Hứa Tình Thâm đang định mở miệng nói chuyện, nhưng đôi môi của cô bị anh chặn lại, không nói lên lời.
Người đàn ông đẩy cô đi tới bên cạnh chiếc bàn, Hứa Tình Thâm chống hai tay vào mép bàn, anh để cô đứng đưa lưng về phía anh, Hứa Tình Thâm nhân cơ hội đó, nói: “Nói như vậy, có phải anh muốn xem tình trạng của người bị thương, nếu cô ta không sao thì sao?”
“Nếu như cô ta vốn có thể cấp cứu được, có phải em sẽ nghĩ rằng em đã ngủ với tôi một cách vô ích không?”
Bàn tay trái của Tưởng Viễn Chu nắm chặt eo cô, tay kia gõ gõ lên bàn phím của chiếc laptop.
“Em nói em là bác sĩ, khoa nào?”
“Khoa ngoại.”
“Phẫu thuật?”
Ánh mắt Hứa Tình Thâm dừng lại ở hình ảnh trên màn hình chiếc máy vi tính, người bị tai nạn kia được đưa vào căn phòng có máy camera.
Tưởng Viễn Chu vùi mặt vào cổ cô, hô hấp nóng bỏng như thiêu đốt làn da trên cổ, cảm giác này thật sự giống như có ngàn vạn con kiến líu ríu bò qua.
“Em xem, người nhà của người bị tai nạn đó tới nay vẫn chưa xuất hiện, ngay cả giấy cam kết phẫu thuật cũng không có ai ký tên, việc liên quan tới sự sống chết của một con người ai dám làm chứ?”
Ngón tay của Tưởng Viễn Chu men theo góc áo của cô vào trong, da bụng cô mềm nhẵn không gì sánh được, thế cho nên lòng bàn tay người đàn ông chỉ khẽ xoa, nhưng lại làm cả người cô run rẩy, cảm giác rung động xa lạ khiến cho thân thể anh trở nên thành thực với chính mình, hoàn toàn không kiểm soát nổi “đứng lên”.
Camera dừng hình ở bên trong phòng phẫu thuật, ngón tay của người đàn ông bắt đầu đưa lên cao, Hứa Tình Thâm đưa tay đè lại.
“Sao vậy?” Tưởng Viễn Chu quay ra cắn vào miệng cô.
Cô bị đau, khẽ kêu lên. “Buổi tối mới là lúc.”
Suy nghĩ của Hứa Tình Thâm đã hoàn toàn ở trên bàn mổ kia rồi, cô cũng không muốn cả đời phải chịu trách nhiệm cũng như sự ám ảnh bởi một mạng người.
Tai nạn phát sinh quá bất ngờ, sau khi cô bị Hứa Minh Xuyên đẩy đi mới thấy hối hận.
Thứ nhất, cô là một bác sĩ, thứ hai, cô không muốn vĩnh viễn phải chịu cảnh lương tâm bất an.
Nhưng dưới tình huống lúc đó, cô nào còn có thời gian để suy nghĩ nhiều như vậy?
Camera dừng lại, một loạt nhân viên y tế vây quanh bàn mổ.
“Não có tổn thương, bị nứt, cần giải phẫu mổ sọ khẩn cấp, làm dẫn lưu, não bộ có máu đọng...”
Đôi môi mỏng của Tưởng Viễn Chu khẽ mở, chầm chậm nói ra cả một quy trình, làm Hứa Tình Thâm thất thần.
Dây thắt lưng của cô bị kéo căng, sau đó buông lỏng, khóa kéo bị giật xuống phát ra âm thanh chói tai.
Bác sĩ trưởng cầm con dao phẫu dính máu, trên đỉnh đầu là ngọn đèn lớn đong đưa làm người ta thấy hoa mắt.
Hứa Tình Thâm cảm giác được một bàn tay đè sau lưng của cô, để cho cô cúi xuống phối hợp. Lúc này tầm nhìn còn gần màn hình máy tính hơn nữa, cô ý thức được người đàn ông đang điều khiển động tác của mình, bỗng nhiên cô giãy giụa.
Cô không phải là đối thủ của anh, dứt khoát thúc mạnh khuỷu tay về phía sau.
Tưởng Viễn Chu bị đau, đưa tay ôm ngực, tiến lên nắm chặt bả vai cô, xoay cô quay lại đối diện mình.
“Tưởng tiên sinh, bây giờ là lúc nào chứ.”
Trong lòng Hứa Tình Thâm như có một ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội, nhưng lại không thể phát ra ngoài. Quay cả những cảnh trên bàn mổ, vừa xem vừa “tìm vui”. Cô thực sự hoài nghi không biết có phải người đàn ông này có ham muốn biến thái hay không.
“Bây giờ là lúc nào?” Người đàn ông hỏi ngược lại.
“Phía trước là địa ngục, phía sau là thiên đường, kẹp ở giữa là ngọn lửa đang thiêu đốt, tốt hơn?”
Địa ngục là sự sống chết chưa biết rõ,
Thiên đường… Là hưởng thụ cảm giác vui vẻ bên Tưởng Viễn Chu?
Vậy còn ở giữa thì sao?
Hứa Tình Thâm nghĩ, không phải là cô sao?
“Tưởng tiên sinh...”
Anh tiến lên ôm cô hôn, người đàn ông này thực sự có thể khiến cho người khác tức điên lên.
^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team)^_^
Hứa Tình Thâm co rút hai vai lại, có động tác kháng cự, Tưởng Viễn Chu cắn cắn vành tai của cô hỏi: “Biết đây là bệnh viện nào không?”
“Không biết.”
“Bệnh viện Tinh Cảng.”
Nửa người trên căng cứng của Hứa Tình Thâm từ từ thả lỏng, Tinh Cảng, khắp Đông Thành đây là bệnh viện tư nhân có quy mô lớn nhất, tài nguyên tốt nhất, có biết bao bác sĩ nổi tiếng muôn chen chúc nhau để được vào đây?
Tưởng Viễn Chu lần nữa ôm lấy cô, để cô ngồi trên mép bàn: “Còn em, em ở bệnh viện nào?”
Cổ họng cô khó khăn nuốt xuống: “Bệnh viện nhân dân.”
Người đàn ông nở nụ cười nhẹ, khóe mắt đuôi mày không chỗ nào là không tô vẽ ý muốn rõ ràng, giọng nói tựa như quết mật, gợi cảm mà giày vò: “Hưởng thụ trước, đợi lát sau hãy nói cái khác.”
Bên trong, có lẽ Tưởng Viễn Chu vẫn chưa hết hứng thú, lại ném cô xuống giường.
Sự mệt mỏi vô cùng lại tiếp diễn, Hứa Tình Thâm liếc nhìn máy tính, cuộc phẫu thuật vẫn phải tiếp tục.
Tưởng Viễn Chu mặc quần áo tử tế xong đi ra từ trong phòng thay đồ: “Đi, xuống lầu ăn chút gì đó.”
Hứa Tình Thâm xuống khỏi lầu hai, ngay cả cửa phòng ăn cũng là ngọc thạch gia công tinh xảo đắt đỏ, đường nét hoa văn lịch sự tao nhã, ánh sáng ôn hòa dễ chịu. Tưởng Viễn Chu đứng trước bàn ăn, thân hình thon dài cao hơn người bên cạnh một khúc, ngay lúc này anh đang tự mình mở một bình rượu.
“Ngồi đi.”
Hứa Tình Thâm kéo ghế ngồi vào bàn ăn.
Tưởng Viễn Chu nghiêng người rót cho cô ly rượu: “Vẫn còn lo lắng chuyện phẫu thuật à? Tôi nói không sao rồi.”
“À đúng rồi, em tên là gì?”
“Hứa Tình Thâm.”
“Ha…” Người đàn ông không kiêng nể cười thành tiếng.
“Anh cho rằng tôi không xứng với cái tên này?”
“Cũng không hẳn, Hứa Tình Thâm, Tình Thâm… em nghĩ em là người thâm tình?”
“Nếu như tên gọi có thể đại diện nói lên hết thảy, tôi tình nguyện được đặt là Hứa Hữu Tiễn (Hứa có tiền), hoặc là Hứa Hữu Quyền (Hứa có quyền) cũng được.”
Tưởng Viễn Chu nhấp rượu đỏ, ánh mắt chăm chú nhìn người phụ nữ trước mặt: “Em thích tiền?”
“Có tiền có thể sai khiến cả quỷ.”
Người đàn ông tùy tiện nở nụ cười nhẹ: “Vậy em còn giữ lại đêm đầu tiên để làm gì? Nó hẳn là rất đáng giá.”
Hứa Tình Thâm cũng không cảm thấy có gì đó quá khủng khiếp, chỉ là trong lòng dâng lên một chút chua chát, nhưng ngoài miệng cô vẫn lơ đễnh nói: “Không phải nó đang phát huy tác dụng rất lớn à?”
“Em cũng nói, nếu như người cấp cứu không trở lại, có lẽ sự hiến thân của em cũng không có tác dụng lớn như vậy.”
“Cái đó…” Vừa rồi Hứa Tình Thâm còn đang tính toán cân nhắc trong đầu, đôi mắt của cô khẽ lẩn trốn, kiên định nói: “Cậu chủ Tưởng, bệnh viện Tinh Cảng của anh có thiếu bác sĩ không?”
Ngón tay của Tưởng Viễn Chu đang thưởng thức ly rượu: “Không thiếu.”
“Vậy thêm một bác sĩ khoa ngoại nữa, chắc cũng nuôi nổi chứ nhỉ?”
Người phụ nữ này, có phải bình thường làm việc, nếu không đạt được mục đích cũng sẽ không bỏ qua bất cứ thủ đoạn nào không?
Ngón tay đặt trên bàn của Tưởng Viễn Chu gõ nhẹ, âm thanh kia từng đợt từng đợt vỗ vào lòng của Hứa Tình Thâm, thiếu chút nữa đem hết tất cả dũng khí của cô ra đập tan nát: “Nuôi thì nuôi được, nhưng em phải thế hiện cho tôi xem một chút, em có bản lĩnh này hay không.”
Hứa Tình Thâm nhấc ly rượu trên bàn, cô mạnh miệng nhấp một ngụm lớn, quai hàm hơi bạnh ra, cô không hiểu được cái gì gọi là tao nhã xinh đẹp, càng không biết cái gì gọi là ra vẻ thanh cao.
Cô chậm rãi nuốt rượu đỏ xuống một chút, chống mắt nhìn lại Tưởng Viễn Chu, khi ngụm rượu cuối cùng lướt qua cổ họng: “Vậy tôi dùng thời gian cả đêm để chứng minh, có đủ hay không?”
“Tôi phải nói đủ hay không đây?” Bàn tay Tưởng Viễn Chu bấm bấm cằm của mình, ngón trỏ vân vê vuốt dọc làn môi mỏng.
Hứa Tình Thâm không lập tức trả lời ngay, ngược lại bản thân Tưởng Viễn Chu cảm thấy không được bình thường, hai lần thân mật quá ngắn, tiếp theo còn có thời gian cả một đêm, anh gấp như vậy làm gì?
Không ngờ sẽ phải trải qua những chuyện sau này.