Mục lục
9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 407: Tôi biết tung tích của con cậu


Cho dù bọn họ có nói thế nào, Phạm Ngô Tam cũng không nói ra tung tích của Tứ Bảo của bọn họ.


“Phạm Ngô Tam, bọn tôi có thể tự tìm con của mình, anh cứ ở trong đây chờ chết đi.” Lục Khải Vũ tức giận ném lại một câu rồi rời khỏi phòng thăm nuôi.


“Bây giờ phải làm sao? Tứ Bảo của chúng ta, nó.. Mạc Hân Hy không dám nói nữa.


Theo lời Tây Doanh nói, lúc đó Tứ Bảo của bọn họ bị bệnh tim bẩm sinh, cộng thêm viêm phổi, nếu như không được chữa trị kịp thời, rất có thể sẽ chết. Chỉ là những lời này bọn họ không thể nói ra được, Lục Khải Vũ nắm chặt tay Mạc Hân Hy: “Yên tâm, Tứ Bảo của chúng ta nhất định sẽ không làm sao đâu.


Khi bọn họ đến cổng trại giam, khi đang chuẩn bị lên xe về Hà Thành. Tôn Chính lại lái xe ba bánh đuổi theo bọn họ đến đây.


Ngồi sau chiếc xe ba bánh của ông ta là một người phụ nữ tên là Lí Tiểu Linh.


Khi Lục Khải Vũ nhìn thấy bọn họ, ánh mắt lập tức trở lên lạnh lùng.


“Khải Vũ, quá tốt rồi, cuối cùng cũng đuổi kịp hai người.” Tôn Chính thở dài một hơi, lau mồ hôi trên trán, sau đó đỡ Lí Tiểu Linh xuống xe.


“Chú Tôn, bọn tôi còn có việc, phải về Hà Thành gấp.


Nói xong, Lục Khải Vũ ôm Mạc Hân Hy chuẩn bị lên xe.


Bây giờ Hữu Sinh tạm thời ở trong nhà của Tôn Chính, người của cảnh sát nói Phạm Ngô Tam đã thú nhận, Hữu Sinh bị gã ta trộm từ cổng bệnh viện sức khỏe mẹ và bé ở huyện Ảnh Hoa.


Sau khi thảo luận, ủy ban thôn chuẩn bị đưa Hữu Sinh đi xét nghiệm máu, giúp cậu bé tìm lại bố mẹ ruột của mình thông qua ngân hàng gen của cảnh sát.


“Tôi biết tung tích của con cậu” Lục Khải Vũ vừa định mở cửa xe, Lí Tiểu Linh đột nhiên nói.


“Bà?” Lục Khải Vũ lạnh lùng quay đầu, nhíu mày, chất vấn. . Lí Tiểu Linh sợ hãi lùi về sau một bước, cúi đầu: “Có điều, tôi có một điều kiện”


Lục Khải Vũ lạnh lùng nhìn bà ấy: “Điều kiện gì?”


“Giúp tôi chăm sóc Tô Cẩm. Bố ruột của nó hoàn toàn không phải là bố cậu. Khi tôi còn trẻ, quả thật có thích bố cậu. Nhưng sau khi mất đi quyền lợi thi đại học, bố cậu thi lên đại học, tôi bị người nhà ép gả cho người khác. Viền mắt Lí Tiểu Linh đỏ hồng.


“Sau đó, chồng tôi kiếm được một ít tiền trên thành phố, bắt đầu rượu chè, bạo lực gia đình, cờ bạc. Đứa con đầu của tôi cũng bởi vì bị bệnh mà không kịp thời cứu chữa nên mới bị mất lúc ba tuổi.”


“Cuối cùng, ông ta vì để trả nợ, mà lừa tôi bán cho chủ nợ, là do bố cậu đã cứu tôi. Thương hại tôi, giúp tôi tìm quan hệ, tìm người, cuối cùng cũng để tôi ly hôn được với tên rượu chè kia.”


“Nhưng lúc đó tôi đã bị những chủ nợ kia cưỡng hiếp, còn mang thai Tô Cẩm. Nói đến đây, Lí Tiểu Linh đột nhiên nghẹn ngào, cơ thể run rẩy, trông có vẻ có thể ngất đi bất cứ lúc nào.


Tô Cẩm nhanh chóng đỡ lấy bà ấy.


“Tô Cẩm vẫn luôn hỏi tôi, bố con bé là ai, tôi không nhẫn tâm nói sự thật cho con bé biết, tôi nghĩ cả đời này nó cũng không được nhìn thấy bố, nên vẫn luôn lừa nó, nói bố cậu chính là bố ruột của con bé. Xin lỗi.” Lí Tiểu Linh che mặt khóc lóc.


Sắc mặt Lục Khải Vũ cuối cùng cũng có chút giãn ra: “Bố tôi có biết không?”


Lí Tiểu Linh gật đầu: “Ông ấy là một người tốt, đoạn thời gian trước còn đến thôn Hương Lúa, tôi cầu xin ông ấy đóng giả là bố của Tô Cẩm. Đều là do tôi không tốt, là tôi nhất thời hồ đồ. Bác sĩ nói tôi không thể sống nổi một tháng nữa, bố cậu thương hại tôi, mới đưa cho tôi chiếc nhẫn kim cương to, để tôi giữ lại làm kỷ niệm cho Tô Cẩm “Tô Cẩm là một đứa trẻ ngoan, cầu xin hai người, sau khi tôi chết rồi, giúp con bé tìm lấy một công việc ở Hà Thành, để nó có thể sống tốt.


Tình cảm của Lí Tiểu Linh là chân thật, không giống như đang nói dối, Mạc Hân Hy lặng lẽ kéo góc áo Lục Khải Vũ.


Lục Khải Vũ im lặng một lúc mới nói: “Nếu như những gì bà nói đều là sự thật, vậy tôi sẽ giúp bà chăm sóc cho Tô Cẩm”


“Thật sao? Cảm ơn, cảm ơn.” Lí Tiểu Linh không ngờ anh lại sảng khoái đồng ý như vậy, có chút vui mừng ngạc nhiên.


“Tôi đã đồng ý bà rồi, tung tích của con tôi đâu?” Lục Khải Vũ nhìn bà ta hỏi.


“Khoảng bảy năm trước, khi tôi đang dọn dẹp trong bệnh viện ở huyện Ảnh Hoa, tối hôm đó, khi Phạm Ngô Tam ném đứa trẻ ở hành lang bệnh viện, tôi đã nhìn thấy, tôi ngăn cản gã ta, nhưng gã ta lại nói không cần đứa trẻ này nữa. Sau đó, đẩy tôi ra rồi chạy.


“Đứa bé vẫn luôn khóc, khi đồng nghiệp cùng làm dọn vệ sinh với tôi Triệu Thanh Vân bế đứa bé lên, đứa bé gầy yếu đó không khóc nữa, còn cười với cô ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK