Mục lục
9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 586: Các người có còn là con người không


Lúc này Long Thiên mới đột nhiên hiểu ra, tiến lên trước nằm chặt tay của vợ Dương Ngọc Cương: “Dì, chúc mừng dì đã tìm được con trai, cậu ấy đang đi học ở trường nào vậy a”


Quả nhiên, nhắc đến con trai, Vợ của Dương Ngọc Cương liền thay đổi sắc mặt “Con trai của tôi ở đâu, các người phải là người biết rõ nhất chứ”


Trên mặt của Long Thiên lộ ra vẻ không hiểu: “Ý của dì là chúng tôi bắt cóc con của dì?


Vợ của Dương Ngọc Cương đột nhiên mất kiểm soát, dùng tay chỉ vào cậu: “Long Thiên, đừng có diễn nữa, không phải là anh cả của cậu tìm người đến bắt cóc con trai tôi sao?


Dương Ngọc Cương cũng là trên đường đi tìm anh cậu mới gặp chuyện, tất cả là do anh cả cậu làm ra”


Về việc Long Uy phái người bắt cóc con trai Dương Ngọc Cương, Long Thiên thực sự không hay biết. Bây giờ đột nhiên nghe vợ của Dương Ngọc Cương nói như vậy, đầu tiên cậu ngẩn người một lúc, sau đó quay đầu nói với Hoàng Tuấn Phong: “Anh cả em đang ở đâu?”


Hoàng Tuấn Phong do dự một lúc, sau đó cúi đầu mà kể vần tất quá trình của vụ bắt cóc.


“Long Anh Vũ sao?”


Khi bọn họ ba tuổi từ nước ngoài quay về, cả nhà Long Anh Vũ đã bị người khác hãm hại đến mức thân bại danh liệt rồi.


Những hiểu biết của cậu về Long Anh Vũ chỉ là qua lời kể của Long Uy. Lẽ nào lần này Dương Ngọc Cương gặp nạn là do một tay.


Long Anh Vũ gây nên?


Trong đầu cậu nghĩ ngợi liên miên Cuối cùng, cậu nói với vợ Dương Ngọc Cương: “Di, việc này cháu thực sự không hay biết, chúng †a vào trong nói chuyện, nếu như thực sự là anh cả cháu bắt cóc con của dì, cháu bảo đảm nhất định đưa cậu ấy về cho dì, dì thấy thế nào?”


Vợ Dương Ngọc Cương cười nhạt: “Tôi dựa vào cái gì để tên tin cậu, Dương Ngọc Cương ở tập đoàn Long Uy nhà các người làm trâu làm ngựa suốt năm năm trời, các người nói bỏ là bỏ, các người có còn là con người không?”


Nói đến đây, bà ấy lại gào khóc thảm thiết.


Long Thiên không động đậy, cũng không nói gì cả mà yên lặng nhìn bà ấy, đợi đến khi à óc đủ rồi, tâm trạng ổn định trở lại mới g nói: “Di, chúng †a quen biết nhau cũng đã vài năm rồi, anh cả cháu là người như thế nào có lẽ dì cũng hiểu rõ. Dì thực sự tình nguyện tin tưởng một người ngoài mà không chịu tin anh ấy sao?”


“Dì có thể đảm bảo người đó đáng tin sao? Hắn ta thật sự là muốn giúp dì tìm lại con trai, hay là muốn lợi dụng con trai dì để đạt được một mục đích nào đó? Vấn đề này dì từng nghĩ qua chưa?”


“Còn chú Dương Ngọc Cương, dì nghĩ xem, Tập đoàn Long Uy chúng cháu và nhà họ Lục đều đang bị hãm hại rơi vào hoàn cảnh khó khăn, Chú Dương Ngọc Cương là một nhân chứng quan trọng, chúng cháu muốn bảo vệ chú ấy còn không hết, tại sao lại muốn giết chú ý. Chú ấy chết rồi rốt cuộc là có lợi với ai đây?”


Dòng suy luận của cậu mạnh lạc, giọng nói lạnh lùng, thế nhưng từng câu từng chữ đều nói vào mấu chốt vấn đề.


Mặt của vợ của Dương Ngọc Cương đột nhiên tái mét, cơ thể bà ấy nghiêng ngả, đứng cũng không vững nữa.


Long Thiên bước lên một bước đỡ lấy bà ấy: “Di, dì sao vậy? Vào trong nghỉ ngơi một chút đi”


Những người thân của vợ Dương Ngọc.


Cương đứng sau bà, nhìn thấy bà cùng với Long Thiên đi vào tập đoàn Thiên Uy, chỉ đành bước theo vào.


Hoàng Tuấn Phong nhanh chóng thu xếp để tiếp đón bọn họ.


Màn kịch này bắt đầu từ mười giờ hơn, đến nay cuối cùng cũng đã kết thúc.


Long Thiên đưa vợ Dương Ngọc Cương trực tiếp vào phòng làm việc, chu đáo mà rót cho bà một cốc trà: “Dì, uống chút trà nghỉ ngơi một chút, tuy rằng chú Dương Ngọc Cương sống chết chưa rõ, thế nhưng dì vẫn còn có con trai, dì nên vì cậu ấy mà cố gắng sống tiếp”


Vợ Dương Ngọc Cương ngẩng đầu nhìn cậu một lát, không thể ngờ cậu mới từng đấy tuổi mà có thể nói ra những câu như thế nà vừa nãy ở bên ngoài vừa khóc vừa hét khiến cho bây giờ bà mồm miệng khô khan, họng còn chút đau, thế là bà liền đón lấy cốc nước,

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK