.
“Bộ quần áo này của Tưởng tiên sinh, ngài ký đi, thời gian may tương đối lâu, hôm nay mới gọi ngài tới lấy, thật ngại quá.”
“Không sao, cũng không làm lỡ việc mặc.” Lão Bạch nói xong, dứt khoát ký tên vào.
Hứa Tình Thâm ngồi xuống ghế salon bên cạnh, vậy xem ra thực sự là cô đa nghi, Lão Bạch có hẹn tới lấy quần áo cho Tưởng Viễn Chu nên mới đến đây.
Có nhân viên bán hàng tới gần, nhiệt tình đưa cho Hứa Tình Thâm một chén nước ấm: “Chào chị, chị tới đặt đồ cho chồng sao?”
Lúc bước vào đây Hứa Tình Thâm nào có để ý, lẽ nào đây là một cửa hàng cao cấp?
Lão Bạch xoay người lại nhìn cô, Hứa Tình Thâm có chút lúng túng, ngay cả số đo của Phó Kinh Sênh mà cô cũng không biết, đặt may như thế nào được chứ.
“Tôi xem trước một chút đã, chọn được kiểu dáng cụ thể rồi hãy.”
“Vâng.”
Lão Bạch đứng trước một dãy áo khoác ngoài.
“Cô Hứa thật chu đáo.”
“Tôi chu đáo, nhưng cũng không chu đáo bằng anh, hóa ra quần áo trang phục của Tưởng Viễn Chu đều do anh chuẩn bị.”
Lão Bạch nghe nói như vậy, cảm thấy trong người không được tự nhiên.
“Cô Hứa hiểu lầm rồi, Tưởng tiên sinh đã chọn kiểu dáng trước rồi, tôi chỉ chon lấy một số đồ theo ý của ngài ấy mà thôi.”
“Phía sau một người đàn ông thành công là một người đàn ông biết lo toan mọi việc.”
“Cô Hứa, cô đừng nói đùa tôi như vậy chứ.”
Bỗng nhiên Hứa Tình Thâm mím môi, có đôi khi, có một số việc sẽ trở thành thói quen. Trước đây lúc cô còn ở chung với Tưởng Viễn Chu, thỉnh thoảng lại chế nhạo Lão Bạch vài câu, không nghĩ tới hôm nay cô lại khiếm nhã như vậy.
“Đúng rồi, cô Hứa...” Lão Bạch đi tới trước mặt cô. “Tưởng tiên sinh bảo cô Lăng dọn đi rồi.”
Vậy thì có liên quan gì tới cô?
“Cô Lăng? Thế nào mà ngay cả xưng hô anh cũng không đổi.”
“Bọn họ chưa bao giờ có quan hệ mật thiết, cho đến bây giờ Tưởng tiên sinh cũng chưa kết hôn, xưng hô như thế thì có gì không thích hợp?”
Hứa Tình Thâm ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn bình tĩnh thản nhiên như trước.
“Ồ.”
Nếu cô cứ ở đây chờ Phó Kinh Sênh, cũng không biết phải đợi tới khi nào, Hứa Tình Thâm muốn đi về, cô ôm Lâm Lâm đứng lên.
“Lão Bạch, bây giờ anh phải đi sao?”
“Tất nhiên, phải mang đồ tới Cửu Long Thương.”
“Đi cùng nhé.”
Lão Bạch khẽ gật đầu, cảm thấy kỳ quái, bình thường Hứa Tình Thâm nhìn thấy anh hận không thể quay đầu bước đi, sao hôm nay lại nhiệt tình như vậy?
Đi tới trước thang máy, hai người cùng nhau tiến vào, Hứa Tình Thâm nhấn nút xuống tầng ngầm, Lão Bạch thì nhấn xuống tầng một.
“Tài xế chờ tôi ở cửa.”
Hứa Tình Thâm muốn tìm người đi cùng ra bãi đỗ xe, lần này được rồi...
Suy nghĩ của cô chuyển động thật nhanh, thang máy vừa dừng ở tầng một, Hứa Tình Thâm vội vàng nói: “Lão Bạch, anh đi cùng tôi xuống bãi đỗ xe nhé, tôi có thứ này đưa cho anh.”
Lão Bạch vừa nghe vậy, khẽ nhướn mi: “Là cho Tưởng tiên sinh?”
“Thôi được rồi, anh vui vẻ là tốt rồi.” Hứa Tình Thâm nghĩ thầm.
“Đúng, đúng.”
“Vậy được.”
Thang máy tiếp tục đi xuống, ra tới bãi đỗ xe, Lão Bạch đi theo sau Hứa Tình Thâm, bốn phía yên tĩnh, cũng không có ai, Hứa Tình Thâm thấy can đảm hơn rất nhiều, cô bước nhanh về phía xe của mình.
Sau khi để Lâm Lâm ngồi vào ghế trẻ em xong, Hứa Tình Thâm ngồi vào ghế lái, cô hạ cửa sổ xe xuống, lại đem cửa xe khóa trái, xác định không hề có sơ hở, lúc này mới thở phào.
Lão Bạch vươn tay về phía cô: “Cô Hứa, cô tặng Tưởng tiên sinh thứ gì vậy? Chắc chắn khi ngài ấy biết, nhất định rất vui vẻ.”
Hứa Tình Thâm hoàn toàn quên mất chuyện này, cô ngồi ở chỗ ghế lái, hai tay sờ sờ túi, ngày hôm nay ra ngoài chưa hề mua bất cứ thứ gì, ánh mắt dừng lại ở phía trên chỗ đồng hồ công tơ mét, nơi đó cũng trống không, chỉ có một hộp khăn giấy.
Hứa Tình Thâm nhắm mắt, rút ra hai cái khăn giấy, sau đó giao cho Lão Bạch. Lão Bạch giật mình: “Cô Hứa?”
Hứa Tình Thâm lại rút thêm hai tờ nữa đưa cho anh.
“Đây là thứ cô muốn tôi chuyển cho Tưởng tiên sinh?”
“Ách... Phải.” Hứa Tình Thâm mang vẻ mặt thành thật nói: “Anh ta sẽ hiểu, tôi đi trước đây.”
Lão Bạch đứng sang bên cạnh, sau đó gấp cái khăn giấy lại thật phẳng phiu, sau đó cho vào trong túi quần của mình.
Trở lại Cửu Long Thương, trang phục của Tưởng Viễn Chu đã được đưa tới, đặt ở trên ghế sa lon. Lão Bạch đi tới trước mặt người đàn ông.
“Tưởng tiên sinh.”
“Ừ.”
“Tưởng tiên sinh, hôm nay tôi gặp cô Hứa trong cửa hàng đó.”
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu nghiêm túc, giữa hai lông mày vặn lại, vẻ không vui: “Cửa hàng dành cho nam giới?”
Tưởng Viễn Chu cười nhạt, không hỏi tiếp nữa.
Lão Bạch còn nói thêm: “Cô Hứa gửi thứ này cho ngài.”
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu bỗng dịu đi, ngẩng lên nhìn về phía Lão Bạch: “Vật gì vậy?”
Lão Bạch móc xấp khăn tay từ trong túi ra, sau đó đặt vào tay Tưởng Viễn Chu, người đàn ông lật xem từng tờ một, bên trong không có gì cả, anh lại lật xem trên dưới một lần nữa, cũng không thấy được một dấu hiệu nào.
“Đây là ý gì?”
“Cô Hứa nói, ngài sẽ biết. Trên đường đi tôi nghĩ mãi cũng không đoán được là có ý gì.”
Tưởng Viễn Chu ngả người dựa vào ghế sofa.
“Vậy cậu có nói với cô ấy về chuyện gì sao?”
“Chỉ tùy tiện nói vài câu.”
“Suy nghĩ thật kỹ.”
Từ trước đến nay Lão Bạch có trí nhớ không tồi, nên tìm thấy được điểm mấu chốt rất nhanh.
“Tôi nói ngài bảo cô Lăng về nhà mẹ đẻ rồi, tôi còn nói ngài chưa kết hôn, giữa hai người chưa bao giờ có quan hệ mật thiết.”
Tưởng Viễn Chu vừa nghe nói vậy, ánh mắt dừng lại trên xấp khăn giấy. Anh bỗng nhiên cười: “Lão Bạch, cậu nói lúc nào thì người đàn ông cần dùng tới thứ này?”
“Sau khi ăn xong.”
Tưởng Viễn Chu liếc nhìn anh: “Chả trách đến nay vẫn độc thân, còn tiếp tục như vậy!”
Lão Bạch nghĩ lại một lần nữa, bỗng nhiên sắc mặt mất tự nhiên.
“Tưởng tiên sinh, ý của cô Hứa là nếu ngài có cần tự mình giải quyết, nên mới chuẩn bị thứ này cho ngài.”
Năm ngón tay thon dài của Tưởng Viễn Chu siết chặt lại, bóp chặt xấp khăn giấy trong lòng bàn tay, khóe miệng cong lên, cũng không biết là cười thật, hay là cười gằn.
“Tôi sẽ nhận, quả thực rất cần dùng!”
Thực ra thì Lão Bạch rất rất muốn phản bác, Tưởng Viễn Chu nói chả trách đến nay anh vẫn độc thân, nhưng Tưởng Viễn Chu cũng giống như vậy mà. Vì Hứa Tình Thâm chuẩn bị khăn giấy cho anh, chẳng phải là nói anh không có phụ nữ mới dùng tới thứ này sao?
Chỉ có điều, những lời này, Lão Bạch cũng không dám nói ra.
Đương nhiên là Hứa Tình Thâm không biết cuộc đối thoại của bọn họ, càng không biết mấy chiếc khăn giấy lại có thể dẫn dắt câu chuyện thảo luận của họ tới vấn đề đó. Nhưng chỉ có điều, một ngày không lâu sau đó, Tưởng Viễn Chu nhắc lại chuyện này với cô, lúc đó Hứa Tình Thâm liền đáp lại anh hai chữ...
Lão Bạch gọi người giúp việc tới cầm quần áo của Tưởng Viễn Chu lên lầu, ngoài cửa truyền đến vài tiếng nói chuyện, ngay sau đó, Tưởng Đông Đình bước vào.
Tưởng Viễn Chu nhét khăn tay vào trong túi quần, chiếc đùi phải thon dài duỗi thẳng, ánh mắt nhìn ra hướng cách đó không xa.
Tưởng Đông Đình bước nhanh tới, vừa mở miệng: “Duệ Duệ đâu?”
“Ngủ, sao vậy?”
“Con bắt Thời Ngâm về?”
Lão Bạch nhìn hai người, tự giác đứng ở sau lưng Tưởng Viễn Chu, bên cạnh ghế sa lon. Tưởng Đông Đình tức giận đến nỗi sắc mặt đều tái mét.
“Vì sao để Thời Ngâm đi?”
Tưởng Viễn Chu từ từ đứng lên, tới gần Tưởng Đông Đình.
“Con vốn không muốn nói chuyện này với ba, nhưng nếu ba đã tới, con cũng không ngại nói thẳng với ba. Ba, cái chết của dì nhỏ năm đó, có liên quan tới ba hay không?”
Tưởng Đông Đình nghe vậy, cảm thấy không sao hiểu nổi, nhưng bỗng nhiên tức giận: “Hại chết dì nhỏ của con chính là Hứa Tình Thâm, lại bắt đầu giở trò gì vậy!”
“Tốt nhất là không có liên quan gì tới ba.” Tưởng Viễn Chu gần như là nghiến răng nghiến lợi nói, anh quay đầu lại nhìn Lão Bạch, nói: “Tới thư phòng của tôi, mang kết quả giám định xuống đây.”
Lão Bạch xoay người lên lầu, lúc đi xuống, nghe thấy Tưởng Đông Đình đang mất bình tĩnh, nói: “Không có khả năng, những thứ này là con đang vin cớ cho họ Hứa kia sao?”
“Con phải cần kiếm cớ cho cô ấy sao?” Giọng nói của Tưởng Viễn Chu không thể nhẹ nhàng hơn so với Tưởng Đông Đình.
“Chuyện liên quan đến cái chết của dì nhỏ, ba nghĩ rằng con có tâm tư đùa giỡn với ba? Nhóm thuốc kia xảy ra vấn đề, do có người nhúng tay vào, chủ nhiệm Chu đều thừa nhận. Con xin hỏi ba một tiếng, năm đó người ra sức muốn con và Hứa Tình Thâm xa nhau nhất, ngoại trừ ba và nhà họ Lăng ra, còn có ai?”
Lồng ngực Tưởng Đông Đình phập phồng dữ dội, không thể tin nổi, Lão Bạch đi tới đưa tập tài liệu về phía ông ta. Tưởng Đông Đình nhận lấy, sau đó lật xem từng trang một, Tưởng Viễn Chu lại ngồi xuống sô pha, khóe môi khẽ cong lên, nở một nụ cười lạnh: “Nếu ba nghĩ đây là con tìm người ngụy tạo, vậy bây giờ ba để lại tập tài liệu đó ở đây, đừng nói câu nào hết, đi khỏi đây ngay lập tức.”
Tưởng Đông Đình nhìn chằm chằm kết quả kiểm tra đo lường, có chút sững sờ, sau đó một lúc, mới nói ra được một câu: “Nhưng điều này cũng không có thể chứng minh là có liên quan tới nhà họ Lăng.”
“Nhưng chí ít nó có thể nói rõ, năm đó dì nhỏ chết không phải do Hứa Tình Thâm dùng thuốc không cẩn thận, mà là có người cố ý mưu sát!”
Sắc mặt Tưởng Đông Đình bỗng thay đổi, lùi về phía sau hai bước, cả người không còn lấy một chút sức lực ngồi vào sô pha, Tưởng Viễn Chu tiếp tục nói: “Thuốc có vấn đề, công ty dược có vấn đề, trung tâm kiểm tra đo lường có vấn đề. Không chỉ đơn giản là những chuyện này, tất cả mắc vào mạng lưới lớn, chỗ nào cũng có vấn đề. Con hỏi ba, ở Đông Thành, ai mới có khả năng lớn như vậy? Nếu như không là có người giúp đỡ, làm được chuyện lớn như vậy sao?”
“Hai nhà Lăng Tưởng cũng có mối quan hệ tốt, vì để Lăng nha đầu có thể bước vào cửa sao? Không đến mức, không đến nỗi ấy...”
Huống hồ, ông ta đã nhận lời từ trước đó, nói là bà Tưởng tương lai không có ai khác ngoài Lăng Thời Ngâm, nhà họ Lăng sẽ không đến nỗi muốn hại chết Tưởng Tùy Vân. Tưởng Đông Đình ném tài liệu về phía bàn, ông ta hiểu rõ con trai mình, về chuyện của Tưởng Tùy Vân, Tưởng Viễn Chu sẽ tuyệt đối không làm qua loa, càng không thể nào mang kết quả giám định giả tới lừa ông. Tưởng Đông Đình nghĩ đến chuyện thì ra là Tưởng Tùy Vân chết oan như vậy, lại nhớ tới lời trăn trối của vợ trước khi chết, sắc mặt ông ta trắng bệch, nhất thời cảm thấy khó có thể chấp nhận nổi.
“Không đến nỗi ấy? Trong mắt con, không có chuyện gì mà nhà họ Lăng không làm được.”
Tưởng Đông Đình im lặng, sau một lúc lâu mới mở miệng: “Nếu không vì bà lão lú lẫn kia, chuyện này sẽ vĩnh viễn như đá chìm xuống đáy biển.”
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu lóe lên.
“Nhưng từ trước tới giờ con vẫn luôn tin chắc một câu nói, ác giả ác báo. Nếu làm điều xấu, sớm muộn cũng có ngày bị lộ, kể cả những chuyện ba đã từng làm.”
Tưởng Đông Đình giật mình, nhưng vẫn cố giữ sắc mặt bình tĩnh không thay đổi.
“Ta làm chuyện gì?”
“Trong lòng ba biết rõ ràng nhất.”
“Viễn Chu, cho dù như thế nào thì Thời Ngâm cũng là mẹ của con trai con, con để cho họ cốt nhục chia lìa, sao nỡ nhẫn tâm như vậy chứ?”
Tưởng Đông Đình nói đến đây nói, nhưng thật ra là trong lòng thấy không chắc chắn. Hơn một năm qua, Tưởng Viễn Chu và Lăng Thời Ngâm chưa từng đi tới bước cuối cùng mà ông ta mong đợi. Đối với Tưởng Đông Đình và nhà họ Lăng mà nói, thực ra đã đều lúc đâm lao phải theo lao.
Mới đầu ông ta đã nghĩ mọi chuyện một cách đơn giản, ông ta cho rằng Tưởng Viễn Chu ôm nỗi đau mất người thân, tình yêu, khi đó để Lăng Thời Ngâm và đứa con xuất hiện, hơn nữa Lăng Thời Ngâm dịu dàng, vào thời gian Tưởng Viễn Chu khó vượt qua nhất ở bên cạnh an ủi, nhất định rất dễ dàng có thể đi vào tim anh.
Nào ngờ...
Tưởng Viễn Chu nghe Tưởng Đông Đình nói xong, cũng cười lạnh một tiếng.
“Nếu như chuyện của dì nhỏ không liên quan tới nhà họ Lăng, vậy thì không nhắc tới nữa. Nhưng nếu quả thật là nhà họ Lăng làm, đừng nói là người nhà họ Lăng, ngay cả Lăng Thời Ngâm cũng đừng nghĩ rằng sẽ được sống yên ổn.”
Tưởng Đông Đình biết lúc này nói gì cũng vô ích, hơn nữa chuyện của Tưởng Tùy Vân như một quả bom bỗng nhiên ập xuống, Tưởng Đông Đình ngồi không bao lâu thì quay về nhà họ Tưởng.
---
Bảo Lệ Cư Thượng.
Hứa Tình Thâm lái xe về đến nhà, lúc này mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Lâm cũng đói bụng, Hứa Tình Thâm cho bé ăn xong, sau đó bế bé ngồi chơi trên sofa.
Đang xem TV thì Phó Kinh Sênh trở về.
Lâm Lâm ngẩng đầu, ngoan ngoãn nói: “Ba ba.”
Khuôn mặt uể oải của Phó Kinh Sênh trở nên phấn chấn hơn, đi tới ôm lấy con gái.
“Bảo bối ngoan, nhớ ba ba sao?”
Lâm Lâm không nói được câu khác, nhưng nhìn thấy anh vui vẻ, sẽ không ngừng gọi ba ba.
“Vẫn là con gái bảo bối của ba ngoan nhất.” Phó Kinh Sênh khom lưng ngồi xuống bên cạnh Hứa Tình Thâm, khuôn mặt tuấn tú nhìn sang phía cô.
“Về từ lúc nào?”
“Mới về không lâu.”
“Lúc ra ngoài đừng về muộn quá, anh tưởng em cho Lâm Lâm chơi lâu hơn.”
Hứa Tình Thâm tới gần, cũng vô thức thân mật với Phó Kinh Sênh hơn, cô đưa tay đặt trên vai người đàn ông, sau đó tựa cằm lên tay mình.
“Hôm nào anh cho Lâm Lâm ra ngoài phải hết sức đề phòng.”
“Làm sao vậy?”
“Em cũng không biết có phải là do em quá nhạy cảm hay không nữa. Ngày hôm nay có người muốn sờ đầu Lâm Lâm, còn có người muốn chải tóc cho con bé, em không đồng ý. Có thể là trong lòng em luôn nghĩ... Nghĩ có lẽ Tưởng Viễn Chu hay người khác có thể trăm phương nghìn kế muốn xác định thân phận của Lâm Lâm hay không.”
Phó Kinh Sênh nghe vậy, cười cười với cô: “Không có gì, để anh giải quyết.”
“Anh giải quyết?”
Người đàn ông cười khẽ: “Nếu như có chuyện thật, để anh giải quyết, yên tâm đi.”
Hứa Tình Thâm nghe vậy, gật đầu.
---
Ngày hôm sau, Hứa Tình Thâm vẫn đi làm như mọi ngày, trong nhà có bảo mẫu, cô cũng nhàn nhã hơn không ít. Hôm nay Phó Kinh Sênh ở nhà, nên có thể chăm sóc Lâm Lâm, bảo mẫu chỉ cần ra ngoài mua thức ăn và hoa quả là được.
Bảo mẫu đi ra từ trong chợ, một chiếc xe nhìn cô chằm chằm, qua một lúc lâu sau, xe đã tới sát phía sau. Bảo mẫu vội tránh ra, đã thấy đối phương đạp phanh lại.
“Này, anh có chuyện gì sao?”
Tài xế hạ cửa sổ xe xuống, đưa tới một tấm hình: “Cô là người giúp việc ở nhà này sao?”
Bảo mẫu liếc nhìn, trong tấm hình là Phó Kinh Sênh và Hứa Tình Thâm, cô gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi vừa tới không lâu.”
“Chúng tôi muốn nhờ cô giúp một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Người nọ lấy ra một cái túi từ chỗ ngồi, mở miệng túi, bảo mẫu thấy bên trong là những xấp tiền có giá trị lớn.
“Chuyện này đối với cô rất dễ dàng, sau khi chuyện thành công tôi sẽ cho cô năm vạn.”
“Thực, thực sao?” Vẻ mặt của bảo mẫu đầy ngạc nhiên vui mừng, không nghĩ tới lại dễ kiếm tiền như vậy.
“Đó là đương nhiên.” Tài xế đóng miệng túi lại, sau đó đưa ra tới, bảo mẫu liếc nhìn, có phần không dám nhận.
“Thực sự là cho tôi?”
“Cầm đi.”
“Cảm ơn, cảm ơn.” Bảo mẫu vội vàng cầm lấy, nhìn xung quanh không có người, liền nhét vào bên trong túi.
Tài xế vẫy tay, bảo mẫu nghiêng người qua, đối phương nói bên tai bà mấy câu, bảo mẫu thấp giọng nói: “Chỉ cần như vậy là được?”
“Phải, đối với cô thì chỉ là một cái nhấc tay thôi.”
“Tốt lắm, ngày mai tôi sẽ mang tới.”
“Được.”
Hứa Tình Thâm và Phó Kinh Sênh đều có lúc ra ngoài, nói như vậy, bảo mẫu tiếp cận Lâm Lâm là chuyện vô cùng dễ dàng, căn bản cũng không cần mất nhiều công sức.
Ngày hôm sau, bảo mẫu đi tới chợ. Mua đồ xong đi ra ngoài, chiếc xe ngày hôm qua lại đi theo. Bảo mẫu dừng bước, đối phương hạ cửa sổ xe hạ xuống, vẫn là người đàn ông ngày hôm qua.
“Đã lấy được chưa?”
Bảo mẫu lấy một tờ giấy ăn từ trong túi ra đưa tới. Người đàn ông kia mở ra, thấy bên trong có vài cọng tóc. Bảo mẫu đắc ý nói: “Ngày hôm nay ông bà Phó đều đi ra ngoài, cậu yên tâm đi, tôi trực tiếp cắt xuống từ đầu con bé.”
“Rất tốt.” Người đàn ông kia cười, đưa cho cô nốt số tiền còn lại như đã hứa hẹn. “Nhớ kỹ, chuyện này cũng không được nói với bất cứ ai.”
“Yên tâm đi, tôi biết mà.” Bảo mẫu nhận lấy tiền, nét mặt vui vẻ, cười tới nỗi không khép miệng lại được.
---
Cửu Long Thương.
Lúc Lăng Thời Ngâm tới, biết Tưởng Viễn Chu không ở nhà, người đứng gác ở cửa nhìn thấy cô còn không chịu cho vào, mãi đến lúc cô bảo đảm trở về chỉ để lấy đồ rồi lập tức đi ngay, lúc này anh ta mới cho cô đi vào.
Duệ Duệ được giao cho bảo mẫu, lúc Lăng Thời Ngâm đi vào phòng khách, cậu nhóc đang khóc, cô nghe được tiếng khóc bước nhanh về phía trước.
“Bảo bối, con trai của mẹ.”
Duệ Duệ nhìn thấy cô, càng khóc dữ hơn, nhào qua đòi bế.
Bảo mẫu và người giúp việc cũng không tiện ngăn cản, Lăng Thời Ngâm nhớ con, ra sức hôn lên mặt.
“Mẹ nhớ quá.”
Duệ Duệ ôm lấy cổ của cô, Lăng Thời Ngâm nhìn thấy mấy người mang vẻ mặt khó xử, cô đặt Duệ Duệ xuống.
“Tôi chỉ về lấy ít đồ, còn có một ít đồ cá nhân chưa lấy hết.”
“Cô Lăng, có cần tôi giúp không?”
Lăng Thời Ngâm nghe được xưng hô như thế, lắc đầu: “Mọi người không nghĩ tôi cầm thứ gì không nên lấy là được rồi.”
“Không có, cô nói quá lời rồi.”
So với Vạn Dục Ninh, Lăng Thời Ngâm có giáo dục hơn nhiều, bình thường đối xử với những người giúp việc này cũng không đến nỗi quá đáng, lúc cô lên lầu, cũng không ai đi theo.
Bước nhanh tới phòng ngủ của Tưởng Viễn Chu, Lăng Thời Ngâm mở cửa phòng tắm đi vào, người giúp việc vẫn chưa vào quét dọn, Lăng Thời Ngâm cẩn thận tìm, cuối cùng ở bên cạnh bồn rửa tay, phát hiện ra hai sợi tóc ngắn.
Cô cẩn thận lấy khăn tay bọc lại, sau đó nhét vào trong túi.
Trở lại dưới lầu, Lăng Thời Ngâm cầm theo hai chiếc túi, bên trong chứa những vật dụng nhỏ, Duệ Duệ còn đang khóc, cô cắn răng rời đi.
---
Bệnh viện Thụy Tân.
Hứa Tình Thâm vừa khám xong cho một bệnh nhân, vừa nghỉ ngơi uống nước một chút, điện thoại di động trong túi vang lên.
Cô cầm lên nghe máy: “Alo?”
“Alo, bà Phó.”
Hứa Tình Thâm nhìn số điện thoại trên màn hình, biểu hiện là người thuê nhà.
“Oh, Tiểu Lâm à, có chuyện gì sao?”
“Bà Phó, vừa có người vào nhà.”
“Ai vậy?” Hứa Tình Thâm thờ ơ hỏi.
“Đối phương cũng chưa nói, là một người đàn ông, nhìn qua không lớn tuổi lắm, ba mươi mấy tuổi thôi, dáng vẻ rất cao, cũng đẹp trai, chỉ có điều tóc xám trắng...”
Lão Bạch!
Hứa Tình Thâm không khỏi giật mình, chợt đứng lên: “Anh ta hỏi chuyện gì?”
“Hỏi tôi ở đây đã bao lâu rồi, hỏi tôi thuê từ người nào, còn hỏi tôi có biết người ở đây trước kia hay không, làm việc ở đâu, sống như thế nào...”
Hứa Tình Thâm nắm chặt điện thoại di động, cô không sợ Tiểu Lâm nói bậy bạ gì đó, dù sao lúc cho cô ấy thuê nhà, Hứa Tình Thâm cũng ở cùng Phó Kinh Sênh rồi.
Nhưng nếu như Lão Bạch đã tới, liệu ngay cả bệnh viện cô khám thai định kỳ cũng điều tra? Nhỡ đâu điều tra ra ngày cô có thai, vậy không phải là xong hết rồi sao?
Hứa Tình Thâm bỗng nhiên hận đến nghiến răng nghiến lợi, cô đứng lên, Tưởng Viễn Chu, anh điều tra cái gì mà điều tra chứ, bây giờ lại còn chạy đi điều tra một cọng tóc!