Mục lục
9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 492: Sao bây giờ anh mới tới


Ba người đàn ông mặc vest xám bên trong vừa nghe thấy âm thanh, vừa bước tới cửa liền bị khống chế.


Long Uy trực tiếp xông vào trong.


Trên giường ở trong phòng, Liễu Thanh Y sau khi bị bê lên giường, người đã tỉnh táo lại phần nào, cô ấy nhìn thấy một người đàn ông trông lạ lãm thô tục.


Người đàn ông này khoảng 20 đến 30 tuổi, để một kiểu tóc cạo húi cua, làn da hơi ngăm đen, nhưng đôi mắt của hẳn trông như một con rẳn độc tham lam. Nhìn hắn khiến cô cảm thấy ớn lạnh, trong phút chốc cô bỗng trở nên tỉnh táo lên hẳn Sau khi phát hiện ra cảnh tượng xung quanh vô cùng lạ lãm, cô ấy cảnh giác lùi lại phía sau, nhưng đối phương sớm đã không đợi nối, trực tiếp bắt cô lại.


“Sao vậy, ngày nào cũng chỉ được hầu hạ cho †ên bệnh tật Long Uy kia. Hôm nay ông đây sẽ cho cô nếm thử đàn ông đích thực là như thế nào.”


Nói xong, người đàn ông này liền hung hăng năm chặt lấy cổ tay Liễu Thanh Y, trực tiếp kéo cô vào trong lòng mình, chuẩn bị ép sát vào người cô.


Tuy nhiên, giây tiếp theo, hắn đột nhiên cảm thấy trên vai lạnh run, con dao găm trong tay Long Uy đã bị đâm vào trong hắn ta một cách dữ †ợn, sau đó anh ta dùng lực kéo mạnh tay lại, trong tức khắc rút con dao ra.


Máu đỏ tươi ồ ạt trào ra từ trên vai hẳn ta.


Gã đàn ông hai tay ôm lấy vai, quay đầu trừng mắt nhìn Long Uy: “Mấy năm không gặp, mày thật tàn nhẫn đấy!”


Con dao găm trong tay Long Uy trực tiếp kề vào cổ hắn ta: “Long Mạnh, nếu đủ tàn nhãn, tao đã trực tiếp lấy cái mạng chó của mày”


Gã đàn ông với cái đầu húi cua, vẻ mặt hèn hạ này là Long Mạnh, con trai của chú ba của Long Uy, kẻ mới được ra tù một tháng trước.


Long Mạnh trợn mắt nhìn Long Uy: “Mày dám sao? Người nhà bác cả đã trở về rồi, đang muốn nghĩ cách tìm mày báo thù đấy!”


“Tìm tao? Mày nhớ lầm rồi! Lúc đầu người hại chết bố mẹ anh ta không chỉ có hai người bọn tao đâu” Long Uy cau mày cười nhạt.


Một nụ cười đắc ý nở trên khuôn mặt Long Mạnh: “Tuy nhiên, bằng chứng bọn họ tra được chính là hai người các ngươi bắt tay với nhau sắp đặt sự cố chìm thuyền. Bố của tao chính là vì báo thù cho bọn họ mới bị hai người bọn mày âm mưu hại chết trong tù”


Long Uy nhướng mày: “Xem ra tao đã đánh giá thấp mày rồi!”


“Thế nào? Nhà bác cả bọn họ còn có nhà họ.


Mộ chống đỡ. Mày có muốn hợp tác với tao không?”


“Hợp tác?”


“Đúng vậy, hợp tác” Long Mạnh quay đầu lại, nheo mắt nhìn về phía Liễu Thanh Y.


“Người phụ nữ này mày đã chơi chán rồi, nhường cho tao chơi vài ngày, thể hiện chút thành ý chúng ta hợp tác, như nào!”


Hắn ta vừa dứt giọng, Long Uy đã nhấc con dao găm trong tay lên, trực tiếp cắt đứt nửa cái †ai của hẳn.


Long Mạnh bịt lấy tai kêu lên như tiếng lợn bị cắt tiết Long Uy trực tiếp dùng chân đá hẳn ta ra: “Lôi ra ngoài, tôi không muốn gặp lại hẳn ta nữa.”


Vệ sĩ phía sau anh ta lập tức đỡ Long Mạnh lên rồi lôi ra ngoài Trong phòng chỉ còn lại có hai người bọn họ.


Trước khi đi ra ngoài, ông Sở cẩn thận nhẹ nhàng khóa cửa lại.


Liễu Thanh Y trốn trong góc. Cô ấy đã không còn vẻ hung hăng kiêu ngạo như trước, ngược lại sợ hãi trông như một chú mèo con, run lẩy bẩy.


Ánh mắt Long Uy đầy xót xa bước tới, khẽ gọi tên cô: “Thanh Y, đừng sợ, có anh ở đây, không ai dám làm tổn hại đến em nữa”


Khi Liễu Thanh Y ngước mắt lên, nhìn thấy rõ khuôn mặt của Long Uy: “Hu hu” bật khóc thành tiếng, trực tiếp lao thẳng vào trong lòng Long Uy.


“Long Uy, tên khốn kiếp nhà anh, sao bây giờ anh mới tới?” Cảm xúc căng thẳng trong cô tức thì buông xuôi, vừa khóc vừa đánh vào ngực của Long Uy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK