Mục lục
Sắc Đẹp Khó Cưỡng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mục Kính Sâm xoay người, Phó Lưu Âm chạm vào lưng anh, thân hình anh cao lớn hoàn toàn che chắn cô, “Nếu tôi nhất định phải mang người đi thì sao?”

“Mục soái.”

Người đàn ông nhìn người phụ nữ phía sau: “Đi.”

Phó Lưu Âm không biết anh ta sẽ làm gì cô nhưng trong lòng lạ hiểu rõ, cô làm Mục Thành Quân bị thương nặng, hơn nữa Mục Thành Quân háo sắc cực nặng, làm sao hắn có thể buông tha cho cô.

Cô đi theo Mục Kính Sâm được mấy bước, mấy bảo tiêu thấy vậy đều ngăn chặn ở cửa.

“Mục soái, đợi chúng tôi gọi điện thoại cho Mục tiên sinh.”

Mục Kính Sâm cười lạnh: “Các ngươi đừng quên là ai mang các ngươi ra đây.”

“Nhưng ngài đã dạy chúng tôi mệnh lệnh của cố chủ so với trời còn lớn hơn, Mục tiên sinh bảo chúng tôi trông coi căn phòng này cho tốt, nếu ngài cứ đi như vậy chúng tôi không có cách nào trả lời thỏa đáng cùng ngài ấy.”

“Ngươi thành thật nói với anh ấy, người là tôi mang đi.”

“Mục soái, chuyện này chúng tôi không có cách nào đồng ý.”

Mục Kính Sâm sờ bên hông, Phó Lưu Âm không thấy anh ta ra tay như thế nào, cô chỉ nghe thấy đinh một tiếng, cây dao Thụy Sĩ đàm qua đỉnh đầu người đàn ông rơi vào bức tường thủy tinh phía sau, sau đó rơi xuống dưới chân người đàn ông.

Đầu người đàn ông bị cắt da, máu tươi từ trên mặt chảy xuống.

Mục Kính Sâm không muốn làm anh ta tổn thương, chỉ là cảnh cáo mà thôi, người đàn ông cảm nhận được nóng rát trên đầu, máu tươi làm tầm mắt mơ hồ, đồng bạn ở bên cạnh đưa mắt nhìn nhau, ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Các người nên rõ ràng nhất, dù các người có đồng loạt tiến lên thì cũng không phải là đối thủ của tôi.”

Cổ tay Phó Lưu Âm đột nhiên bị người nắm, Mục Kính Sâm dùng lực, kéo cô đi về phía trước, đi tới cửa, Mục Kính Sâm đẩy người ra: “Nếu anh cả có hỏi các người đều dựa theo lời vừa rồi mà nói, anh ta sẽ không đổ lên đầu các người.”

Mục Kính Sâm bước ra ngoài, bảo tiêu không ngăn được anh, đi tới xe, Mục Kính Sâm bảo Phó Lưu Âm lên xe.

Xe nhanh chóng chạy ra ngoài, Phó Lưu Âm nhìn chằm chằm vào cửa kính chiếu hậu vài lần: “Anh định đưa tôi đi đâu?”

“Cô bị cởi thành như vậy cô nói cho tôi biết anh tôi có làm gì cô hay không?”

“Không.”

“Chưa?” Mục Kính Sâm nhìn chằm chằm vào Phó Lưu Âm: “Cô lừa ai vậy?”

“Anh ta cho người cởi quần áo của tôi, quay clip, sau đó muốn quấy rối tôi, nhưng anh ta lại phải vào bệnh viện.”

“Có thể cô không biết anh trai tôi là ai, nếu cô không chạm đến anh ta thì có thể anh ta có được cô sẽ thôi, nhưng hiện tại cô làm anh ta bị thương…”

Phó Lưu Âm nắm chặt tay, “Tôi không nghĩ được nhiều như vậy.”

“Cô nên nghĩ lại, sau này dù anh trai cô có nhận tội hay không thì đối với cô đều không phải là chuyện tốt.”

Phó Lưu Âm không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Xe tăng tốc, giống như con tuấn mã chạy như bay, đợi đến lúc Mục Kính Sâm giẫm phanh Phó Lưu Âm mới ngẩng đầu: “Đây là chỗ nào?”

“Chỉ cần cô bước vào cánh cửa này, tôi đảm bảo không ai có thể đưa cô ra ngoài.”

Mục Kính Sâm ấn còi hai lần, cánh cửa sắt mở ra, xe đi vào bên trong, tầm mắt Phó Lưu Âm nhìn ra ngoài cửa sổ,đến khi nhìn thấy cả đoàn nam nữ đang ở sân huấn luyện nhận lấy huấn luyện nghiêm khắc.

Cô không khỏi mở to mắt: “Đây là chỗ nào?”

“Đây là địa bàn của tôi.”

Phó Lưu Âm ngồi nghiêm chỉnh, khóe môi Mục Kính Sâm nở nụ cười: “Cô ở đây tôi sẽ bảo vệ cô an toàn.”

Cánh môi cô nhếch lên, lúc này cô không có chỗ nào để đi rồi.

Bệnh viện

Lúc Mục Thành Quân bị đẩy ra thì đã tỉnh tóa, vợ chồng Mục Triêu Dương đứng dậy tiền lên, Mục phu nhân lau nước mắt rơi xuống: “Thành Quân, con không sao chứ?”

Người đàn ông nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch, Lăng Thì Ngâm tiến lên nắm tay anh ta: “Lão công, lão công,anh thế nào rồi?”

“Không có việc gì.” Mục Thành Quân miễn cưỡng trả lời.

Sau khi bị đẩy vào phòng bệnh, Lăng Thì Ngâm một bước không rời canh giữ bên cạnh Mục Thành Quân, “Làm sao lại tổn thương đến chân rồi?”

Tầm mắt Mục Thành Quân nhìn về phía cha mẹ, Mục phu nhân nháy nháy mắt với anh ta, nói tổn thương vùng chân còn tốt hơn so với nói mệnh căn bị tổn thương, tuy bọn họ là vợ chồng, thân thể Mục Thành Quân như thế nào Lăng Thì Ngâm cũng biết, nói không chừng Mục Thành Quân tính xấu không đổi…

“Đừng lo lắng, không có việc gì.”

“Em gái Phó Kình Sênh bị nhốt chỗ nào, em đi tìm cô ta tính sổ.”

Mục Thành Quân đưa tay giữ tay cô ta, “Cô gái kia thật sự giảo hoạt, em không phải là đối thủ của cô ta, sau này anh sẽ xử lý tốt, yên tâm đi.”

Lăng Thì Ngâm đau lòng, cúi người nhào lên người Mục Thành Quân: “Em biết đều là vì anh trai em, cám ơn anh, Thành Quân.”

Trong lòng mọi người nhà họ Mục đều hiểu rõ, Mục Thành Quân làm vậy là vì thù riêng mà thôi nhưng chuyện này tuyệt đối không thể để cho Lăng Thì Ngâm biết. Mục Thành Quân vuốt đầu Lăng Thì Ngâm: “Ngốc, em đã gả tới nhà họ Mục, chuyện của anh trai em cũng là chuyện của anh, khách khí như vậy làm gì?” 

Trong lòng Lăng Thì Ngâm hết sức cảm động, dù sao Mục Thành Quân vì cô ta mà vết thương cũ bị tái phát.

Hôm sau, Bảo Lệ Cư thượng.

Hứa Tình Thâm nằm trên ghế sofa, phía cảnh sát không có một chút tin tức, Phó Lưu Âm biến mất không có một chút tung tích, vô ảnh vô tung mà biến mất tìm mà không thấy.

Lâm Lâm ngồi ở bàn trà tự mình chơi, tối qua Hứa Tình Thâm ngủ không ngon, cô hết sức hỗn loạn, cuối cùng cũng nhắm mắt không biết gì.

Lúc Tưởng Viễn Chu bước vào nhà thì trời đã tối, phòng khách yên tĩnh không một tiếng động, anh đi vào nhìn thấy Lâm Lâm ngồi dưới đất, nhìn thấy anh đi tới cũng không làm ầm ĩ, chỉ ngây ngốc nhìn anh.

Tầm mắt Tưởng Viễn Chu nhìn về ghế sofa, Hứa Tình Thâm ngủ thiếp đi, nhưng trên người không che bất cứ thứ gì.

Người đàn ông cầm chăn mỏng trên sofa cẩn thận che cho cô, động tác của anh rất nhẹ nhưng vãn kinh động tới Hứa Tình Thâm.

Cô mở mắt ra, đột nhiên ngồi dậy: “Lâm Lâm, Lâm Lâm.”

Hứa Tình Thâm biết mình không nhịn được mà ngủ thiếp đi, hiện tại Bảo Lệ Cư thượng không có một ai, cô sợ đứa bé chạm vào đâu, cô hoảng sợ nhìn xung quanh, mới nhìn thấy Lâm Lâm ngồi dưới đất.

Trong lòng cô thả lỏng, Tưởng Viễn Chu ngồi trên ghế sofa, “Làm sao vậy? Thấy ác mộng hả?”

Hứa Tình Thâm thu hồi ánh mắt, nhìn anh, cô giống như không tin được: “Anh, anh trở về rồi sao?”

“Ừ, anh về rồi.” Tưởng Viễn Chu nhẹ nhàng nắm lấy bả vai Hứa Tình Thâm: “Đã ăn cơm chưa?”

“Có tin tức của Âm Âm chưa?” Hứa Tình Thâm gấp rút hỏi.

Tưởng Viễn Chu tuh tay, nhẹ nhàng lắc đầu: “Bảng số xe là giả, ngay ;lập tức không thể tìm thấy bọn họ.”

“Nhất định Âm Âm đã xảy ra chuyện.”

“Đừng gấp, hiện tại em có gấp cũng vô dụng.”

Hứa Tình Thâm ngẩn ngơ ngồi đó, “Tôi sợ cô ấy có chuyện gì ngoài ý muốn.”

Tưởng Viễn Chu ôm cô vào ngực: “Lão Bạch đã sắp xếp, tất cả mọi người đều tìm.”

Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, ngay sau đó cửa bị mở ra, bảo mẫu Cửu Long Thương mang hộp thức ăn đi vào, nhìn thấy Tưởng Viễn Chu liền hoảng sợ:”Tưởng tiên sinh, ngài cũng ở đây sao?”

Tướng Viễn Chu kéo tay Hứa Tình Thâm: “Đi, ăn cơm trước đi.”

Hứa Tình Thâm đi dép, đi qua ôm lấy Lâm Lâm.

Ngồi trước bàn ăn, Hứa Tình Thâm cho Lâm Lâm ăn trước, Tưởng Viễn Chu không ăn, may mà đồ ăn đưa tới đã đủ, người một nhà sau khi ăn cơm xong Hứa Tình Thâm giúp bảo mẫu thu dọn.

“Từ ngày mai chị đến ở lại chỗ này đi, mua thức ăn nấu tại đây, còn có thể trông trẻ nữa.”

“Được.” Nghe Tưởng Viễn Chu phân phó như vậy, bảo mẫu tất nhiên nghe theo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK