Mục lục
9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 188


“Cô vốn dĩ không hề yêu thương Mộc Lam thật lòng, cô chẳng qua chỉ muốn lợi dụng con bé để đến gần Lục Khải Vũ mà thôi. Tình yêu của cô đối với con bé chỉ để cho Lục Khải Vũ nhìn mà thôi, nếu như có một ngày cô được gả cho Lục Khải Vũ, cô sẽ tìm lý do để tống Mộc Lam vào nội trú trong trường học, bởi vì cô luôn cảm thấy con bé nói chuyện cả ngày vô cùng ồn ào.”


“Cô, cô thuê người theo dõi tôi sao?” Lư Giai Y bị dọa trắng cả mặt.


Đúng là cô ta đã từng khoe khoang trước mặt đám bạn gái thân của mình như vậy, hơn nữa cô ta cũng thật sự rất chán ghét Mộc Lam ồn ào cả ngày, lúc thì đòi cô ta phải đi công viên cùng, lúc thì đòi ăn cơm, không thì đi xếp gỗ, chơi trò chơi. Cô ta cảm thấy phiền hết sức đi được.


Mạc Hân Hy tiến lên một bước trước mặt cô ta: “Theo dõi cô? Cô nghĩ cô là ai, tôi chẳng qua chỉ trùng hợp nghe được mà thôi.”


Mấy bữa trước Lý Duy Lộc đi karaoke thì nghe được Lư Giai Y nói chuyện cùng với một đám con gái. Hơn nữa nguyên văn của cô ta còn càng ghê tởm và khó nghe hơn nữa.


Lư Giai Y ưỡn ngực: “Cô biết thì sao? Dù sao thì Mộc Lam cũng sẽ không tin tưởng lời của cô, trong lòng con bé vĩnh viễn chỉ xem tôi là mẹ của nó, còn người mẹ ruột là cô thì vĩnh viễn không thể nhận nó được nữa.”


“Sao cô biết được là tôi không thể nhận con bé được nữa chứ?” Mạc Hân Hy hỏi lại.


“Mạc Hân Hy, cô dám sao? Cô có dám nói cho Mộc Lam biết được cô chính là mẹ ruột của con bé sao?”


“Vì sao tôi lại không dám?” Mạc Hân Hy cảm thấy câu hỏi này của Lư Giai Y thật đúng là một câu hỏi ngu ngốc.


Không biết Lư Giai Y nghĩ ra chuyện gì, bật cười nói: “Nếu như Mộc Lam hỏi cô vì sao ngày xưa cô lại vứt con bé ở trước cửa cô nhi viện thì cô sẽ trả lời như thế nào? Cô sinh ra con bé, nhưng lại vứt bỏ nó, cô nghĩ Mộc Lam sẽ tha thứ cho cô sao?”


Nhìn vẻ mặt đắc ý của cô ta, Mạc Hân Hy lại không hề tức giận, ngược lại cô vô cùng bình tĩnh mà nhìn lại cô ta: “Tôi và Khải Vũ đã quyết định sẽ tổ chức đám cưới vào ngày mười sáu tháng bảy, đến lúc đó, cô đừng quên tới tham dự nha.”


Nói xong, cô nghiêng thân trên về phía trước, vẻ mặt khiêu khích: “Mộc Lam không tha thứ cho tôi cũng không sao, tôi có thời gian cả đời để cầu xin sự tha thứ của con bé. Còn cô, Lư Giai Y, cô vĩnh viễn sẽ không có cơ hội được đi vào nhà họ Lục.”


Nghe Mạc Hân Hy nói như vậy, Lư Giai Y đột nhiên nổi điên lên, cô ta đẩy cô ra: “Mạc Hân Hy, tao giết mày.”


Nói xong, cô ta liền nhào lên muốn nắm lấy tóc của Mạc Hân Hy, nhưng Mạc Hân Hy đã nhanh chóng né sang một bên, lại đưa chân ra gạt một cái, Lư Giai Y lập tức bị mất thăng bằng, ngã đập mặt xuống dưới mặt đất một cái thật mạnh.


Trên mặt cô ta trầy xước khắp nơi, môi cũng bị chảy máu.


Cô ta vừa định đứng dậy thì nhìn thấy trước mặt xuất hiện một đôi giày xăng-đan màu hồng nhạt, cô ta nhìn lên theo hướng đôi chân kìa thì chỉ thấy Mộc Lam, mặt cô bé toàn là nước mắt, ánh mắt vô cùng tức giận nhìn hai người các cô.


“Mấy người, mấy người đều là một đám lừa đảo, kẻ lừa đảo.” Mộc Lam khóc la lên một tiếng rồi xoay người chạy ra ngoài.


Cô bé đã nghe thấy hết rồi, cô Hân Hy chính là mẹ ruột của mình và Tư Nhã, còn tình yêu của Lư Giai Y đối với mình lại là giả, chỉ muốn lợi dụng mình để tiếp cận bố mà thôi, còn muốn tống mình đến trường nội trú.


Cả hai người đó đều đang lừa gạt mình, đều là kẻ lừa đảo, vì sao cô Hân Hy là mẹ ruột của mình, lại không nhận mình, vì sao năm đó mẹ đã sinh ra bọn họ, lại bỏ rơi mình và Tư Nhã.


Mộc Lam nghĩ mãi cũng không thể hiểu được, hơn nữa cô bé cũng không muốn hiểu nữa.


“Mộc Lam, Mộc Lam.” Mạc Hân Hy vội vàng chạy tới nắm cô bé lại.


Mộc Lam hất tay cô ra: “Cô tránh ra, cô là kẻ lừa đảo, cháu… cháu sẽ không bao giờ thích cô nữa.”


Nhìn thấy con gái khóc đỏ cả mắt, nghe được câu nói tuyệt tình của con gái, trái tim của Mạc Hân Hy như bị dao đâm vào: “Mộc Lam, con hãy nghe mẹ giả thích, mẹ…”


“Đủ rồi, cháu không muốn nghe gì nữa, cô không phải mẹ của cháu, chúng cháu không có mẹ, cháu không muốn gặp lại cô nữa, cô mau đi đi, đi đi.” Mộc Lam dùng sức đẩy cô một cái.


Sau đó chạy nhanh về phía trước mà không thèm nhìn lại phía sau.


“Mộc Lam.”


Mạc Hân Hy chuẩn bị đuổi theo cô bé thì Mạc Minh Húc đã nắm giữ cô lại: “Mẹ, bây giờ mẹ đi theo em ấy thì em ấy lại càng tức giận thôi. Để con và Vũ Tuệ đi theo em ấy, mẹ ở lại xem em Tư Nhã đi, hình như em ấy cũng bị dọa sợ rồi..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK