Mục lục
9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 422: Cái này là do con trai của tôi mua


Mẹ Dương nhìn thấy công nhân muốn chuyển những đồ vật đáng tiền kia đi thì lập tức cảm thấy không vui.


Vừa bước vào nhà bà ta đã thấy những đồ vật như tủ, giường, ghế sô pha đều có giá trị, còn muốn dọn về để cho mình dùng. Bây giờ thì tốt rồi, người chủ tịch họ Bạch này vừa đến đã trực tiếp hào phóng tặng đồ vật cho người khác.


Điều này khiến mẹ Dương khó chịu, dáng người hơi mập mạp vạm vỡ đứng ở cửa, lập tức chặn chặt cửa lại: “Đây là đồ của nhà chúng tôi, các người dựa vào đâu mà muốn chuyển đi?”


Mấy công nhân nghe bà ta nói như vậy thì cảm thấy không vui: “Đồ của nhà mấy người sao? Tôi khinh, lúc đầu con trai của bà đã ký hợp đồng với công ty trang trí nội thất Nguyệt Tú, phối hợp với công ty trang trí nội thất Nguyệt Tú hoàn thành toàn bộ công việc quay chụp của tiết mục để được hưởng chiết khấu trang trí miễn phí, bây giờ nhà còn chưa được nhận đầu. Vậy mà các người đã bội ước rồi bán nhà trước. Bây giờ các người còn mặt mũi nói đồ đạc thuộc về mình nữa thì mặt phải dày đến mức nào chứ.”


“Đúng vậy, đúng vậy, từ nhỏ đến giờ tôi chưa từng thấy một người nào vô liêm sỉ như vậy. Công ty trang trí nội thất Nguyệt Tú còn chưa yêu cầu bọn họ bồi thường thiệt hại mà bà ta đã muốn đến lừa tiền rồi, thật là không biết xấu hổ.”


“Thảo nào cô gái kia lại muốn chia tay với con trai của bà ta. Nếu sống cùng với những người nhà như thế này thì ai cũng muốn chia tay thôi.”


Lời nói của mấy người công nhân có chút ác ý, mẹ Dương tức giận trừng mắt dùng tay chỉ vào người công nhân, quát về phía mấy người họ hàng của bà ta: “Giữ chặt lấy họ, những thứ này đều là do con trai của tôi bỏ tiền ra mua, không được để bọn họ dọn đi.”


Mấy người họ hàng của bà ta nhanh chóng bước đến, giữ chặt đồ đạc không cho công nhân chuyển đi.


Mạc Hân Hy bước tới trước mặt mẹ Dương, lạnh lùng hỏi: “Con trai của bà mua mấy thứ này sao? Mua ở đâu, giá bao nhiêu, có hóa đơn không?”


“Nếu như bà có thể trả lời những câu hỏi này thì tôi sẽ yêu cầu bọn họ đặt tất cả đồ dùng này xuống.


Mẹ Dương có chút chột dạ: “Cái này là do con trai của tôi mua, một người phụ nữ nông thôn như tôi làm sao biết mua ở đâu, có hóa đơn hay không”


Mạc Hân Hy quay người lại nhìn những người họ hàng kia, cao giọng nói: “Tôi không chỉ biết những thứ này mua ở đâu, mà còn biết những thứ này giá bao nhiêu, tôi còn có cả hóa đơn. Nếu các người vẫn tiếp tục làm phiền như thế này thì tôi sẽ gọi điện thoại báo cảnh sát, để cảnh sát đến xử lý.


Những người họ hàng của Dương Hải Khang vừa nghe vậy đều có chút sợ hãi, lùi về phía sau mấy bước, không dám ngăn cản nữa.


Mẹ Dương thấy vậy lập tức nói: “Mọi người đừng nghe cô ta nói, cô ta đang hù dọa mọi người thôi.”


Người quản đốc đặt chiếc ghế trên tay xuống, bước tới trước mặt mẹ Dương: “Bà có biết cô ấy là ai không? Cô ấy là người thiết kế chính của hạng mục trang trí lần này, tất cả đồ trang trí ở đây đều là do cô ấy tự mình mua. Cô ấy hù dọa bà sao? Chờ lát nữa cảnh sát đến rồi, nếu bà không thể lấy ra bằng chứng, thì bà sẽ phải ngồi tù đó.”


Nghe hết những lời người quản đốc nói, dáng người đứng ở cửa của mẹ Dương khẽ nhúc nhích, người công nhân nhân cơ hội đó đột nhiên đẩy bà ta một cái: “Bà tránh ra đi, đừng để bị đụng trúng, chúng tôi cần phải dọn đồ nữa.


Mẹ Dương lùi về phía sau mấy bước, ngồi xổm trên mặt đất.


Người quản đốc nhân cơ hội vẫy tay với những người công nhân phía sau, những người công nhân nâng bàn lên, bước ra ngoài.


Mẹ Dương có chút không cam lòng, vội vàng từ dưới đất đứng lên, định đến ngăn cản nhưng bị mấy người họ hàng kéo lại: “Chị ơi, thôi quên đi. Nếu như trong tay bọn họ thực sự có hóa đơn thì khi cảnh sát đến, chúng ta không thể nói lại đâu.”


Mẹ Dương còn muốn gây chuyện, nhưng Bạch Vĩ Hạo đã đưa điện thoại lên tại giả vờ: “Alô, có phải là đồn cảnh sát không? Ở đây có người muốn cướp đồ của chúng tôi, các anh có thể đến đây một chuyến được không?”


Lúc này mẹ Dương mới lùi lại một bước, chỉ vào đám người Bạch Vĩ Hạo: “Các người cứ đợi đấy, con trai tôi làm ở công ty lớn, tôi nhất định sẽ bảo nó lấy lại những thứ này


Sau khi nói xong thì lập tức quay lưng bước đi nhưng bất ngờ vấp phải tấm ván gỗ dưới chân, cả người ngã mạnh xuống đất, sau khi được mấy người họ hàng đỡ dậy thì phát hiện hai chiếc răng cửa đã bị mẻ mất.


Nhìn thấy bộ dạng chật vật của mẹ Dương, Bạch Vi Hạo và Mạc Hân Hy nở nụ cười xấu xa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK