“Tưởng thiếu phu nhân, không có gì, đều là người một nhà.”
Hứa Tình Thâm nghe cô ấy nói như vậy liền muốn phản bác, nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt vào.
Bệnh viện.
Lắc Thì Ngâm xuống lấy dưới ăn cơm cùng Mục phu nhân, bên trong phòng bệnh chỉ còn lại Mục Triêu Dương và Tào quản gia.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, bảo tiêu vội vã đi vào, trong đó có một người bị bịt khăn quanh đầu: “Mục tiên sinh.”
Mục Thành Quân ngẩng đầu nhìn: “Sao lại thế này?”
“Là Mục soái, Mục soái dẫn người đi rồi.”
“Cái gì?” Mục Thành Quân muốn đứng dậy, không nghĩ tới chạm vào nửa người dưới, Mục Triêu Dương thấy thế vội vàng ấn anh ta trở lại, “Không muốn thân thể này nữa có phải hay không?”
“Lão nhị mang người phụ nữ kia đi đâu rồi hả?”
“Không biết.”
Mục Thành Quân tức giận mặt nhăn nhó: “Phế vật.”
Mục Triêu Dương nghe thế chỉ nhìn con trai: “Nếu người đã bị lão Nhị mang đi vậy thì không thể trốn đi đâu, không vội.”
“Ba, con sợ phức tạp hơn.”
“Hiện tại con điều dưỡng thân thể cho tốt.”
“Không được.” Mục Thành Quân hạ quyết tâm, “Ngày mai đi cục cảnh sát một chuyến, tôi muốn gặp Phó Kình Sênh.”
“Con đi rồi…”
Mục Thành Quân cắt ngang lời Mục Triều Dương nói: “Ba, cơ thể con không có gì đáng ngại, con đã khôi phục rồi. Hiện tại người phụ nữ kia ở trong tay lão Nhị, nó có giao người hay không là một vấn đề, chuyện này không thể kéo dài, hay nói cách khác… Trước kia con chịu khổ đều chịu không rồi.”
“Con có thân thể của mình, con là người rõ ràng nhất, ba không muốn con cậy mạnh.”
“Yên tâm, con hiểu rõ.”
Ngày hôm sau
Một chiếc xe đậu ở ngoài cục cảnh sát, Mục Thành Quân ngồi ở trên xen, anh ta được người khác đỡ đi vào.
Theo lý thuyết, người bên ngoài muốn gặp được Phó Kình Sênh rất khó nhưng người nhà họ Mục có quan hệ rộng, loại chuyện gặp gỡ Phó Kình Sênh này cũng không coi là chuyện gì lớn.
Tốn mất mấy ngày Phó Kình Sênh vẫn không chịu nhận tội, áp lực của cảnh sát càng ngày càng lớn, dù sao cũng không thể cứ tiếp tục giam cầm hắn ta như vậy.
Xe lăn được đẩy vào phòng thẩm vấn thì Phó Kình Sênh chỉ ngước mắt nhìn một chút, Mục Thành Quân ngồi đối diện hắn ta, Phó Kình Sênh nhìn anh ta chằm chằm.
“Như thế nào? Không biết tao sao?”
Trong mắt Phó Kình Sênh hiện lên tia sáng khẽ chớp, năm đó người nhà họ Tần tìm hắn bố cục, chuyện về Mục Thành Quân hắn biết rõ ràng, nhưng căn bản bọn họ chưa từng gặp nhau.
Người đàn ông lắc đầu: “Không biết, anh là ai?”
Mục Thành Quân ngoài cười nhưng trong không cười, nhếch môi: “Mày hại tao như vậy còn nói không biết tao?”
“Tôi không rõ anh đang nói cái gì.”
“Được, mày không biết ta, nhưng mày cũng biết Phó Lưu Âm đúng không?”
Phó Kình Sênh nghe được ba chữ này thân thể nhào về phía trước: “Mày làm gì em gái tao?”
“Kích động như vậy xem ra tình cảm hai anh em không tệ.”
“Mày nói mày làm gì em gái tao?”
Mục Thành Quân cười lạnh, thân thể nhào về phía trước: “Mày đoán xem.”
Đôi mắt Phó Kình Sênh tối lại, hiện lên sự hung ác, “Mày đụng đến em gái tao, tao liền giết mày.”
“Bây giờ sao? Hay là chờ mày ra ngoài?”
Sắc mặt Phó Kình Sênh kích động, Mục Thành Quân lấy điện thoại trong túi quần ra cầm trong tay, mở video clip, sau đó đưa điện thoại cho Phó Kình Sênh, “Nhìn xem thử.”
Anh ta bật âm lượng cực kì nhẹ, nhưng tiếng gào thét thảm thiết của Phó Lưu Âm vẫn truyền vào trong tai Phó Kình Sênh.
Hắn ta nhìn qua màn hình thấy Phó Lưu Âm đang trốn, đầy sợ hãi, nhìn từng đôi tay bẩn thỉu đưa ra xé rách quần áo cô, Phó Kình Sênh tức giận nghiến răng, hung hăng nắm chặt quả đấm: “Mày có chuyện gì có thể nhằm về tao, em gái tao còn nhỏ, mày thả con bé ra.”
“Tao nhằm về mày, Phó Kình Sênh, chỉ cần mày đồng ý nhận tội tao sẽ thả em gái mày.”
Con người Phó Kình Sênh gợn sóng quay cuồng, thân thể hắn ta dựa vào phía sau: “Mày muốn tao nhận tội?”
ừ
hắn ta cười lạnh: “Tao có nhận tội hay không liên quan gì đến Mục tiên sinh đây? Dù tao có ra ngoài mày vẫn muốn mạng của tao.”
“Không, không, không.” Mục Thành Quân lắc lắc ngón tay: “Tao tuân theo pháp luật, không chơi giết người, huống hò có nhiều người đang tò mfo mày bày bố cục này, tao cũng hiếu kỳ, cũng muốn nhìn một chút lúc trước làm sao tao rơi vào cạm bẫy.”
Sắc mặt Phó Kình Sênh cực kì khẩn trương, tầm mắt Mục Thành Quân nhìn về phía điện thoại, “Tao muốn mày biết rõ, nếu mày không đồng ý tao sẽ làm cho em gái mày sống không bằng chết.”
“Mày thả con bé.”
“Mày nhận tội tao sẽ thả cô ta.”
“Làm sao tao có thể tin mày nói?”
“Mày có tư cách để không tin sao?” Khóe miệng Mục Thành Quân nhếch lên vong cung càng lớn: “Biện pháp duy nhất của mày chính là cầu xin cảnh sát tham gia, mày nhận tội xong sẽ đưa điện thoại này cho bọn họ, để cho bọn họ mang em gái mày đi, tao bảo đảm tao sẽ không làm khó dễ cho một cô gái nhỏ. Nhưng nếu mày không hợp tác, mày cũng biết đối với cô gái nhỏ như cô ta có chuyện gì có thể làm cho cô ta sống so với chết còn khó chịu hơn.”
Phó Kình Sênh lui về sau, cả người giống như mất đi linh hồn, Mục Thành Quân đã nói đến nước này, thật ra Phó Kình Sênh đã sớm chuẩn bị tốt.
Nếu trên đời này hắn chỉ có một mình vậy những chuyện hắn đã làm thì người ngoài mãi mãi đừng nghĩ biết được.
Nhưng hắn cũng có uy hiếp, người khác không động được hắn nhất định sẽ đánh chủ ý tới người nhà hắn.
Phó Lưu Âm và hắn sống nương tựa lẫn nhau, lại còn chịu khổ hai năm hắn tự nhiên không nỡ: “Tao đồng ý.”
“Được.”
“Tao muốn nhìn thấy em gái tao, xác định con bé không có việc gì tao sẽ nhận tội.”
Mục Thành Quân nghe vậy trong lòng hồi hộp, chuyện này thắng thua quyết định vào lúc này, hắn nhất quyết không thể buông tha: “Được.”
Mục Thành Quân lấy điện thoại, tuy hắn không biết Mục Kính Sâm vì sao lại mang Phó Lưu Âm đi, nhưng hắn tin rằng chỉ cần hắn giải thích rõ ràng thì Mục Kính Sâm sẽ đồng ý.
Chuông điện thoại reo lên là lúc Phó Lưu Âm đang đi theo Mục Kính Sâm xuống lầu, người đàn ông nhận điện thoại báo hiệu cũng không tránh, trực tiếp ấn: “Alo.”
“Lão Nhị, Phó Lưu Âm có ở đó không?”
“Ở đây.”
“Hiện tại anh đang ở cục cảnh sát, Phó Kình Sênh đồng ý nhận tội nhưng muốn xem tình hình hiện tại của em gái hắn, em quay clip gửi qua đây.”
Mục Kính Sâm dừng bước, quay đầu liếc Phó Lưu Âm, cô nhíu mày nghe được một tiếng biết rồi của Mục Kính Sâm.
Cô theo bản năng lùi bước: “Có phải anh trai anh… bảo anh mang tôi ra ngoài?”
“Không phải, hơn nữa dù sự thật có như cô nói thì tôi cũng không nghe theo lời anh ta.”
Mục Kính Sâm mở camera, để Phó Kình Sênh nhận tội không chỉ là chuyện của Mục Thành Quân mà đối với hắn ta, loại người như vậy nên sớm xuống địa ngục. Anh nhìn chằm chằm Phó Lưu Âm một lúc lâu, cô gái không biết trong lòng anh đang nghĩ gì, càng không biết anh đang quay clip, là mấu chốt đề cho anh trai cô nhận tội.
Mcuj Kính Sâm đưa điện thoại đến trước mặt Phó Lưu Âm, cô hoảng sợ run lên, nhanh chóng lấy tay che mặt: “Anh làm gì?”
“Anh trai cô biết cô ở nơi này đang tốt, yên tâm đi, tôi có thể tổn thương cô sao?”
Phó Lưu Âm nửa tin nửa ngờ, thả tay xuống.
Mục Thành Quân nhanh chóng nhận được clip, anh ta đưa điện thoại di động cho Phó Kình Sênh.
Phó Kình Sênh cầm trong tay thấy được gương mặt của Phó Lưu Âm, cô đang đứng đó chắc không có gì đáng lo.
“Mày đã thấy hy vọng mày giữ lời hay nói cách khác lần sau tao sẽ không đưa hình ảnh như vậy.”
Phó Kình Sênh buông tay, điện thoại rơi trên mặt bàn, thân thể hắn dựa ra đằng sau, không nói một câu.
Bảo Lệ Cư thượng.
Lúc Hứa Tình Thâm xuống lầu nhìn thấy Tưởng Viễn Chu đang đọc truyện cổ tích, đúng thế, cô không nhìn lầm, thật sự là đọc truyện cổ tích.
Lâm Lâm ngồi bên cạnh anh, đưa người qua, nhìn cuốn truyện vẽ hình, thật ra bé nghe không hiểu nhưng vẫn rất chú ý. Tưởng Viễn Chu đọc, thường nghiêng đầu nhìn Lâm Lâm, Lâm Lâm ngẩng đầu nhìn anh, hết sức có tinh thần, sau đó nhếch mông vươn người trèo lên cánh tay Tưởng Viễn Chu.
Hứa Tình Thâm bước xuống, “Làm sao anh lại ở đây?”
“Anh đã tới đây từ sớm.”
Cô tới trước ghế sofa, nhìn mấy cuốn truyện cổ tích đặt trên bàn trà, có lẽ là Tưởng Viễn Chu mang đến.
Hai người nói chuyện, bỗng nhiên Lâm Lâm đưa tay đánh vào mu bàn tay Tưởng Viễn Chu.
Người đàn ông lấy lại tinh thần, nhìn cô bé, Lâm Lâm bĩu môi đẩy anh vài cái.
Hứa Tình Thâm nhìn thấy, Tưởng Viễn Chu không nhịn được cười: “Còn muốn xem sao?”
Ánh mắt Lâm Lâm nhanh chóng nhìn vào cuốn sách.
Tưởng Viễn Chu muốn đọc tiếp thì nghe tiếng bước chân dồn dập đi tới, anh ngẩng đầu nhìn thấy Lão Bạch đang đi về phía bọn họ.
“Tưởng tiên sinh.” Lão Bạch thở hồng hộc, “Phó Kình Sênh nhận tội rồi.”