Phó Lưu Âm đẩy bàn tay cô ta ra.
“Buông ra!”
“Cứu… Cứu tôi…”
Mục Thành Quân đi tới trước mặt hai người, hắn nhìn chằm chằm xuống Lăng Thời Ngâm từ trên cao, trên người hắn vốn là có một luồng khí vô cùng u ám, lúc này đôi mắt hắn lạnh lẽo không có gì sánh được, hơn nữa còn có vết thương trên mặt, càng giống như là ác quỷ bò ra từ địa ngục.
“Ông xã, mặt anh… Xảy ra chuyện gì?”
Mục Thành Quân đưa ngón tay chỉ vào mặt mình.
“Cô hỏi vết thương của tôi sao?”
“Phải, anh không sao chứ?”
“Không phải là cô muốn tôi chết sao?”
Sắc mặt Lăng Thời Ngâm trở nên khó hiểu, cuống quýt lắc đầu.
“Em không hiểu ý của anh.”
“Nghe không hiểu? XXR8T08, biển số xe này cô thấy quen thuộc sao?”
Đôi môi Lăng Thời Ngâm run rẩy, vội quay mặt sang chỗ khác.
“Em không biết.”
“Người phụ nữ ngồi bên trong thì sao? Cô cũng không biết?”
“Không biết, em không biết!”
Lăng Thời Ngâm cảm giác mình sẽ bị Mục Thành Quân uy hiếp tới phát điên lên rồi, cô ta giống như đang đứng trên một vách núi, không dám nhìn về phía trước, không dám quay đầu lại phía sau.
Cánh tay của Phó Lưu Âm bị cô ta cầm lấy, cô muốn tránh ra.
“Anh cả, chị dâu, nếu là chuyện của hai người, tôi cũng không tiện tham gia, tôi lên lầu trước.”
Lăng Thời Ngâm nghe thế, càng ra sức ôm lấy cô, Mục Thành Quân nhìn xuống trên mặt Phó Lưu Âm.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Phó Lưu Âm vội nói: “Kính Sâm gọi điện thoại về, bảo là muốn dẫn tôi ra ngoài ăn cơm tối, tôi nghĩ anh ấy cũng sắp đến nhà…”
“Nghe chưa?” Mục Thành Quân nói với Lăng Thời Ngâm. “Lưu Âm muốn đi ra ngoài, cô buông cô ấy ra.”
Trong miệng hắn gọi ra một tiếng này, mang theo sự u ám vô cùng kinh khủng, Phó Lưu Âm cầm tay của Lăng Thời Ngâm, nhưng Lăng Thời Ngâm lúc này hoàn toàn coi Phó Lưu Âm trở thành cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Cô ta biết, nếu như cô ta lôi kéo Phó Lưu Âm, có lẽ Mục Thành Quân sẽ còn kiêng dè rằng có người khác ở đây, sẽ hạ thủ lưu tình, nếu cô ta buông lỏng tay, có thể cô ta sẽ thực sự chết ở nơi này.
“Ông xã, sao em lại đi hại anh chứ? Anh biết rõ cách đối nhân xử thế của em mà.”
“Lúc đó trong chiếc xe kia không chỉ có người phụ nữ đó, còn có tôi.”
Lăng Thời Ngâm cố gắng chịu đựng, nhưng trong lòng cô ta vẫn có giật mình. Cô ta chỉ muốn cho người phụ nữ kia một bài học, không bao giờ ngờ rằng Mục Thành Quân cũng ở trên xe.
Miệng cô ta run lên, hàm răng khẽ cắn.
“Người phụ nữ nào? Sao anh lại ở cùng với người ta?”
Nét mặt Phó Lưu Âm biểu lộ sự tức giận, đây là chuyện hai vợ chồng họ, tại sao phải kéo cô theo?
Cô nắm chặt cổ tay Lăng Thời Ngâm rồi dùng sức, Mục Thành Quân thấy thế, bỗng nhiên đưa tay phải ra ôm lấy vai Phó Lưu Âm.
Phó Lưu Âm chợt giật mình kinh ngạc, mùi nước hoa trên cơ thể người đàn ông xông vào mũi, cô căng thẳng tới nỗi tóc gáy đều dựng lên, Lăng Thời Ngâm thì càng trợn to hai mắt.
“Anh…”
Một tay kia Mục Thành Quân đặt ở cánh tay của cô ta, hắn hướng về phía Lăng Thời Ngâm, sắc mặt không chút thay đổi, nói: “Buông ra!”
Lăng Thời Ngâm không chịu buông, hắn đưa cánh tay còn lại ôm chặt Phó Lưu Âm vào trong ngực.
“Buông!” Phó Lưu Âm thẹn quá thành giận, kêu một tiếng, tay trái khuỷu tay cần phải đánh về phía hắn.
Mục Thành Quân không buông tay, khí lực của hắn lớn hơn nhiều so với Phó Lưu Âm, tay của Lăng Thời Ngâm bị hắn túm lấy sau đó đẩy ra, cô ta đứng không vững, ngã vào sô pha phía sau.
Phó Lưu Âm vội giãy dụa, Mục Thành Quân lại không ép cô, hắn buông lỏng tay ra, ánh mắt nhìn sang mặt Lăng Thời Ngâm.
“Cô không biết tôi ở trên xe, hay là muốn lấy mạng tôi?”
Lăng Thời Ngâm run rẩy, nào dám thừa nhận.
“Ông xã, người trên đời này không muốn anh gặp phải chuyện không may nhất, chỉ có thể là em…”
Phó Lưu Âm lùi về phía sau, cô vội vàng muốn chạy, thoáng nhìn lại thấy Mục Thành Quân nhặt đồ ở bên trên bàn trà đập vào Lăng Thời Ngâm.
Một thanh âm nặng nề truyền tới tai Phó Lưu Âm, cô giật mình kinh ngạc, bàn chân như bị ghim tại chỗ, Lăng Thời Ngâm không kịp phản kháng, càng không kịp cầu xin được tha thứ, cảm giác đau đớn bất ngờ ập tới, cô ta chỉ biết tầm mắt mình trở nên mơ hồ, nhìn mọi thứ không rõ ràng lắm.
Phó Lưu Âm thấy vết máu đỏ sẫm trên trán Lăng Thời Ngâm chảy xuống, trước đó cô có nhìn thấy vết thương của Lăng Thời Ngâm, nhưng chưa từng thấy cô ta bị đánh ngay trước mặt mình.
Phó Lưu Âm cảm giác mình không cử động được, đừng nói là chạy trốn, chỉ một cử động cũng cảm thấy khó khăn.
Mục Thành Quân cúi người xuống, kéo cổ áo Lăng Thời Ngâm lôi cô ta lên.
“Ngay cả tôi mà cô cũng dám hại, có đúng không?”
“Không….” Lăng Thời Ngâm không ngừng cầu xin. “Ông xã, em không có…”
Mục Thành Quân vung cánh tay, ném cô ta ra ngoài, Lăng Thời Ngâm ngã trên mặt đất như một cái bao rách.
Người đàn ông bước lên, lúc này Lăng Thời Ngâm vẫn còn sức để phản kháng, chỉ là không hề kêu to, Phó Lưu Âm thấy vết máu trên mặt cô ta nhỏ giọt xuống đất, Lăng Thời Ngâm đứng lên muốn chạy, lại bị Mục Thành Quân túm lại.
Hai người giằng co tới nhà bếp, khó khăn lắm Phó Lưu Âm mới nhấc chân lên được, cô muốn đi về phía cửa cầu thang, cô nhìn thấy Lăng Thời Ngâm bị Mục Thành Quân đè trên mặt đất.
Lăng Thời Ngâm vừa muốn đứng lên, Mục Thành Quân tiện tay cầm một cái ghế bên cạnh lên.
Sắc mặt Phó Lưu Âm trắng bệch, thốt ra: “Cẩn thận!”
“Phanh —— “
Cái ghế đập vào lưng Lăng Thời Ngâm, cô ta kêu lên một tiếng đau đớn, cả người ngã sõng soài trên mặt đất.
Thật là đáng sợ, trong đầu Phó Lưu Âm không hề có ý nghĩ gì khác, cô nghĩ Mục Thành Quân chính là một ma quỷ, cô lùi về phía sau, lùi tới lối đi lên cầu thang.
Ngón tay Lăng Thời Ngâm giật giật, đầu khẽ động đậy, cô ta khẽ ngẩng đầu lên, nhìn về phía Phó Lưu Âm.
“Cứu —— “
Ánh mắt Mục Thành Quân cũng nhìn sang, nhà họ Mục lớn như vậy, hôm nay chỉ còn lại ba người họ.
Phó Lưu Âm siết chặt bàn tay, cả người cô căng lên như dây đàn, cô chợt thấy Mục Thành Quân bước lại gần.
Cô quá sợ hãi, cảm giác sợ hãi ùn ùn kéo tới, người đàn ông đi về phía trước một bước, Phó Lưu Âm cũng không kịp suy nghĩ gì nhiều, xoay người chạy như bay hướng về phía lầu hai.
Phó Lưu Âm không kêu cứu, trong ngôi nhà này không có người khác, cô và Lăng Thời Ngâm đều không phải là đối thủ của Mục Thành Quân.
Cô nghe thấy tiếng bước chân của mình chạy lên “thùng thùng”, cô còn nghe được tiếng bước chân của Mục Thành Quân, hai thanh âm vang lên đè ép lên nhau, vô cùng mất trật tự.
Thật vất vả chạy lên một bậc thang cuối cùng, Phó Lưu Âm lại bị vấp, lần này ngã trên mặt đất, khiến cô nổ cả đom đóm mắt.
Phó Lưu Âm không kịp có thời gian phản ứng, chân của đã bị túm lấy, cô hét lên một tiếng, thân thể có phản ứng theo bản năng đã từng được huấn luyện, hai tay cô dùng sức chống lên, sau đó xoay người một cái, đùi phải co lên, tập trung toàn bộ sức lực đảo qua!
Lần này vừa lúc đá trúng cánh tay của Mục Thành Quân, hắn đau đến nỗi buông tay ra, cũng bởi vì quán tính nên người cũng bị đạp về phía sau, may mà hắn phản ứng rất nhanh, đưa tay túm vào tay vịn lan can.
Đợi tới khi Mục Thành Quân đứng vững, Phó Lưu Âm đã đứng dậy, cô nhanh chóng chạy về phía trước, người đàn ông vội đuổi theo, thấy cô chạy đến cửa phòng, Phó Lưu Âm ngừng bước, thiếu chút nữa té ngã, cô vặn chốt cửa lao vào, Mục Thành Quân thấy cánh cửa đóng sầm ngay trước mặt hắn.
Ngón tay Phó Lưu Âm run rẩy khóa trái, vừa khóa kỹ, bên ngoài liền truyền đến tiếng cửa mở.
Cô cảm thấy dường như cơ thể bị rút hết sức lực, Phó Lưu Âm tựa trán vào ván cửa, nguy hiểm quá, còn kém một chút, nếu động tác của cô chậm một chút nữa thôi thì Mục Thành Quân sẽ xông vào.
Phó Lưu Âm đưa tay đặt xuống nơi ngực, trái tim cô như sắp nhảy ra ngoài. Hóa ra khi Mục Thành Quân trở nên thô bạo, còn đáng sợ hơn loài mãnh thú sài lang. Phó Lưu Âm không dám đứng ở nơi này, cô lui lại mấy bước, ngồi vào giường lớn.
Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa kịch liệt, Phó Lưu Âm sốt ruột sờ túi, lại không thấy điện thoại của mình đâu, cô nhìn xung quanh căn phòng, lúc này mới nhìn thấy điện thoại di động đặt ở trên bàn.
Cô đi tới, cầm điện thoại di động lên, gọi điện thoại cho Mục Kính Sâm.
Sau tiếng chuông ngắn ngủi, bên kia truyền đến tiếng nói trong trẻo của người đàn ông: “Alo.”
“Cứu, cứu mạng —— “
Mục Kính Sâm nghe vậy, bỗng nhiên thấy trong lòng giật mình sợ hãi.
“Xảy ra chuyện gì? Em ở đâu?”
“Tôi ở nhà, anh mau về đi… Anh cả của anh… Anh trai anh nổi điên.”
“Sao vậy?” Mục Kính Sâm vừa hỏi, vừa bước nhanh tới bãi đỗ xe.
“Tôi cũng không biết, anh ta trở về đã điên rồi, Lăng Thời Ngâm đã bị anh ta đánh cho không thể nhúc nhích, bây giờ anh ta đang ở bên ngoài cửa phòng, tôi sợ anh ta sẽ phá cửa phòng ra mất.”
“Mẹ đâu?”
“Mẹ ra ngoài.”
Mục Kính Sâm mở cửa xe, thoăn thoắt ngồi xuống, anh vội vàng đóng cửa xe lại, khởi động xe một cách thành thạo.
“Bây giờ tôi sẽ về ngay lập tức, cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra thì em cũng đừng mở cửa.”
“Tôi biết.”
Mục Kính Sâm cầm tay lái, xe lái đi ra ngoài nhanh như bay.
“Còn có, một ngăn kéo bên tủ đầu giường của tôi, trong ngăn kéo cuối cùng tôi có đặt một khẩu súng, em lấy ra đi.”
“Cầm súng?”
“Tôi đã dạy em nổ súng như thế nào.”
Bàn tay Phó Lưu Âm khẽ nắm lại.
“Nhưng anh ta là anh trai của anh.”
“Nếu như anh ta muốn làm gì em, vậy cũng không cần coi là anh trai của tôi nữa.”
Mục Kính Sâm đánh lái, bánh xe nghiền qua mặt đất, phát ra âm thanh chói tai.
“Âm Âm, đừng sợ, chỉ cần em không mở cửa, anh ta sẽ không bước qua được cánh cửa kia, cho dù anh ta có đạp cũng không ra, cho nên nghe thấy bất cứ động tĩnh nào, em cũng đừng mở cửa.”
“Được.” Phó Lưu Âm lo lắng cầm điện thoại di động. “Tôi cúp đây, anh lo lái xe đi.”
“Đừng cúp máy, em cứ duy trì trạng thái trò chuyện đi, như vậy tôi có thể biết em không sao.”
Trong lòng Phó Lưu Âm thấy nhẹ nhõm, có thể nói đây là cảm giác an toàn.
“Được.”
Cô mở loa ngoài, sau đặt trên tủ đầu giường, lấy khẩu súng của Mục Kính Sâm ra nữa.
Có vẻ như Mục Thành Quân ở bên ngoài đã không có động tĩnh, nhưng Phó Lưu Âm cũng không dám tới gần, ai mà biết được hắn đã đi hay chưa?
Cô cũng không biết tại sao Lăng Thời Ngâm lại hèn mạt như vậy, lẽ nào ngày hôm nay nhà họ Mục sẽ xảy ra án mạng sao?
Phó Lưu Âm đi tới bên cửa sổ, cô nhìn thấy hai người giúp việc đứng ở trong sân. Cô vội vàng đẩy cửa sổ ra.
“Ai đó cứu với!”
“Mợ hai!”
Lầu hai cũng không cao, cho nên vẫn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện.
“Mau gọi điện thoại cho mẹ!”
“Mợ hai yên tâm, đã gọi rồi.”
Phó Lưu Âm nghe vậy thấy được an ủi một chút, cho dù Mục Kính Sâm và bà Mục người nào tới trước, chỉ cần một người trong số họ trở về, thì có thể nhà họ Mục sẽ không sao.
Ngoài cửa không có động tĩnh từ lâu, bàn tay Phó Lưu Âm cầm súng rũ xuống. Cô không dám nói nhiều với Mục Kính Sâm, rất sợ anh đang lái xe sẽ phân tâm, không an toàn.
Phó Lưu Âm đếm thời gian, bây giờ nhà họ Mục thật sự giống như một nhà lao, tựa như chỉ có thể chờ người bên ngoài tiến đến giải cứu các cô, nếu không, các cô chỉ có một con đường chết. Cô ngồi ở mép giường, bỗng nhiên, một tiếng động truyền tới tai Phó Lưu Âm.
Thanh âm này, rõ ràng cho thấy có người đang cầm chìa khóa để mở cửa.
Phó Lưu Âm vội vàng đứng dậy, cô cầm súng bước tới.
“Ai?”
Cô biết từ này hỏi cũng là thừa, có vẻ như người bên ngoài cầm xâu chìa khóa, Phó Lưu Âm có thể nghe thấy thanh âm chìa khóa va vào nhau. Bình thường thì chìa khóa dự phòng đều đặt ở trong phòng bà Mục, mà nhất định là lúc nãy Mục Thành Quân đi lấy xâu chìa khóa này.
Phó Lưu Âm đi tới phía sau cửa, cô nghe nghe thấy Mục Thành Quân thay từng chiếc chìa khóa, chìa khóa cắm vào ổ khóa, sau đó cố sức mở ra…
Chỉ có điều cửa vẫn chưa bị mở ra, vậy là sai chìa.
Phó Lưu Âm càng thấy lo lắng, Mục Kính Sâm ở bên kia lái xe, trên đường đi lao qua cả đèn đỏ, anh đã không thèm nhìn đèn tín hiệu từ lâu.
“Âm Âm, Âm Âm?” Anh gọi vài tiếng, không thấy cô đáp lời.
Mục Kính Sâm càng lúc càng lo lắng, dù sao anh cũng hiểu rõ Mục Thành Quân, từ sau khi xảy ra chuyện với nhà họ Tân, hắn đã không bình thường rồi, xác thực mà nói, tâm lý của hắn đã vặn vẹo.
“Phó Lưu Âm ——” Mục Kính Sâm ra sức gọi.
Phó Lưu Âm giơ súng lên, đem họng súng nhắm ngay cánh cửa phòng đóng chặt kia. Cô sợ đợi không được Mục Kính Sâm và bà Mục trở về, cô phải tự bảo vệ mình.
“Anh cả.”
Động tác ngoài cửa dừng lại, Phó Lưu Âm tiếp tục nói: “Anh cả, tôi chỉ muốn yên ổn sống qua ngày ở nhà họ Mục, anh là anh cả của Kính Sâm, cũng chính là anh cả của tôi. Nếu hôm nay anh xông vào đây thật, anh để mẹ và Kính Sâm nhìn chúng ta với ánh mắt như thế nào?”
Mục Thành Quân rút chìa khóa ra, thay đổi từng chìa khóa cắm vào.
Cánh tay Phó Lưu Âm có chút run rẩy.
“Anh không được làm vậy nữa!”
“Âm Âm, những hình gửi cho Lăng Thời Ngâm kia, cô đều nhìn rồi sao?”
Phó Lưu Âm nhíu chặt đôi mi thanh tú.
“Anh là vì chuyện này sao? Nếu quả thật là như vậy, tôi xin lỗi.”
“Chà, nội dung trong hình, hài lòng không?”
Phó Lưu Âm nắm thật chặt khẩu súng trong tay.
“Anh cả, anh cũng biết tính tình Kính Sâm, nếu ngày hôm nay anh phá cửa phòng vào đây thật, anh ấy sẽ không bỏ qua cho tôi.”
Tất cả chìa khóa dự phòng đều được thử qua, có vẻ như Mục Thành Quân cũng không buông bỏ.
Phó Lưu Âm lùi về phía sau, lùi đến bên cạnh giường.
“Anh cả, nếu anh thật sự dám xông vào đây, tôi sẽ chết trước mặt anh!”
Những lời này, truyền đến tai Mục Kính Sâm rõ ràng.
“Phó Lưu Âm, em ở đó nói bậy gì đấy?”
Người đàn ông giận dữ, đưa tay đập vào vô lăng, hận không thể nhìn thấy tất cả cảnh tượng này.
Mục Thành Quân lại không tin lời nói của Phó Lưu Âm, hắn thật sự không tin cô có gan này. Bàn tay hắn đặt trên chốt cửa, cố sức ấn xuống, lại vẫn không thể nào mở cửa ra được.
Phó Lưu Âm nhìn bốn phía xung quanh, tựa như đang tìm thứ gì đó, cô cố gắng khiến tâm tình của mình kích động, cũng cố gắng để cho giọng nói của mình tràn đầy sợ hãi: “Chớ vào, không được vào, đi ra…”
Mục Thành Quân giống như có một ngọn lửa đang bùng cháy trong cơ thể, nghe thấy tiếng như vậy, trái lại càng cảm thấy hưng phấn.
“Có phải anh muốn tôi chết tại đây hay không? Khiến anh không có cách nào ăn nói với mẹ và Kính Sâm?”
Phó Lưu Âm gào to, bỗng nhiên nâng khẩu súng lên.
Pằng ——
Một tiếng súng vang lên, Mục Thành Quân chợt dừng động tác.
Mục Kính Sâm đạp mạnh vào chân phanh, cũng không biết xe lao vào đâu, hai mắt anh thay đổi, đỏ bừng.
“Phó Lưu Âm!”