Mục lục
9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 350: Cậu và Long Bách chính là con trai ruột của Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy


Thật ra cậu và Long Bách chính là con trai ruột của Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy.


Long Thiên mệt mỏi nhắm mắt lại, cả thân người cao lớn dựa vào ghế tựa, dáng vẻ còn có hơi nhỏ bé, gầy gò, cô đơn.


Một lúc lâu sau cậu ta đột nhiên mở mắt ra, cất tờ kết quả xét nghiệm xuống sâu tận đáy ngăn kéo.


Cậu phải bảo vệ em trai, nhất định không thể để Long Bách biết sự thật, mọi chuyện để cậu ta gánh vác là được rôi.


Năm giờ rưỡi chiều, Mạc Minh Húc đã đi tới lưng chừng núi Thanh Khê. Bởi vì đường núi không dễ đi, lại ít người ở nên lái xe không chịu đi xa hơn nữa dù cậu có nói gì.


Cậu cũng hết cách, đành phải thanh toán tiền rồi xuống xe, lấy thiết bị định vị ra.


Nhà cũ của nhà họ Long hẳn là ở gần đây, bởi vì đường trên núi chỉ mới tu sửa đến chỗ này. Nhà họ Long giàu có thế nào thì chủ nhà cũng không thể đi bộ quá xa được.


Tên nhóc xem xét xung quanh một lượt, quả nhiên thấy được một con đường vô cùng nhỏ ở cách đó không xa.


Cậu bé rất vui mừng. Khi chuẩn bị đi qua, Mạc Minh Húc lại cảnh giác phát hiện thấy một chiếc camera được lắp đặt lờ mờ trên một cái cây lớn cạnh lối đi.


Khoé miệng của tên nhóc hơi cong lên, lấy máy tính mang theo bên người ra, gõ trên bàn phím mấy cái, sau đó làm hình mặt quỷ nhìn về phía camera, nghênh ngang bước tới.


Đi dọc theo đường nhỏ khoảng hai mươi mét, con đường núi đột ngột rẽ ngoặt, một mảnh rừng trúc ở phía cuối thấp thoáng hiện lên một trang viên phong cách châu Âu.


Nơi đó nhất định chính là nhà cũ của nhà họ Long. Mạc Minh Húc tìm một góc rồi ngồi xổm xuống, lấy máy tính xách tay ra kiểm tra hệ thống giám sát gần nhà cũ của Long gia, lại phát hiện ra không biết vì lý do gì mà hình ảnh trên màn hình camera rất mờ, không thể thấy rõ.


Cậu bé thở dài, bởi vì chưa thể chắc chắn Long Thiên và Long Bách đã bắt cóc mẹ nên cậu bé không dám gọi điện thoại cho Lục Khải Vũ, chỉ có thể gọi cho Lý Duy Lộc.


“Đại Bảo, con đang ở đâu đấy. Ba và ông bà nội con đều sắp phát điên rồi đây này!” Vừa tiếp nhận cuộc gọi đã nghe thấy tiếng gầm thét của Lý Duy Lộc.


Mạc Minh Húc vội vàng cầm điện thoại ra xa, ngoáy lỗ tại: “Chú Lý, lỗ tại con bị chú hét cho điếc luôn rồi.”


“Thằng nhóc, bây giờ con đang ở đâu? Chú đi đón con.” Nghe giọng nói Mạc Minh Húc như vậy hẳn là không có chuyện gì, giọng Lý Duy Lộc cũng nhỏ lại.


“Con ở gần ngôi nhà cũ của nhà họ Long ở núi Thanh Khê. Con nghi ngờ Long Bách và Long Thiên bắt cóc mẹ”


Cậu nhóc vừa lấy tay đập xỉu con muỗi trên chân vừa nói.


“Long Bách và Long Thiên? Vì sao?” Lý Duy Lộc có hơi khó hiểu.


“Con không biết nữa, con chưa xác định được. Chú khoan hãy nói cho bố con, con sợ ổng xúc động lại làm hỏng chuyện hết.” Mạc Minh Húc không tin tưởng ông già mình lắm.


Ông ấy vừa nghe tin mẹ bị bắt cóc, ngay cả chứng cớ cũng không có, chỉ dựa vào trực giác đã chạy đến nhà họ Lư trút giận, thật sự là một chút bình tĩnh và sáng suốt của chủ tịch tập đoàn nhà họ Lục cũng không có, còn không bằng một đứa trẻ như cậu nữa.


“Được rồi. Con nhớ đợi chú, tuyệt đối không được hành động thiếu suy nghĩ. Chú đi tìm con ngay đây!” Lý Duy Lộc cảm thấy lời nói của Mạc Minh Húc nghe rất có lý.


Quan tâm quá rồi cũng loạn, bây giờ gia đình nhà họ Lục đang loạn thành một mớ bòng bong. Ba cô con gái luôn khóc loạn lên đòi tìm mẹ, Mạc Minh Húc thì mất tích, Lục Khải Vũ phải tất cả những người có thể huy động trong tập đoàn nhà họ Lục đi tìm kiếm khắp thành phố, hứa hẹn sẽ trả thù lao lớn cho người tìm được con trai và vợ mình! Lúc này chắc anh đang sứt đầu mẻ trán dỗ mấy đứa trẻ ở nhà rồi.


Sau khi rời khỏi Hà Thành, Lý Duy Lộc suy nghĩ một lúc rồi vẫn quyết định gọi điện cho Lục Khải Vũ.


“Chủ tịch Lục, con anh vẫn ổn, không có chuyện gì, anh không cần lo lắng.”


“Thằng bé ở đâu?” Lúc này Lục Khải Vũ vừa mới dỗ mấy bé gái đi ngủ, đã khôi phục lại sự bình tĩnh.


Đứa con trai này của anh bình thường hay làm cho người ta choáng váng, lại còn mưu mô như chú quỷ nhỏ nhưng rất có chính kiến. Không nói gì mà chạy ra ngoài như thế nhất định là đã phát hiện ra tung tích của Mạc Hân Hy, hoặc là đã có đối tượng tình nghi rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK