Mục lục
9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 250


Nghĩ kỹ lại thì mục tiêu của đối phương rõ ràng không phải là Tiêu Dao mà là Mạc Hân Hy.


Nhưng mấy người đó không thể ngờ được chuyện hôm nay người lái xe là Tiêu Dao chứ không phải Mạc Hân Hy.


Sau khi cảm giác kinh ngạc đi qua, Mạc Hân Hy cũng nhanh chóng nghĩ đến chuyện này, mặt cô nhợt đi.


Lục Khải Vũ giữ lấy bàn tay lạnh lẽo của cô rồi nhìn sang Tiêu Dao nói: “Y tá sắp đến rồi, tôi và giám sát Lam Hiểu còn có chuyện cần đi xử lý. Lúc về chúng tôi sẽ lại vào thăm cô.


Nói xong, anh kéo Mạc Hân Hy ra khỏi phòng bệnh.


Sau khi ra khỏi phòng bệnh, Mạc Hân Hy vội vàng hỏi: “Có người muốn đẩy em vào chỗ chết sao?”


Lục Khải Vũ mím môi, ánh mắt sắc bén “Không quan tâm đó là ai, anh nhất định sẽ điều tra ra được.”


Nói xong, anh lại ôm Mạc Hân Hy vào trong lòng: “Vợ đừng sợ, có anh ở đây rồi, không ai dám động vào một ngón tay của em đâu.”


Dám động vào người phụ nữ của Lục Khải Vũ đúng là đâm đầu vào chỗ chết.


4h20′ chiều, vợ chồng Lục Khải Vũ lái xe đến trung tâm giám định.


Đã có kết quả giám định. Khi nhìn thấy độ tương thích lên đến 99,99% trên cả hai tờ kết quả giám định, Mạc Hân Hy lại không nhịn được ùa vào trong lòng Lục Khải Vũ bật khóc nức nở.


Long Bách và Long Thiên chính là con trai của bọn họ.


Qua bao nhiêu gian nan, cuối cùng cô cũng tìm được hai đứa con trai của mình.


Lục Khải Vũ hiểu được tâm trạng của cô, anh xoa nhẹ vuốt lưng của cô để tùy cho cô phát tiết nỗi vất vả, chua xót trong lòng trong suốt bao nhiều năm nay.


Không biết khóc được bao lâu, Mạc Hân Hy sụt sịt mũi rồi ra khỏi vòng tay của Lục Khải Vũ.


Nhìn thấy ngực áo của Lục Khải Vũ đều là nước mắt nước mũi của cô, Mạc Hân Hy xấu hổ nói: “Cuối cùng cũng tìm được hai đứa trẻ, em kích động quá.”


Ánh mắt của Lục Khải Vũ ngập tràn sự yêu thương và chiều chuộng, anh ngẩng đầu, xoa xoa đầu của cô: “Xin lỗi vợ, mấy năm nay để em vất vả một mình rồi.”


Mạc Hân Hy lắc đầu: “Chỉ cần bọn trẻ đều được bình anh thì em không cảm thấy khổ.”


Lục Khải Vũ kéo tay của cô, hốc mắt cô vẫn còn đỏ: “Đi thôi, anh đưa em về nhà.


“Long Bách và Long Thiên thì sao? Em muốn gặp hai đứa.”


Nghĩ đến những lời nhận xét của hai đứa trẻ về bố mẹ, Lục Khải Vũ không nhịn được khẽ thở dài an ủi cô: “Hai đứa bé ấy có sự hiểu lầm rất lớn với chúng ta. Dù sao cũng đã biết được thân phận của chúng rồi, chúng ta không cần vội vàng, cứ làm từ từ cũng được.”


Nói xong, nhìn thấy sự thất vọng trong mắt của Mạc Hân Hy, Lục Khải Vũ lại kéo cô vào trong lòng, nhẹ nhàng hôn lên trán cô: “Vợ, em cũng biết là hai đứa không như những đứa trẻ bình thường khác. Em chịu đựng thêm một chút, anh sẽ cố gắng tìm cơ hội để mọi người được gặp mặt.


“Vâng, chồng, em tin anh.”


Lục Khải Vũ lái xe đưa Mạc Hân Hy về nhà, anh không xuống xe mà lại chạy tới công ty.


Sáu giờ, hầu hết nhân viên của tập đoàn nhà họ Lục đã tan làm.


Trong phòng tổng giám đốc, Lý Duy Lộc đang chờ anh.


“Đã điều tra ra chưa?” Anh vừa bước vào đã hỏi ngay.


Lý Duy Lộc cười tự tin: “Một chút chuyện nhỏ này đương nhiên là chúng tôi có thể điều tra ra được trong phút chốc. Chỉ có đám đàn em cậu ngu ngốc nên mới không tra ra được.


Lục Khải Vũ mím môi, ánh mắt thâm sâu lóe lên.


Anh đi đến trước bàn làm việc, lấy từ ngăn kéo ra sấp ảnh mà Long Bách và Long Thiên đã đem đến sáng nay.


“Người đâu?” Anh lạnh lùng lùng.


“Đang ở trong một nhà kho cũ ở Chí Thành? Sao vậy, giám đốc Lục muốn tự đi thẩm vấn sao?” Lý Duy Lộc đưa tay ra, nhẹ nhàng cầm lấy phong bì.


“Tôi thật muốn xem xem ai lại có gan như thể, dám động đến Mạc Hân Hy” Lục Khải Vũ nheo mắt lại đầy nguy hiểm.


“Đây là cái gì?” Lý Duy Lộc lắc qua lắc lại cái phong bì trong tay.


“Cậu tự xem đi.”


“Hứ, tự xem thì tự xem.” Nói xong Lý Duy Lộc thô lỗ vứt những thứ phong bì lên bàn.


Nhìn thấy những bức ảnh bên trong phong bì, Lý Duy Lộc không nhịn được nói mát: “Chao ôi! Ai vậy? Chụp ảnh tôi với Mạc Hân Hy lại xứng đôi thế này?”


Lục Khải Vũ đưa tay ra, nằm chặt lấy cổ áo của Lý Duy Lộc: “Cậu nói lại một lần nữa xem nào.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK