Mục lục
9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 686: Mộc Tháp không có vấn đề


“Sao thế? Gặp phải chuyện gì không vui sao?” Long Anh Vũ quan tâm hỏi.


Lý Mộc Tháp không đáp lời, vẫn luôn cúi đầu, có điều nước mắt lại chảy xuống từ khóe mắt cậu.


Long Anh Vũ vội vàng lấy khăn giấy ra lau nước mắt cho cậu: “Cháu đang bị bệnh tim, không thể kích động như thế được!”


Lý Mộc Tháp có chút ngại ngùng, vội vàng đón lấy miếng khăn giấy nói: “Để cháu”


‘Vào lúc này, Đào Lệ Mẫn từ ngoài vội vội vàng vàng đi vào, liếc mắt nhìn Lý Mộc Tháp, sau đó kéo Long Anh Vũ sang một bên thấp giọng nói: “Cậu Long ơi, chúng ta nhanh đi thôi, người nhà họ Lục đến rồi, tôi vừa mới nhìn thấy họ ở cổng bệnh viện “Người nhà họ Lục? Là ai? Người bảo mẫu đó sao?” Đầu mày anh hơi chau lại.


“Không phải, là Lục Đình Khâm và Lục Khải Dã, còn có con trai của Lục Khải Vũ là Mạc Minh Húc” Đào Lệ Mẫn cũng cảm thấy rất kỳ quái, không phải chỉ là một đứa con trai của bảo mẫu thôi sao? Nhà họ Lục vậy mà lại huy động nhiều người như vậy đi tìm.


Long Anh Vũ nhướng mày, xem ra, anh phán đoán không sai, Lý Mộc Tháp này chính xác là con trai của Hân Hy. Nếu không, với thân phận Lục Đình Khâm, vốn dĩ không thể chỉ vì con trai của một bảo mầu mà nửa đêm còn phải chạy đến bệnh viện để tìm kiếm.


“Cô nghĩ cách ra bên ngoài giữ họ lại” Anh ta dặn dò Đào Lệ Mẫn.


“Anh muốn làm gì?” Đào Lệ Mẫn rất thắc mắc không rõ, chỉ là con trai của một bảo mẫu tại sao Long Anh Vũ lại đặc biệt xem trọng đến vậy.


“Đây không phải là việc cô nên hỏi, làm tốt việc của mình là được” Giọng nói của Long Anh Vũ lạnh băng uy nghiêm.


Đào Lệ Mẫn không dám nói gì nữa, quay người nhanh chóng đi ra.


Trên hành lang bệnh viện, ở phía xa, cô ta nhìn thấy người nhà họ Lục đang vội vội vàng vàng đi về phía bên n¡ Sau đó, cô ta cố ý cúi thấp đầu, trực tiếp đụng vào bố Lục.


Bố Lục bị cô ta đụng trúng suýt chút nữa thì ngã, bản thân cô ta cũng có chút lảo đảo.


“Xin lỗi, xin lỗi” Cô ta vội vàng xin lỗi, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng vào bố Lục, biểu cảm trên khuôn mặt từ choáng váng chuyển sang ngạc nhiên.


“Bác Lục, đúng là bác rồi, bác Lục bác còn nhớ cháu không?” Cô ta cố tình bày ra vẻ mặt bất ngờ khi tình cờ gặp bố Lục ở đây, nắm chắc cánh tay bố Lục.


“Cô là?” Bố Lục hoàn toàn không có chút ấn tượng nào về cô ta, chỉ lên tiếng lịch sự hỏi người đang chẩn trước mặt.


“Cháu là Đào Lệ Mẫn, bạn học cấp ba của Khải Vũ ạ, cháu cũng đã từng qua nhà bác rồi đó, bác không nhận ra cháu sao?”


“À, xin chào, thật trùng hợp quá!” Bố Lục hoàn toàn vẫn chưa nhớ ra cô ta là ai, tùy tiện nói qua loa một câu, sau đó quay đầu ra hiệu cho Lục Khải Dã đi đến quầy hộ lý hỏi han tình hình.


Lục Khải Dã còn chưa quay người, Đào Lệ Mãn lại kéo anh lại: “Đây là Khải Dã sao! Đã cao lớn thế này rồi. Tôi còn nhớ cậu chỉ kém anh trai cậu có hai tuổi thôi đúng không?”


Lục Khải Dã liếc nhìn cô ta, bỏ tay cô ta ra: “Đúng vậy, tôi nhỏ hơn anh trai hai tuổi. Hiện tại, chị xinh đẹp này, chúng tôi đang có việc gấp, chuyện cũ để sau này hãng nói có được không?” Anh cáu kỉnh nói.


Đào Lệ Mẫn giả vờ e ngại: “Thật sao, vậy tôi không làm phiền mọi người nữa, mọi người nhanh chóng đi làm việc đi! Tôi sắp tới sẽ nhậm chức làm việc tại công ty trang trí nội thất Nguyệt Tú, sau này có cơ hội thì nói chuyện sau vậy”


Sau khi nói xong, cô liếc nhìn căn phòng cuối cùng ở đầu hành lang, những gì cô có thể làm được chỉ có đến vậy, tiếp theo còn phải xem Long Anh Vũ xử lý thế nào.


Sau khi Đào Lệ Mẫn rời đi, đoàn người phía bố Lục rảo bước đến quầy hộ lý, sau khi trình bày rõ tình hình, người hộ lý nói với bọn họ, cậu bé được đưa đến cách đây một tiếng hiện đang năm trong phòng bệnh ở đầu phía nam hành lang.


“Nó bị bệnh tim, vừa mới trải qua một cuộc đại phẫu, hiện tại tình hình của nó thế nào?” Là anh trai lớn, Mạc Minh Húc trong lòng vẫn luôn lo lắng buồn bã.


Cô y tá lật giở xem tài liệu khám chữa bệnh của Lý Mộc Tháp một chút: “Lúc mới đưa đến tình hình có chút nguy hiểm, nhưng sau khi tiến hành cấp cứu thì đã ổn định trở lại”


Nghe xong mấy lời y tá vừa nói, trong lòng mấy người nhà họ Lục mới dám thả lỏng.


Bọn họ nhanh chóng đi theo hướng y tá vừa nói đến phòng bệnh Lý Mộc Tháp đang năm.


“Mộc Tháp, mọi người đến rồi đây!” Mạc.


Minh Húc là người đầu tiên mở cửa, nhưng ngay sau đó cả người cậu choáng váng đứng sững lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK