Sau khi Lục Vũ Tuấn kéo Tô Cầm đi, mấy nhóc Lục Minh Húc lại không đi theo.
Tô Cầm nhìn lại mấy nhóc và thúc giục: “Đại Bảo, sao mấy đứa không về nhà, còn đứng đấy làm gì vậy?
Lục Minh Húc vây tay với Tô Cầm: “Dì Tô Cầm, dì về trước đi. Cháu đang giúp em gái nhặt vài chiếc lá xinh xắn, chúng cháu sẽ về sau ạ”
Tô Cầm nhìn thấy cậu hai nhà họ Lục cách đó không xa, vì vậy không đợi mấy nhóc nữa mà kéo Lục Vũ Tuấn đi.
Ở đăng kia, sau khi Vệ Bình nhìn thấy Tô Cầm rời đi, anh ta vừa quay lại và định rời đi thì bị ba anh em Lục Minh Húc chặn lại.
Vệ Bình khẽ cau mày: “Bạn nhỏ, cháu định làm gì?”
Lục Minh Húc ngẩng đầu nhìn anh ta, hỏi thẳng: “Chú thích dì Tô Cẩm sao?”
Mặt Vệ Bình có chút đỏ lên.
Anh ta rất thích Tô Cầm, trong lớp học, anh ta đã bị Tô Cầm trẻ trung và xinh đẹp thu hút ngay từ cái nhìn đầu tỉ Sau đó, anh ta biết được rằng mẹ của Tô Cầm đã qua đời và cô ấy bây giờ là một đứa trẻ mồ côi.
Tuy nhiên, cô ấy vẫn tích cực, vừa làm bảo mẫu vừa học hỏi để cải thiện bản thân.
So với những cô gái chỉ biết đi chợ và mua đồ trang điểm sau giờ làm việc, Tô Cầm thực sự là một cô gái ngoan hiếm có. Trong tương lai, nếu anh ta kết hôn với Tô Cầm, và cả hai cùng làm việc chăm chỉ, ngày tháng nhất định sẽ trôi qua và ngày càng thịnh vượng.
Lục Vũ Lý cười, nói thẳng: “Chú đỏ mặt rồi, lại không nói gì, chẳng lẽ trong lòng chú thích dì Tô Cẩm sao? Vậy hôm nay cố ý tìm cớ gặp dì ấy hả”
Vệ Bình không ngờ rằng ba đứa nhỏ này trong nháy mắt sẽ nhìn thấu tâm can của anh ta. Không có lựa chọn nào khác ngoài việc thừa nhận.
“Đúng vậy, chú thích Tô Cầm và muốn cô ấy làm bạn gái của chì Lục Vũ Bách nhanh chóng nói: “Thực xin lỗi, chú không được!”
“Tại sao?” Vệ Bình tỏ vẻ khó hiểu.
Lục Vũ Bách gãi gãi đầu: “Bởi vì, bởi vì dì Tô Cẩm thuộc về chú Lý, là chú Lý thích dì Tô Cẩm trước. Hành vi của chú là hành vi cướp đoạt tình yêu của người khác, là kẻ thứ ba chen chân vào.”
“Chú Lý?” Vệ Bình nhíu mày, đôi mắt nhỏ híp lại.
Lục Vũ Bách muốn giải thích, nhưng bị Lục Minh Húc ngăn lại.
“Việc chú Lý là ai không quan trọng, chúng cháu chỉ hy vọng sau này chú tránh xa dì Tô Cẩm một chút. Hai người không hợp đâu”
Vệ Bình nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lục Minh Húc, đột nhiên bật cười: “Nhóc con, cháu bao nhiêu tuổi rồi, sao có thể biết chúng ta không hợp? Dù Tô Cẩm là bảo mẫu của cháu nhưng cô ấy cũng có quyền tự do lựa chọn”
Lục Minh Húc nhìn anh ta, không khỏi tức giận vì lời nói của Vệ Bình: “Chú nói rất đúng, dì Tô Cẩm có quyền tự do lựa chọn. Tôi muốn hỏi, chú có nhà ở Hà Thành không? Thu nhập bao nhiêu và làm gì? Chú định mang hạnh phúc tới cho dì Tô Cẩm thế nào?”
Bà nội và cụ nội thích nhất là xem những bộ phim sitcom gia đình, khi những bà mẹ tới phá uyên ương thì thường chất vấn người đàn ông như thế này, người đàn ông khi vấp phải những câu hỏi như thế này thì thường chọn cách rút lui.
Bạn nhỏ thông minh Lục Minh Húc học và áp dụng những câu hỏi này trực tiếp cho Vệ Bình.
Chắc chắn, sau khi nghe một loạt câu hỏi của Lục Minh Húc, mặt Vệ Bình lập tức đỏ bừng, anh ta bực bội nói: “Đó cũng là chuyện giữa chú và Tô Cầm, không liên quan gì đến cháu: Lục Vũ Bách trừng mắt nhìn anh ta: “Chú nói không liên quan là không liên quan sao? Chú tưởng chú là ai? Tôi nói cho chú biết, sau này tránh xa dì Tô Cẩm, nếu không tôi sẽ cho chú đẹp mặt!”