Tưởng Viễn Chu vốn định mặc kệ để cô ta tuỳ ý gây rối, nhưng khi ánh mắt chạm đến mảng máu đỏ thẫm kia, anh kinh hoảng tái mặt quát lên, "Vạn Dục Ninh !"
Tầm mắt của Vạn Dục Ninh rơi vào khuôn mặt Hứa Tình Thâm, "lần này thì tốt rồi, không còn ai tranh giành với cô nữa.Tưởng Viễn Chu là của cô rồi đó."
Người đàn ông đẩy ghế ra đứng dậy. Sau khi bước tới trước mặt cô ta, anh dứt khoát nắm lấy cổ tay đang bị thương của cô ta.
Hứa Tình Thâm biết sẽ không có gì đáng ngại, chỉ là máu chảy dọa người mà thôi. Nhưng Tưởng Viễn Chu lại vô cùng quan tâm đến cô ta, vì vậy một vết thương nhỏ của Vạn Dục Ninh cũng đều là chuyện lớn động trời.
Lòng bàn tay Tưởng Viễn Chu bao bọc lại cổ tay của cô ta, "đi, anh dẫn em đến bệnh viện."
Hứa Tình Thâm cầm khăn ăn ở trên bàn lên, bước theo qua đó, "khoan, băng bó sơ trước đã."
"tôi không cần cô phải mèo khóc chuột."
Tưởng Viễn Chu giơ tay nhận lấy khăn ăn. Vạn Dục Ninh thấy vậy càng gào lên ầm ĩ hơn, "em không cần, đồ mà cô ta đã chạm qua em không cần !"
Sắc mặt người đàn ông nhanh chóng thay đổi, "em có tin là anh sẽ ném em ở lại đây, mặc kệ sống chết của em không ?"
"ném thì ném đi !"
Hứa Tình Thâm thấy vậy, giật lấy chiếc khăn ăn trong tay Tưởng Viễn Chu, sau đó đem nó quấn quanh cổ tay của Vạn Dục Ninh. Vạn Dục Ninh đẩy ngón tay của cô ra, "đừng đụng vào tôi !"
Hứa Tình Thâm dùng sức siết chặt cổ tay đang bị thương của cô ta. Vạn Dục Ninh đau đến mức hét ầm lên. Hứa Tình Thâm nhân cơ hội này để băng bó. Nếu sau khi Vạn Dục Ninh lấy lại tinh thần mà còn muốn gây sự nữa, Hứa Tình Thâm sẽ cho cô ta nếm thêm chút mùi vị đau khổ.
"được rồi, đưa tới bệnh viện đi."
Tưởng Viễn Chu kéo cánh tay của Vạn Dục Ninh qua. Nhân viên phục vụ nghe tin chạy tới đang nơm nớp lo sợ đứng ở bên ngoài. Hứa Tình Thâm liếc nhìn những giọt máu rơi trên mặt đất, "phiền cô giúp tôi đổi chỗ khác."
Tưởng Viễn Chu đi ra ngoài hai bước rồi quay đầu lại nhìn về phía cô. Hứa Tình Thâm miễn cưỡng mỉm cười, "tôi không đi theo đâu. Tinh Cảng có nhiều bác sĩ như vậy, lại nói, Vạn tiểu thư cành vàng lá ngọc, anh cũng không yên tâm để tôi xử lý vết thương cho cô ấy đâu nhỉ ?"
Người đàn ông không chút do dự, dẫn Vạn Dục Ninh bước nhanh rời đi.
Hứa Tình Thâm lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Hứa Minh Xuyên, vẫn không có ai bắt máy. Lúc này cô mới nghĩ ra mình có thể dùng tài khoản WeChat để liên lạc.
Nửa giờ sau, Hứa Minh Xuyên chạy tới quán cà phê.
"chị, hôm nay có chuyện gì tốt à ? Mời em ăn tối sao ?" Hứa Tình Thâm nghe cậu nói như thế, cau mày lại, "điện thoại di động của em đâu ?"
"làm gì, "Khuôn mặt Hứa Minh Xuyên đầy vẻ nghi ngờ lấy điện thoại di động từ trong túi ra, "ở đây."
"em không có nhắn tin cho chị à ? Nói rằng có chuyện gấp bảo chị chạy tới đây."
"không có, "Hứa Minh Xuyên ngơ ngác bối rối trả lời. Cậu kéo ghế ra ngồi xuống đối diện Hứa Tình Thâm, "chị, tiền tiêu vặt tháng này của em cũng sắp không đủ rồi, sao có thể chạy tới chỗ như thế này chứ ?"
"vậy điện thoại di động của em có lúc nào rời khỏi người không ?"
Hứa Minh Xuyên mặc một bộ đồ len mỏng, càng nghe càng cảm thấy khó hiểu, "không có."
Cô ngắm nhìn bên ngoài cửa sổ, mười ngón tay đan vào nhau rồi chống lên cái cằm tinh xảo của mình. Hứa Minh Xuyên nhìn nhìn cô, "chị ?"
Hứa Tình Thâm lấy lại tinh thần, sau đó mở nội dung tin nhắn ra cho cậu xem. Hứa Minh Xuyên nhìn thời gian nhận tin, "không thể nào, lúc đó em đang xem phim với bạn, vé xem phim còn ở đây nè."
Cậu lật lật ví tiền, đưa vé xem phim cho Hứa Tình Thâm coi.
Cô liên tục nắn bóp mảnh giấy nho nhỏ kia trong lòng bàn tay, giọng nói mang theo một tia nghi ngờ, chỉ sợ đụng phải bom mìn, cẩn thận từng ly từng tí, "Minh Xuyên."
"dạ ?"
"cái điện thoại này của em, trước đó Phương Thịnh có từng chạm qua không ?"
Hứa Minh Xuyên ngẩn người, "chắc là không có đâu. Bất quá...... hôm đó anh ta mang tiền tới nhà, nói điện thoại di động của mình bị hết pin, mượn của em một chút."
Hứa Tình Thâm im lặng một hồi lâu không nói chuyện. Hứa Minh Xuyên thấy cô như vậy, không khỏi lo lắng, "chị ?"
Cô cầm lấy điện thoại di động của mình, vừa soạn tin nhắn vừa hỏi em trai ở đối diện, "muốn ăn cái gì ? Tự gọi đi."
"chị mời em ăn hả ?"
"không ăn thì thôi."
"ăn ăn ăn ——"
Hứa Tình Thâm nhét điện thoại di động lại vào trong túi, đồng thời, tin nhắn cũng được gửi đi : Phương Thịnh, anh khốn kiếp, anh đê tiện, chúc anh kiếp sau đầu thai thành một mụ đàn bà độc ác !
Hôm sau, Tinh Cảng.
Đêm qua Tưởng Viễn Chu không về nhà. Hứa Tình Thâm kiểm tra phòng xong bước ra ngoài. Cô đứng trước thang máy đợi một lát. Cho đến khi ' đinh ' một tiếng truyền vào trong tai, cô cũng không hề ngẩng đầu lên, cứ như vậy mà bước vào.
Cô giơ tay nhét cây bút vào trong túi trên ngực áo, liếc mắt qua chợt trông thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng ở ngay bên cạnh mình. Tầm mắt Hứa Tình Thâm nâng lên, bắt gặp một khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc.
Hai tay Phương Thịnh khoanh lại trước ngực, tầm mắt nhìn chằm chằm vào con số đang không ngừng tăng lên. Hứa Tình Thâm cảm thấy buồn cười. Đây coi là cái gì ? Làm như không nhìn thấy à ?
"chúc mừng Phương tiên sinh nha, sắp được như ý nguyện rồi."
Người đàn ông liếc sang cô, đồng thời cũng nhìn thấy camera được lắp trong thang máy, sắc mặt anh không hề thư giãn chút nào, "hôm qua lúc Dục Ninh cắt cổ tay, em cũng ở đó à ?"
"anh giả vờ cái gì ?"Cơn tức giận trong lòng Hứa Tình Thâm lập tức dâng lên. Bây giờ cô thật sự không thể hiểu nổi, đã từng là thanh mai trúc mã, lớn lên lại là người yêu, tại sao lại biến thành như vậy."cắt cổ tay ? Ha, lần sau anh nên chuẩn bị cho Vạn tiểu thư một con dao mổ sắc bén, dứt điểm luôn."
Lúc cửa thang máy mở ra lần nữa, Phương Thịnh bước ra ngoài. Hứa Tình Thâm cũng đến tầng này, chỉ là cô không muốn đi ra cùng anh.
Cửa thang máy khép lại lần nữa. Cơn bực tức tắc nghẹn trong lồng ngực, cô dựa vào tấm kính thành thang máy, sau một lát, lúc này mới nhấc bước chân lên đi ra ngoài.
Băng qua khu phòng bệnh VIP, bên trong có tiếng ồn ào truyền ra, đó là giọng nói của Vạn Dục Ninh.
"con nhất định phải đính hôn với Phương Thịnh."
Vạn Hâm Tằng sáng sớm liền chạy đến bệnh viện, lúc này, đương nhiên là đang cố hết sức ngăn cản, "con nghĩ cũng đừng nghĩ !"
Trong phòng bệnh còn có hai người đàn ông khác, Phương Thịnh ở cạnh mép giường của Vạn Dục Ninh, Tưởng Viễn Chu thì đứng trước cửa sổ.
Cổ tay của Vạn Dục Ninh đã được xử lý, thế nhưng trái tim lại bị xé toạc ra thành một cái lỗ, khó có thể khép lại được nữa.
Mấy ngày gần đây, trong lòng cô ta cực kỳ rối loạn, thử gọi điện thoại cho Tưởng Viễn Chu mấy cuộc, anh đều không bắt máy.
Tối hôm qua thật vất vả anh mới đồng ý chịu gặp mặt cô ta, lại không ngờ rằng, anh còn dẫn theo cả Hứa Tình Thâm đi cùng.
Tầm mắt Vạn Dục Ninh nhìn chằm chằm bóng dáng trước cửa sổ, gằn từng câu từng chữ, mang theo dứt khoát và lạnh lùng, "các người ai dám ngăn cản tôi, tôi liền tự sát. Một lần không được thì hai lần ba lần !"
Đáy mắt Tưởng Viễn Chu rõ ràng cuồn cuộn dâng lên mãnh liệt, tựa như cuồng phong bão táp đáng sợ dọa người, lồng ngực anh phập phồng mấy cái. Cả đêm không ngủ, khuôn mặt anh lộ rõ vẻ mệt mỏi, "được, đây chính là em nói. Không thành vấn đề, để anh giúp hai người chọn ngày. Nơi tổ chức lễ đính hôn anh cũng bao luôn."
"Viễn Chu !"Vạn Hâm Tằng vội vàng mở miệng, "các con đừng kích động......"
Tưởng Viễn Chu lại lên tiếng cắt lời của Vạn Hâm Tằng, "nếu ai còn dám ngăn cản chính là chống đối với Tưởng gia tôi. Bác Vạn, bác cũng không vì sự an toàn tính mạng của con gái bác mà cân nhắc à ?"
Người đàn ông đi về phía trước hai bước, tầm mắt dồn ép về phía Vạn Dục Ninh, đủ loại cảm xúc trong đáy mắt đều đã bị phá nát, chỉ còn dư lại ánh sáng lạnh lùng, "Vạn Dục Ninh, còn một câu em phải nhớ kỹ cho anh. Từ nay về sau đừng tới tìm anh khóc lóc gây nháo nữa. Em là cái gì của anh chứ ? Anh sẽ không gánh trách nhiệm thu dọn hậu quả do em gây ra nữa đâu."
Tưởng Viễn Chu nói xong, bỏ lại mọi người bước nhanh đi ra ngoài.
Hứa Tình Thâm nhìn quanh bốn phía. Sợ bị người ta cho là cô cố tình nghe lén, cô lập tức xoay người bước nhanh về phía cửa thang máy.
Một chân vừa bước vào thang máy, vừa khéo Tưởng Viễn Chu cũng mở cửa đi ra ngoài. Hứa Tình Thâm tùy tiện nhấn đại vào một tầng, sau đó đưa tay lên ấn nút đóng cửa.
Đầu ngón tay ấn ấn mấy cái, cửa vẫn không chịu đóng lại. Cho đến khi Tưởng Viễn Chu bước tới trước mặt, cô mới phát hiện ra là mình vẫn luôn ấn vào nút mở cửa.