Cô nhận thấy rằng ánh mắt La Đức Tín nhìn vào Vương Kỳ đầy sự không nỡ.
Đối mặt với câu hỏi của Mạc Hân Hy Dao, khuôn mặt của La Đức Tín lập tức đỏ bừng.
Nhìn anh ta như vậy, Mạc Hân Hy Dao có lẽ đã biết đáp án trong lòng.
Họ đã quan sát và cố tình hỏi trưởng thôn La Trại Câu, La Đức Tín này có tiếng tốt trong làng.
Ngoại trừ việc gia đình hơi nghèo, anh ta thực sự là một người tốt bụng, trung thực và chăm chỉ. Hơn nữa, đang tích cực tiến bộ, đã học xong nhiều năm như vậy những chưa bao giờ thấy anh ta ngừng học hỏi.
Anh ta thường đạp xe đến chợ phế liệu để mua sách về dạy cách quản lý kinh doanh.
Ngoài ra, cách đây vài năm, anh ta cũng từng đề nghị với trưởng thôn dẫn người dân đi trồng cây ăn trái nhưng thôn trưởng từ chối vì vướng kinh phí và thị trường.
Lý do khiến anh ta có thể thực hiện kế hoạch này nhanh chóng như vậy thực ra là vì anh ta đã có ý tưởng này từ vài năm trước.
Lục Khải Vũ thực sự ngưỡng mộ một người luôn kiên trì học hỏi ngay cả trong nghịch cảnh.
Mạc Hân Hy nhận ra rằng anh ta có lẽ thích Vương Kỳ, hắng giọng nói: “Tôi vừa mới thảo luận với tổng giám đốc Lục. Vương Kỳ là ân nhân cứu mạng của con trai tôi. Cô ấy không có người thân ở Hà Thành. Bây giờ cô ấy đã coi anh như người thân rồi. Trong thời gian cô ấy bị bệnh, chúng tôi muốn anh tạm thời chăm sóc cho cô ấy”
Đến lúc này, Mạc Hân Hy Sơ lại dừng lại: “Chúng tôi sẽ trả lương cho anh. Chỉ là mặc dù trong đầu cô ấy không rõ ràng, nhưng cô là một người bình thường. Tôi hy vọng anh có thể giữ khoảng cách thích hợp với cô ấy khi chăm sóc cô ấy. Không thể để xảy ra chuyện gì”
“Chuyện giữa hai người, tôi hy vọng sau khi cô ấy tỉnh lại, anh tôn trọng sự lựa chọn của cô ấy”
Tuy rằng lời nói của Mạc Hân Hy Dao không rõ ràng, nhưng La Đức Tín cũng nghe thấy rõ ràng, anh ta lập tức xấu hổ cúi đầu xuống.
“Đừng lo lắng, tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt và tôn trọng cô ấy. Tôi không mong đợi cô ấy sẽ thích tôi sau khi cô ấy tỉnh lại. Tôi chỉ mong cô íy sớm khỏe lại. Ngoài ra, tôi không cần tiền của cô. Tôi sẽ sẵn lòng chăm sóc cô ấy” La Đức Tín nói một cách chân thành và trịnh trọng.
Lục Khải Vũ gật đầu, người này trông khá ổn.
“Ừm, vì anh không cần tiền nên vài ngày nữa, người của phòng kế hoạch của tập đoàn nhà họ Lục sẽ đến La Trại Câu để khảo sát. Hãy quay lại chuẩn bị, cố gắng học hỏi từ bọn họ. Một người La Trại Câu như anh chắc chắn rất hiểu rõ môi trường xung quanh, anh cũng nên để tâm một chút đến chuyện đầu tư”
La Đức Tín vẻ mặt sửng sốt: “Anh Lục, anh nói đây là ý gì?”
Lục Khải Vũ nhìn chằm chằm vào anh ta, khóe miệng hơi nhếch lên: “Nếu anh cư xử tốt, tôi định để anh chịu trách nhiệm về tất cả các khoản đầu tư của tập đoàn nhà họ Lục ở La Trại Câu trong tương lai”
“Cái gì?” La Đức Tín kinh ngạc lùi lại, đụng vào chậu hoa bên cửa sổ.
“Tại sao! Không tự tin à?” Lục Khải Vũ khẽ nhướng mày.
La Đức Tín lo lắng nuốt nước bọt, sau đó nắm chặt tay, lấy dũng khí nói: “Tôi, tôi tự tin!”
Trồng cây trên sườn đồi xung quanh La Trại Câu, khiến gia đình anh ta thoát khỏi cảnh nghèo chính là ước mơ hồi học Trung học phổ thông của anh ta.
Chỉ là trước đây không có cơ hội, bây giờ ông trời đã phái cơ hội tốt như vậy cho anh ta, anh ta nhất định sẽ cố gắng nắm bắt.
Nhìn thấy ánh sáng kiên định sáng lên trong mắt anh ta, Lục Khải Vũ hài lòng gật đầu.
“Được rồi, mọi chuyện tạm thời đã quyết định vậy đi. Buổi chiều, tôi sẽ cử người đưa anh trở về La Trại Câu. Anh hãy nhớ những gì chúng ta đã nói, hãy chăm sóc Vương Kỳ cho tố “Tổng giám đốc Lục, yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc cô ấy” La Đức Tín lại khẳng định.
Trong cửa hàng điện thoại di động đối diện với Khu chung cư Ánh Trăng, Lục Tấn Khang nhanh chóng chọn được một chiếc điện thoại di động có tính năng và chất lượng tốt với giá khoảng ba triệu đồng.