Diệp Thiệu Dương khiếp sợ, anh ta bước nhanh tới, khom lưng muốn nâng Hàn Cạnh dậy, “Hàn Cạnh, em không sao chứ?”
Hàn Cạnh rên rỉ, cả nói cũng nói không nên lời, sắc mặt trắng bệch.
“Anh Mục…” Tầm mắt Diệp Thiệu Dương bắn về phía Mục Kính Sâm. “Sao anh có thể tùy tiện đánh người?”
“Hắn có thể tùy tiện nói, tôi đương nhiên có thể tùy tiện đánh hắn.”
Trên mặt Diệp Thiệu Dương phủ kín vẻ nôn nóng, lực cú đá này của Mục Kính Sâm rất mạnh, “Hàn Cạnh, đứng dậy được không?”
Hàn Cạnh lắc lắc đầu. Phó Lưu Âm thấy tình hình đã loạn thành một mớ, nhưng lúc này, cô cũng không chen vào được một câu.
Mục Kính Sâm từ trên cao nhìn xuống hai người chằm chằm, “Ý của mày là, Phó Lưu Âm mang thai, nếu cô ấy mang thai thì quan hệ gì với mày? Vì sao các người tới bệnh viện?”
“Anh Mục, hiện tại không phải lúc truy cứu chuyện này.” Diệp Thiệu Dương lấy không ít sức lực cũng không thể đỡ Hàn Cạnh dậy.
“Với tôi mà nói, chuyện khác không liên quan tới tôi.” Mục Kính Sâm tiến lên hai bước, tới bên cạnh Hàn Cạnh. “Bây giờ ý tứ của các người là, bên ngoài đều đang truyền Phó Lưu Âm có con với mày, phải không?”
Khóe mắt Diệp Thiệu Dương nhìn thấy Phó Lưu Âm đứng tại chỗ không nhúc nhích. Mục Kính Sâm ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, mang theo mấy phần hùng hổ doạ người. “Sao, không nói?”
Hàn Cạnh đau đến nỗi thở hắt, nhưng vẫn ngừng lại rồi thở nói: “Phải.”
“Trên thực tế thì thế nào?” Đây mới là điểm mấu chốt nhất.
Phó Lưu Âm nắm chặt bàn tay, tuy cô không muốn để Triệu Hiểu liên lụy, nhưng thế này cũng không có nghĩa cô phải gánh tội thay, cô nhấc chân đi tới trước, “Hàn Cạnh, anh không cảm thấy lời anh nói rất buồn cười sao?”
Hàn Cạnh tay trái chống trên mặt đất, rất vất vả mới ngồi dậy được. Cậu ta rũ đầu, há mồm thở dốc, sau một lúc lâu mới trả lời Mục Kính Sâm: “Phải.”
Chỉ có một từ, đơn giản đến cực điểm.
Có điều ý tứ trong này lại rõ ràng.
Lửa trong lồng ngực Mục Kính Sâm áp cũng không áp xuống được, khớp hàm theo bản năng bị anh cắn chặt, “Phải?”
“Phải!”
Người đàn ông nâng chân dài lên, cú đá này đá vào bên trái mặt Hàn Cạnh.
Người Hàn Cạnh bổ nhào, hai tay chống trên mặt đất, bên miệng rõ ràng chảy máu.
Diệp Thiệu Dương tức giận đứng dậy, “Anh lại ngang nhiên đánh người trong trường!”
“Đúng, tôi đánh.” Mục Kính Sâm nói xong câu đó, xoay người bỏ đi.
Phó Lưu Âm cảm thấy mỗi một cái hít thở đều lạnh lẽo vô cùng, thật giống như cả người bị nhốt tại một nơi đóng băng, loại lạnh lẽo này vẫn cứ đang bắt đầu chui lên từ lòng bàn chân. “Hàn Cạnh, chuyện này nếu người khác không biết, chẳng lẽ tôi với anh lại không quá rõ sao?”
Hàn Cạnh nâng bàn tay lên, xoa xoa chỗ khóe miệng, cậu ta ngẩng đầu nhìn về phía cô, “Phải, chúng ta rõ nhất.”
“Vậy sao anh còn phải nói như vậy với anh ấy?”
“Phó Lưu Âm, tôi không hiểu rốt cuộc em nghĩ thế nào, vì sao… Em không chịu thừa nhận?”
Phó Lưu Âm lui ra sau một bước, thần sắc cô có chút kinh sợ, nhưng không lập tức phát tiết ra. Cô biết mọi chuyện đều đã thay đổi, cô cũng không kịp nghĩ nhiều vậy nữa. Lúc Phó Lưu Âm bước nhanh ra khỏi văn phòng, không thấy bóng dáng Mục Kính Sâm.
Cô chạy xuống lầu, Mục Kính Sâm đã đi gần tới cổng trường, Phó Lưu Âm đuổi theo.
Người đàn ông lên xe rất nhanh. Phó Lưu Âm đi tới bên hông xe, muốn mở cửa xe, lại phát hiện cửa xe đã bị khóa trái.
“Mục Kính Sâm, Mục Kính Sâm!” Phó Lưu Âm hai tay đập đập vào cửa sổ xe.
Mục Kính Sâm lạnh lùng quét mắt nhìn cô một cái, Phó Lưu Âm sốt ruột giải thích, “Không đời nào là tôi mà, anh tin tưởng tôi đi, tôi…”
Người đàn ông khởi động xe. Phó Lưu Âm thấy hoảng hốt, cô kéo kéo cửa xe, lại lấy tay đập đập cửa sổ xe, “Tôi sẽ giải thích với anh, anh nghe tôi nói, tôi sẽ nói hết mọi chuyện cho anh…”
Mục Kính Sâm đạp chân ga, xe gầm vọt đi. Anh lại nhanh chóng tăng tốc, Phó Lưu Âm thậm chí không đuổi kịp được, chỉ có thể nhìn xe chạy đi xa, biến mất khỏi mắt cô.
Anh cứ như vậy đi rồi. Anh trước kia có sinh giận thế nào nhưng cũng sẽ không vứt cô lại mặc kệ giữa đường. Phó Lưu Âm ngơ ngẩn nhìn chằm chằm về phía trước, một cơn sợ hãi trong lòng, nếu Mục Kính Sâm vứt cô lại, vậy cô còn có thể đi đâu đây?
Tiếng chuông di động trong túi đúng lúc này vang lên, Phó Lưu Âm luống cuống tay chân lấy di động ra, hẳn là Mục Kính Sâm gọi tới chăng? Cô nhìn màn hình hiển thị, lại thấy là Hứa Tình Thâm.
Phó Lưu Âm bắt máy, alo nhẹ một tiếng.
“Âm Âm!” Trong điện thoại truyền đến giọng Hứa Tình Thâm.
Cô vẫn chưa quen một tiếng “chị”, theo bản năng, luôn xem Hứa Tình Thâm thành chị dâu mình. Tiếng xưng hô kia đổi tới đổi lui trong cổ họng cô, cuối cùng lại không được tự nhiên nói ra: “Chị!”
“Âm Âm, bạn em có khỏe không?”
“Ừm, khá tốt, hôm nay xin nghỉ ở ký túc xá nghỉ ngơi ạ.”
Hứa Tình Thâm ngồi xuống trước bàn làm việc, “Vậy là tốt rồi, bảo em ấy chú ý chút.”
“Ừm.” Sự ủy khuất của Phó Lưu Âm đã không giấu được.
“Em làm sao vậy?” Hứa Tình Thâm nghe ra không thích hợp.
“Trong trường toàn lan truyền là em có thai, còn có Hàn Cạnh… Vừa rồi trước mặt Mục Kính Sâm, cậu ta một mực chắc chắn người có thai chính là em, tới bệnh viện cũng là hai người bọn em.”
“Cái gì?” Thế này trái lại thật sự ngoài dự đoán của mọi người, Hứa Tình Thâm không khỏi nhíu chặt mày. “Âm Âm, em ở đâu?”
“Em ở cổng trường.”
“Chị qua đó ngay, em ở đó chờ chị đi.”
Chóp mũi Phó Lưu Âm chua xót, gật đầu, “Ừm.”
Bảo cô vào trường lại, coi như không có việc gì mà đi học, nhất định là không có khả năng. Còn nhà họ Mục, cô chỉ sợ cũng không thể quay về. Dù cô không muốn làm phiền Hứa Tình Thâm, nhưng mà ở trên đời này, cô còn có thể đi tìm ai đây?
Ngắt điện thoại xong, Hứa Tình Thâm cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
—
Mục Kính Sâm chạy xe thẳng về nhà họ Mục. Xuống xe xong, anh cũng không đi vào nhà, đôi chân như bị rót đầy chì. Anh đi vào sân, ngồi xuống ở một băng ghế dài.
Lúc Mục Thành Quân ra ngoài, nhìn thấy xe Mục Kính Sâm ở đó, hắn nhìn một lượt, lại thấy bóng dáng Mục Kính Sâm.
Người đàn ông ra ngoài cũng không phải có gì việc gấp, hắn đi lên trước vài bước, tới trước mặt Mục Kính Sâm, “Thế này là sao vậy?”
Mục Kính Sâm không thốt một tiếng. Mục Thành Quân ngồi xuống bên cạnh anh, “Dáng vẻ này của cậu, trái lại làm anh nhìn không thấu.”
“Em làm sao cơ?” Mục Kính Sâm ngữ khí không tốt, hỏi.
“Lão Nhị, từ nhỏ đến lớn tình cảm của chúng ta cũng không tệ. Ba đi rồi, chúng ta càng phải bện thành sợi dây thừng. Tuy chúng ta đôi khi có ý kiến không hợp nhau, cũng sẽ có lúc cậu không quen nhìn anh, anh không quen nhìn cậu; nhưng anh em chung quy là anh em, khi có người ngoài muốn gây bất lợi cho cậu hoặc cho anh, chúng ta ai cũng sẽ không đứng nhìn bàng quan.”
Mục Kính Sâm khẽ nhắm mi mắt lại, “Anh, không nghiêm trọng như vậy.”
Mục Thành Quân cười khẽ, “Là chuyện phụ nữ.”
Người đàn ông không trả lời. Mục Thành Quân thấy anh như vậy, cũng đoán được ngay, “Là vì Phó Lưu Âm?”
“Đừng nhắc cô ấy với em.”
Mục Thành Quân cười, “Nếu phẫn nộ như vậy, đuổi em ấy đi là được ngay thôi.”
Mục Kính Sâm tức giận đến nỗi lồng ngực đau, nhưng cuối cùng kìm lại. Tính tình anh từ trước đến giờ trầm ổn, sẽ không hoàn toàn đánh mất lý trí nên có, “Chỉ là hôm nay em nghe được một chuyện đặc biệt nực cười.”
“Vậy ư, nói nghe thử coi, anh cũng đã lâu rồi chưa nghe chuyện cười.”
Mục Kính Sâm hừ lạnh, “Vì sao phải nói cho anh, việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài.”
“Chuyện xấu nhà anh, cậu được xem hàng ngày, nói thật đi, đôi khi có phải cậu rất vui khi người gặp họa?”
“Không.” Mục Kính Sâm nói.
“Anh mới không tin lời cậu.”
Mục Kính Sâm nhìn hắn một cái, “Tùy anh.”
“Vừa rồi cậu từ trường về sao?”
“Phải.” Mục Kính Sâm dĩ nhiên cảm thấy những lời này không thể nói được, nhưng nhìn qua Mục Thành Quân bên cạnh, anh bỗng nhiên nghĩ tới Mục Thành Quân trước khi gặp chuyện. Thời điểm bị nhà họ Tân trả thù, hắn hoàn toàn hoàn toàn tin tưởng người em trai này. Mục Kính Sâm đã từng nhìn thấy thời điểm chật vật nhất, suy sút nhất của Mục Thành Quân, hắn không nghĩ tới chuyện giấu anh, càng không nghĩ tới chuyện Mục Kính Sâm có nhân cơ hội để làm dao động một vài thế lực ở công ty.
Chung quy Mục Thành Quân bị thương nặng như vậy, dù có được thừa kế những thứ quan trọng nhất của nhà họ Mục, lại cũng sẽ rất khó hoàn thành chuyện tiếp tục hương hỏa.
Mục Kính Sâm thu hồi tầm mắt, “Vừa rồi em bị chủ nhiệm của Phó Lưu Âm gọi tới, nói là trong trường đã lan truyền ầm ĩ là cô ấy có thai với một thằng nhóc sinh viên, còn tới bệnh viện Tinh Cảng để phá.”
Mục Thành Quân không biểu hiện quá nhiều kinh ngạc, “Thằng nhóc sinh viên?” Chẳng lẽ là tên hắn nhìn thấy hôm đó?
“Em hỏi rồi, thằng sinh viên đó đã thừa nhận.”
Mục Thành Quân bật cười, “Hóa ra Âm Âm đây là chê cậu già, sau lưng lại tìm tiểu tình nhân.”
Mục Kính Sâm hung hăng trừng mắt với hắn một cái.
Ý cười nơi khóe miệng Mục Thành Quân không giảm, “Vậy còn cậu, đánh cho đối phương tàn phế sao?”
“Không có.”
“Thế này không giống cậu đấy!”
Mục Kính Sâm lại nhìn Mục Thành Quân, “Điệu cười của anh, có thể thu lại hay không.”
“Được.” Mục Thành Quân ngẩng mắt lên, tầm mắt nhìn về phía lầu ba, phía đó chính là phòng ngủ của hắn. “Giờ anh nghiêm túc hỏi cậu một lần, cậu tin không?”
“Có ảnh chụp tới hai người bọn họ ở bên nhau, còn cùng đi tới bệnh viện, hôm đó thẻ ngân hàng của cô ấy cũng có ghi lại việc tiêu xài.”
Ánh mắt Mục Thành Quân dừng ở một chỗ, “Như vậy còn cần con gái trả tiền?”
Mục Kính Sâm tiếp tục nói: “Còn có người nhìn thấy tờ siêu âm, trên đó ghi Phó Lưu Âm có thai, hơn nữa chính miệng thằng sinh viên kia thừa nhận…”
“Nói cách khác, chuyện này không rõ ràng.” Mục Thành Quân bắt chéo chân dài, gió nhẹ từ từ thổi qua, hiu hiu trên đầu người đàn ông, “Cậu biết việc này, điểm mấu chốt nhất là ở đâu không?”
“Ở đâu?”
Mục Thành Quân nhịn không được, khóe mắt đuôi mày điểm cười, hắn chậm rãi nói: “Mấu chốt ở chỗ kinh nghiệm phụ nữ của cậu quá ít.”
“Vớ vẩn.”
“Người phụ nữ đầu tiên, lần đầu kết hôn, e là cái gì cũng là lần đầu tiên nhỉ?”
Sắc mặt Mục Kính Sâm khẽ biến đổi nhưng không phản bác.
Lần đầu tiên của anh, vẫn là bị Phó Lưu Âm quyến rũ, chẳng qua trời sinh đàn ông đối với phương diện này không thầy dạy cũng hiểu. Phó Lưu Âm tưởng anh là tay già đời, không ngờ hai người đều giống nhau, giá trị kinh nghiệm tất cả đều bằng không.
“Cậu không phải không biết, mấy thứ đó xem cũng chẳng có bao nhiêu ý nghĩa. Cậu chỉ cần tới bệnh viện là được, tra xem vào phòng giải phẫu có phải là Phó Lưu Âm không. Nếu thật là em ấy thì lại tra bệnh án của em ấy, không phải vừa coi sẽ hiểu ngay sao?”
Mục Kính Sâm cười lạnh, “Cô ấy là đi bệnh viện Tinh Cảng, Tưởng phu nhân nếu muốn giấu giếm cho cô ấy cũng rất dễ.”
“Cậu đang nói mát, một chút thuyết phục cũng không có. Trong lòng cậu đang chỉ có tức giận thôi, nói mấy lời này cũng chỉ là lấy giọng điệu kẻ khác mà nói.” Mục Thành Quân đứng dậy. “Cậu nói trong trường em ấy cũng đã lan truyền ầm ĩ, em ấy đâu rồi?”
“Cô ấy thể nào còn mặt mũi đi về với em.”
“Vậy cô ấy càng không có mặt mũi ở lại trường.”
Mục Thành Quân bước ra một bước, lại hướng về phía Mục Kính Sâm, nói: “Có điều, nói không chừng em ấy thật sự thích thằng nhóc sinh viên kia thì sao. Cậu xem, em ấy cũng không muốn làm lễ cưới với cậu.”
“Anh đây là đang ly gián bọn em sao?” Ánh mắt Mục Kính Sâm nhìn thẳng Mục Thành Quân. “Anh đối với Phó Lưu Âm…”
Mục Thành Quân cười ra tiếng, hắn đút một tay trong túi, sau khi thu lại thần sắc một chút thì nói: “Nếu giữa hai người đủ tốt, kiên cố không phá vỡ nổi, ai có thể ly gián được hai người chứ?”
Người đàn ông nói xong lời này liền bỏ đi. Mục Kính Sâm ngồi lại tại chỗ, một trận gió thổi qua, phía xa lá cây rào rạt rung động.
Vừa rồi anh hẳn nên trói Phó Lưu Âm về, quất cô một trận thật mạnh mới đúng.
Hoặc là phá cái trường kia, không bao giờ được tới nữa, không có gì tốt mà tới.
Đầu tiên là nói cô bị xâm hại, sau là nói cô có thai, bỏ đứa trẻ; lần sau thì sao, cũng có thể nói mấy chuyện còn phóng đại hơn nữa?
Phó Lưu Âm không phải ai khác mà là mợ hai nhà họ Mục, không thể chịu việc lần lượt bị chửi bới như vậy được.
—
Lúc Hứa Tình Thâm đi vào trường, Phó Lưu Âm đang đứng chỗ cách cổng không xa. Bây giờ đang ngay giờ học, đường xá rất thanh tịnh, không thấy được mấy sinh viên. Mắt thấy xe của Hứa Tình Thâm tới, Phó Lưu Âm bước nhanh tiến lên.
“Âm Âm!” Hứa Tình Thâm hạ cửa sổ xe xuống.
Phó Lưu Âm ngồi vào ghế lái phụ, Hứa Tình Thâm vẫn chưa lập tức lái xe đi, “Được rồi được rồi, sao lại ra sự tình này?”
“Em cũng không biết.” Phó Lưu Âm quả thật không nghĩ ra. “Nhưng Hàn Cạnh cứ cắn chặt là em, em cũng không giải thích được gì.”
“Trước tìm một chỗ ngồi đi.”
Hứa Tình Thâm đưa Phó Lưu Âm đi, hai người đi vào quán cà phê cách trường không xa.
Ngồi xuống xong, Hứa Tình Thâm gọi hai ly cà phê và một ít bánh ngọt. Chờ nhân viên phục vụ đi rồi, lúc này cô mới hỏi: “Mục Kính Sâm biết không?”
“Anh ấy tới trường rồi lại bỏ đi rồi.”
Hứa Tình Thâm nhìn chăm chú người đối diện, “Đây cũng không phải chuyện lớn lắm, đừng lo, có thể giải quyết tốt thôi.”
“Nhưng mấu chốt là anh ấy không tin em. Anh ấy cảm thấy em có thể làm ra loại chuyện này.” Phó Lưu Âm có chút kích động. “Em muốn giải thích với anh ấy, anh ấy lại một câu cũng không nghe.”
“Hàn Cạnh, là bạn trai Triệu Hiểu đúng không?”
“Ừm.”
“Cậu ta nói, người có thai là em?”
Phó Lưu Âm gật đầu, “Dạ.”
“Cậu ta không dám nói ra Triệu hiểu, là sợ Triệu Hiểu mà bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ sẽ chịu không nổi.”
“Nhưng hắn cũng không thể nói là em chứ!”
Hứa Tình Thâm để tay lên bàn, “Xã hội này, em từ từ tiếp xúc rồi sẽ biết, rất nhiều người gặp phải những loại chuyện không thể hiểu được này. Hàn Cạnh thấy chuyện có thai không giấu được, nếu cần thiết phải có nữ chính, vậy không bằng đẩy lên người của em. Có lẽ cậu ta biết Mục Kính Sâm có khả năng che giấu được sự tình; kéo em vào, vẫn tốt hơn đẩy Triệu Hiểu ra.”
“Âm Âm, chuyện ở lâm viên lần trước, em cũng không có bi quan như vầy, em kiên cường tới nỗi làm chị phãi lau mắt mà nhìn.”
Bàn tay Phó Lưu Âm đặt trên đầu gối không ngừng nắm chặt, buông ra, “Chuyện đó không giống.”
“Không giống thế nào?”
“Mục Kính Sâm từ đầu đến cuối đều tin em, nhưng mà lần này… Anh ấy cảm thấy chuyện này là sự thật, anh ấy cảm thấy em có con với Hàn Cạnh.”
Nhân viên phục vụ lần lượt bưng bánh ngọt và cà phê tới. Ngón tay Hứa Tình Thâm xoa xoa cái tách, “Cho nên, em như vậy là quan tâm tới suy nghĩ của cậu ấy, quan tâm cậu ấy có tin tưởng mình không.”
“Cái gì?” Trong lòng Phó Lưu Âm hơi kinh ngạc.
“Âm Âm, chị tin lâu ngày sinh tình.”
“Không.” Phó Lưu Âm theo bản năng phủ nhận. “Em với Mục Kính Sâm kết hôn, bọn em… không có tình cảm, chỉ giao hẹn thời gian một năm. Em và anh ấy kết hôn, anh ấy sẽ có thể thuận lợi thừa kế di sản; đợi sau một năm sẽ ly hôn, anh ấy sẽ chịu trách nhiệm đảm bảo an toàn cho em, đây là bọn em đã nói xong xuôi từ lâu rồi mà.”
Hứa Tình Thâm buông ly cà phê trong tay, “Các em thế mà lại có ước định như vậy?”
“Chị đừng lo cho em, lúc trước em đã quyết định rồi, một chút em cũng không hối hận.”
“Như vậy, Âm Âm, giao hẹn một năm của em cũng không còn mấy tháng.” Hứa Tình Thâm hơi hơi nghiêng về phía trước, “Vậy thì cứ cho là cậu ấy không tin em, nhưng em vì sao khổ sở vậy?”
“Em… Em không khổ sở.”
“Biểu tình trên mặt em viết rõ ràng ràng, thế mà còn không gọi là khổ sở?” Hứa Tình Thâm đẩy bánh kem đến trong tầm tay Phó Lưu Âm. “Nếu cậu ấy đã thật sự tin lời Hàn Cạnh nói, dù sao, các em sau mấy tháng nữa cũng sẽ ly hôn, cùng lắm là bây giờ thoát ly quan hệ sớm một chút thôi. Em cũng không cần lo Mục Kính Sâm có giữ lời hay không, cậu ấy đã thừa kế di sản, như vậy chuyện đáp ứng yêu cầu của em, cậu ấy cũng sẽ làm được như vậy.”
Phó Lưu Âm bị Hứa Tình Thâm chất vấn liên tục.
“Em bực anh ấy không nghe em giải thích, anh ấy tức giận rồi bỏ đi rồi.”
“Nếu cậu ấy không để ý em thì sao lại tức giận chứ? Mục Kính Sâm đó à, ở Đông Thành ai cũng gọi cậu ấy một tiếng ‘Sếp Mục’, đầu óc của cậu ấy phải tỉnh táo nhất đúng không? Một người có điểm yếu thì dễ dàng đánh mất chính mình.”
Phó Lưu Âm thả hai tay lên bàn, “Lúc ấy em sợ cho anh ấy biết bởi vì thầy Diệp ăn nói bậy bạ, người trong trường đều ăn nói bậy bạ.”
“Âm Âm, em thích Mục Kính Sâm.” Hứa Tình Thâm nói thẳng váo vấn đề. “Các em thích nhau, đây không phải kết quả tốt nhất rồi sao? Em có gia đình, cũng có tình yêu.”
Phó Lưu Âm chưa bao giờ nghĩ tới như vậy, cô có thể nghĩ tới cũng chỉ có bỏ đi, mà chưa bao giờ tự hỏi tiếp tục ở lại thì sẽ thế nào.
Cô đã thích Mục Kính Sâm như thế nào?
Cô thích anh từ khi nào?
Nhưng cô thích Mục Kính Sâm ở điểm nào chứ?
Trong đầu Phó Lưu Âm một mảng hỗn độn, có điều đoạn tự vấn mình này lại khiến cô đột nhiên cả kinh, cô đây là thừa nhận sao?
—
Mục Kính Sâm vội vàng lái xe quay lại trường, nhưng nơi Phó Lưu Âm đứng lúc nãy đã sớm không còn bóng dáng cô.
Anh nhấc chân đi tới cổng trường. Bảo vệ thấy lại là anh, vội vàng từ phòng trực ban đi ra.
“Anh Mục.”
“Tôi tìm Phó Lưu Âm, mở cửa đi.”
Thái độ của người bảo vệ rất tốt, cung cung kính kính nói: “Lúc nãy tôi có thấy cô ấy, anh đi thì có một chiếc xe tới đón cô ấy đi rồi.”
“Cái gì?” Mục Kính Sâm giật mình. “Xe gì?”
“Thật ra không thấy rõ ạ, có điều ở trong xe là một người phụ nữ.”
Mục Kính Sâm thoáng liền nghĩ tới Hứa Tình Thâm, Phó Lưu Âm trừ cô ấy ra còn có thể tìm ai chứ?
Anh xoay người quay lại xe, gọi điện thoại cho Phó Lưu Âm.
Trong quán cà phê, di động của Phó Lưu Âm truyền ra tiếng rung. Cô móc ra xem, là Mục Kính Sâm gọi tới.
Hứa Tình Thâm cảm thấy cà phê đắng, cầm một miếng đường bỏ vào tách, “Là cậu ấy gọi?”
“Ừm.”
“Nhận không?”
Phó Lưu Âm thả di động xuống bàn, “Không nhận!”
“Tốt.” Hứa Tình Thâm lấy di động tới, ngắt điện thoại, sau đó tắt máy. “Ngày thường chị cũng khó mà được nghỉ, hiếm hoi mới được tụ tập với em. Như vậy đi, chúng ta cùng dạo phố.”
Phó Lưu Âm nhìn di động mình chằm chằm, chị ấy cứ như vậy… tắt máy?
Mục Kính Sâm lúc này hẳn nổi trận lôi đình rồi đúng không?
Đầu kia điện thoại, Mục Kính Sâm rõ ràng nghe thấy tiếng điện thoại ngắt máy, nhưng đợi lúc anh gọi là, đầu kia đã truyền đến giọng nữ máy móc, “Thực sự xin lỗi, số điện thoại quý khách gọi đã tắt máy.”
Mục Kính Sâm chưa từ bỏ ý định, lại gọi một lần nữa.
Lúc âm thanh lần thứ hai vang lên, người đàn ông ném thật mạnh di động về phía bảng điều khiển.
—
Trong bệnh viện gần trường.
Hàn Cạnh nằm trên giường bệnh, bác sĩ nhấc áo cậu ta lên, nhìn thấy trên bụng có vết bầm rõ ràng, bác sĩ ấn ấn vài chỗ, hỏi: “Thấy đau không?”
Diệp Thiệu Dương đứng bên cạnh. Chỗ khóe miệng của Hàn Cạnh cũng bị rách.
Làm kiểm tra xong, bác sĩ kiến nghị đi chụp phim. Diệp Thiệu Dương tiến lên đỡ Hàn Cạnh dậy.
Cậu ta ngồi thẳng dậy, cánh tay ôm trước bụng. Trong mắt Diệp Thiệu Dương lộ ra vẻ phức tạp, “Đi chụp phim trước đi.”
“Thầy Diệp, em không sao, chỉ bị thương phần da thịt thôi, tự em rõ.”
“Nếu tới bệnh viện rồi thì vẫn nên làm kiểm tra đi.”
Hàn Cạnh ngồi ở đó không nhúc nhích, “Là thầy nói, việc này sẽ không làm Triệu Hiểu bị liên lụy vào, phải không?”
“Đúng, chuyện sẽ mau chóng qua thôi, cùng lắm cũng chỉ bị bàn luận một thời gian.”
Hàn Cạnh lau miệng, “Anh ta đánh em, cũng đáng cho em.”
“Sau này ngàn đừng vạn đừng để xảy ra loại chuyện này.”
Hàn Cạnh biết Diệp Thiệu Dương nói chuyện gì, “Nhưng mà… Phó Lưu Âm cô ấy…”
“Sau lưng Phó Lưu Âm có Mục Kính Sâm, nhưng sau lưng Triệu Hiểu có ai chứ?” Diệp Thiệu Dương lạnh lùng nói. “Phó Lưu Âm số tốt, chuyện ở lâm viên không phải cũng cứ thế qua rồi? Lần này cũng giống vậy.”
Trước đây Diệp Thiệu Dương đã dùng chính lý do như vậy thuyết phục Hàn Cạnh.
Với Phó Lưu Âm mà nói, dù sao sẽ có người thay cô giải quyết tốt hậu quả. Hắt một bát nước bẩn lên người cô, nhưng lại có thể cứu Triệu Hiểu một lần, với Hàn Cạnh mà nói, cậu ta vẻ như cũng không có lựa chọn khác.
—
Triệu Hiểu ở ký túc xá nằm nửa ngày, giữa trưa có người mở cửa đi vào.
“Triệu Hiểu, tớ gọi cơm giúp cậu rồi, mau đứng lên ăn đi.”
“Được.” Cô ấy bò người dậy, sau người lót cái gối, cô bạn cùng phòng đưa đồ ăn cho cô ấy.
Triệu Hiểu ăn hai miếng, hỏi: “Âm Âm đâu? Không đi với mấy cậu sao?”
Cô bạn vội vàng đứng dậy. Triệu Hiểu ngẩng đầu nhìn một cái, vừa lúc nhìn thấy bóng dáng cô bạn. Đối phương thần sắc có chút mất tự nhiên, dù sao chuyện của Phó Lưu Âm các cô ấy đều đã biết.
Thế nhưng bây giờ Hàn Cạnh rõ ràng là một đôi với Triệu Hiểu, cho dù lúc trước có theo đuổi Phó Lưu Âm, nhưng bạn gái cậu ta không phải là Triệu Hiểu sao?
Cô bạn không dám nói lung tung, sức khỏe Triệu Hiểu lại không tốt, chỉ có thể giấu cô ấy ngày nào thì giấu.
“Âm Âm không đi học mà về nhà luôn, hình như trong nhà có chuyện thì phải.”
“Vậy ư?”
“Đúng vậy, cậu mau ăn cơm đi.”
Triệu Hiểu vẫn cứ thấy trong lòng có chút không thoải mái, ăn cơm xong, cô ấy gọi điện thoại cho Phó Lưu Âm, có điều đầu bên kia đã tắt máy.
Triệu Hiểu nằm trên giường, cơ thể còn rất yếu. Cô ấy vứt di động qua một bên, muốn ngủ tiếp.
—
Phó Lưu Âm theo Hứa Tình Thâm đi dạo, cô thất thần, cảm xúc cũng không tốt.
Mục Kính Sâm lái xe chạy tới chạy lui ở bên ngoài, cũng không biết rốt cuộc mình muốn làm gì.
Ý niệm duy nhất trong đầu chính là mau tìm được Phó Lưu Âm, tuy anh đoán được cô đang ở cùng Hứa Tình Thâm, nhưng nếu anh đoán sai thì sao?
Cái thói quen một chuyện liền tắt máy này cũng thật không tốt.
Dù có ầm ĩ hục hặc, sau khi bình tĩnh cũng nên giải quyết đàng hoàng mới đúng.
Mục Kính Sâm lấy di động ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình to.
Hứa Tình Thâm và Phó Lưu Âm đang đứng trên quảng trường, thời tiết ấm áp thoải mái, khi tiếng chuông di động vang lên, Hứa Tình Thâm thấy Phó Lưu Âm quay đầu lại.
Cô nhịn không được cười khẽ, “Là di động của chị.”
Phó Lưu Âm đương nhiên biết, chỉ là phản ứng theo bản năng.
Hứa Tình Thâm cầm di động, nhìn màn hình hiển thị, “Có điều cú điện thoại này, hẳn là tìm em rồi.”
Nói xong lời này, Hứa Tình Thâm bắt máy, “Alo.”
“Chị Tưởng!” Bên kia truyền đến giọng Mục Kính Sâm.
“Chào cậu, có việc sao?”
“Tôi muốn hỏi, Âm Âm có ở cạnh chị không?”
Hứa Tình Thâm buông di động, nói với Phó Lưu Âm: “Là Mục Kính Sâm, cậu ấy hỏi có phải em ở với chị không.”
Phó Lưu Âm cắn môi dưới không nói lời nào.
“Nếu không chị nói với cậu ấy không gặp em.”
“Đừng.” Phó Lưu Âm không chút nghĩ ngợi mà nói. “Em ở Đông Thành chẳng quen bao nhiêu người, nếu anh ấy tưởng em không ở với chị, chắc chắn sẽ phát điên mất…” Hứa Tình Thâm nén cười, “Vậy làm cậu ta phát điên lên mới tốt.”
Phó Lưu Âm lắc lắc đầu, “Không, không được.”
Hứa Tình Thâm đã nhìn rõ trái tim cô ấy, cô để di động tới bên tai, “Đúng, em ấy ở với tôi.”
Thật ra cuộc đối thoại vừa rồi của Hứa Tình Thâm và Phó Lưu Âm, Mục Kính Sâm cũng đã nghe được.