Khi Tô Cẩm đứng trước mặt Lý Duy Lộc thì thật ra sâu trong lòng cô ấy vẫn luôn tồn tại một ít tự tỉ.
Lý Duy Lộc cười rộ lên: “Tô Cẩm em đừng nghĩ lung tung nữa!
Người nhà anh không phải là người có tâm cơ gì cả, bố anh là bác sĩ Trung y, anh trai anh là công an, bọn họ đều là những người bình thường.
Còn anh, chẳng qua là nhờ lây tí ánh sáng của Hân Hy nên mới có chút sự nghiệp này mà thôi. Anh còn đang lo là bản thân anh không xứng với em nữa kìa!” Tô Cẩm khó hiểu hỏi: “Anh vừa trẻ lại vừa có sự nghiệp, anh lại còn giàu có nữa, chắc chắn là có rất nhiều cô gái thích anh rồi! Anh đang an ủi em đúng không? “
“Tô Cẩm à, để anh nói cho em nghe nhé, anh lớn hơn em tám tuổi mà em lại vừa trẻ tuổi lại còn xinh đẹp. Mà anh đã hơn ba mươi tuổi, thật ra anh mới là người luôn sợ mình không xứng với em đấy” Sau khi nói xong, Lý Duy Lộc lại bắt đầu vuốt ve mấy sợi tóc mai của Tô Cẩm.
Lúc này, cửa phòng khách bị người khác mở ra, mẹ Lục dẫn theo một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi đi vào.
Hai người Tô Cẩm và Lý Duy Lộc nghe thấy tiếng mở cửa đã vội vàng đi ra từ trong phòng.
Một người phụ nữ trên người mặc một chiếc áo sơ mi kẻ ca rô phối với một cái quần màu đen, tóc được cột gọn gàng ở phía sau đầu, thoạt nhìn cả người vừa siêng năng vừa gọn gàng.
Mẹ Lục dẫn cô ta đi đến căn phòng trước kia của Lục Bảo, mở cửa phòng ra và nói với cô ta: “Tạm thời thì cô ở căn phòng này đi! Vừa nãy tôi cũng đã nói qua với cô về việc cô cần làm rồi chính là vệ sinh, dọn dẹp nhà cửa, giặt quần áo trẻ em, đó là những việc mà cô cần phụ trách. “
“Ồ đúng rồi, Lưu Lệ, cô có biết nấu ăn không?” Đột nhiên mẹ Lục nhớ ra rằng Tô Cẩm muốn đi theo Lý Duy Lộc về nhà gặp người lớn nên không có nhà, vì thế bà ta mới hỏi cô bảo mẫu tên Lưu Lệ việc này.
Bảo mẫu mới Lưu Lệ vội vàng gật đầu: “Biết, tôi biết nấu ăn.” Bây giờ mẹ Lục mới thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi, hai ngày nay Tô Cẩm không có ở nhà, cô giúp tôi nấu cơm tối nhé. “
“Vâng. Việc này thì bà chủ cứ yên tâm.” Mẹ Lục khoát tay: “Đừng gọi tôi là bà chủ nữa! Không phải tôi đã nói với cô rồi sao, dựa theo thân phận thì cô phải gọi tôi là dì hai đó!”
Lưu Lệ do dự một lúc rồi gật đầu, đôi mắt ngấn lệ: “Xin dì hai cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ làm việc thật tốt” Sau khi nói xong, mẹ Lục xoay người nhìn Lý Duy Lộc và Tô Cẩm.
“Đây là bảo mẫu mới đến, tên là Lưu Lệ. Tô Cẩm à, hai người làm quen một chút đi.” Sau khi Lưu Lệ và Tô Cẩm chào hỏi nhau thì Tô Cẩm rời đi với Lý Duy Lộc.
Mẹ Lục dẫn Lưu Lệ đi làm quen bố trí của hai phòng bếp và nhà vệ sinh.
“Nhà của chúng tôi có tổng cộng chín đứa trẻ, con dâu tôi một lần sinh chín đứa. Có lẽ cô cũng đã nghe qua, lúc trước Tứ Bảo nhà chúng tôi có đi phẫu thuật tim. Hiện tại đã bái một vị bác sĩ Trung y làm thầy và đang học Trung y! Còn tám đứa nhỏ còn lại thì đang học ở trường tiểu học kế bên”
“Bọn chúng đều là những đứa trẻ rất thông minh, rất ngoan ngoãn, đáng yêu và còn hiểu chuyện nữa” Nhắc đến chín đứa cháu của mình, trên mặt mẹ Lục hiện lên sự yêu thương, hãnh diện và tự hào.
Lưu Lệ mỉm cười nói: “Lúc tôi ở nước ngoài gọi điện cho mẹ cũng đã nghe nói qua, dì hai thật là có phúc!” Nhà mẹ đẻ của Lưu Lệ là hàng xóm của chị họ xa của mẹ Lục.
Nói đến thì cũng thấy thật là một người đáng thương.
Hai mươi lăm tuổi lấy chồng, hai mươi bảy tuổi sinh con gái, sau đó nhà chồng muốn có con trai nên hai mươi chín tuổi lại sinh được một đứa con trai, nhưng đứa nhỏ này lại bị bại não.
Vì để con trai có thể được chữa trị, cô ta đã ôm đứa con gái ba tuổi đi làm bảo mẫu để kiếm tiền.
Sau đó lại nghe nói rằng làm bảo mẫu ở nước ngoài có thể kiếm được nhiều tiền hơn nên đã thông qua người môi giới đưa con gái cùng sang nước ngoài. Một tháng cô ta đều chỉ để lại cho mình và con gái một ít phí sinh hoạt, còn lại thì đều gửi về trong nước để chồng đưa con trai đi chữa trị.
Bởi vì bác sĩ nói tình trạng của con trai cô ta, nếu bắt đầu điều trị từ nhỏ thì khả năng rất lớn khi trưởng thành có thể hồi phục.