Mục lục
9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 885: Bạn mới


Hoàng Ánh Tuyết võ võ lên bục giảng: “Các bạn học sinh, tất cả hãy im lặng một chút nào!”


Vừa rồi trong phòng học còn ồn ào, vậy mà trong nháy mắt đã im ng hẳn lại.


Cô ấy kéo Mạc Vũ Lý đến bên cạnh mình rồi nói: “Hôm nay, cô muốn giới thiệu một người bạn mới với mọi người. Cậu bạn này là Mạc Huyền Tỉnh này, cậu bạn ấy từ nhỏ đã lớn lên ở nước ngoài, ấy cũng khao khát tới tìm hiểu cách học trong nước của chúng ta, vì vậy cậu ấy đã đến nơi này với tư cách là học sinh dự thính trong vòng tháng để tìm hiểu và cảm nhận chung về văn hóa trong nước mình. Cô hy vọng mọi người sẽ hòa thuận vui vẻ trong tương lai.”


Sau khi phát biểu xong, cô dẫn đầu vỗ tay để bày tỏ sự chào đón bạn học mới.


Cái tên Mạc Huyền Tinh này là một cái tên mới mà Mạc Vũ Lý đã chọn cho mình sau khi suy nghĩ cả đêm.


Theo cậu, nó có nghĩa là “ngôi sao lớn trên bầu trời, sáng loá và chói lọi”


Đối với cái tên này, Hoàng Ánh Tuyết chỉ cong môi cười không bình luận gì.


Đứa trẻ này luôn nghĩ về một cái tên cũng chỉ là một cái tên thôi.


Chỉ cần cậu ngoan ngoãn trong tháng này, là cô ấy đã cảm ơn A Di Đà Phật nhiều lần rồi.


“Mạc Thổ Tinh? Cái tên này thật là thô tục và khó nghe mài!”


Bởi vì không phải thần tượng của mình, lúc này Long Bách nhìn đến Mạc Vũ Lý trên bục giảng, khỏi nói là trong lòng khó chịu tới mức nào.


Sau khi giới thiệu xong, Hoàng Ánh Tuyết đang định sắp xếp cho cậu ngồi vào chỗ trống cuối cùng, không ngờ cậu bạn nhỏ Mạc Vũ Lý lại không chút khách khí mà bước tới trước mặt bạn ngồi cùng bàn với Vũ Tuệ rồi nói thẳng rằng: “Bạn học này, mình muốn ngồi ở đây, có thể làm phiền bạn nhường một chút không?”


Cậu nói xong còn chớp mắt nhìn cậu bạn gầy yếu ngồi cùng bàn của Vũ Tuệ. Bằng cách nào đó, khi đối mặt với giọng điệu và khí thế này của cậu, cậu nhóc kia lại ngoan ngoãn đứng lên, thực sự sẵn sàng nhường chỗ cho cậu.


“Chờ một chút!” Mạc Minh Húc cách bọn họ hai hàng ghế, đột nhiên đứng lên.


“Cô giáo, cái này không có được mà, đúng vậy, bạn học Mạc Huyền Tỉnh quá cao, ngồi ở chỗ đó sẽ chắn tầm mắt của học sinh phía sau, tốt hơn là để cậu ấy ngồi cùng với em ở chỗ này đi!”


Vừa nói cậu ta vừa chỉ vào ghế trống bên cạnh, chỗ đó vốn là dành cho Tử Tín, nhưng mấy ngày nay Tử Tín đã xin nghỉ nên ghế vẫn luôn trống.


Thoạt nhìn thằng nhóc này có đôi mắt đào hoa xem ra không phải người tốt, muốn ngồi cùng em gái mình, còn có mấy người anh em của bọn họ ở đây đấy, cậu ta đừng có mơ tưởng.


Khi Mạc Vũ Lý nghe thấy người bên kia tự kêu mình là Mạc Thổ Tinh, cậu lập tức gấp gáp nói: “Cậu đang nói cái gì vậy! Tên tôi là Mạc Huyền Tinh chứ không phải Thổ Tinh gì đó”


Mạc Thổ Tinh, cái tên này quá là khó nghe mà!


Mộ Minh Húc cố ý gãi gãi đầu một cái, giả vờ khó hiểu: “Ồ, hoá ra tên cậu không phải là Mạc Thổ Tinh hả? Tôi nghe hơi giống nhau, cũng chỉ là một cái tên mà thôi, không quan trọng.”


“Cái gì mà hơi giống nhau, chênh lệch rất nhiều đó biết không? Mộ Huyền Tinh là ngôi sao sáng loáng trên bầu trời đó, cậu có biết hay không hả?” Cậu bé tức giận đến mức muốn nhảy dựng lên.


Mạc Minh Húc giả vờ có vẻ mặt như chợt nhận ra: “Ô, thì ra la cái ý này! Nếu nói như vậy, tôi vẫn nghĩ cái tên Mạc Thổ Tinh này càng phù hợp với cậu hơn ấy”


“Ý của cậu là sao? Cậu như vậy là đang coi thường tôi phải không?”


Đôi mắt đào hoa của Mạc Vũ Lý tròn xoe.


Nhưng Mạc Minh Húc vẫn không cáu kỉnh, bình tĩnh nhìn cậu nói: “Nhìn cách ăn mặc của cậu hôm nay đi, áo sơ mi xanh và quần đỏ. Điều này không chỉ khiến tôi nhớ đến cà rốt bên trong vườn rau, thêm cả cây củ cải còn xanh tốt, bên dưới còn có màu đỏ nữa. Nó thực sự rất giống trang phục của cậu hôm nay đấy”


“Vì là củ cà rốt nên nó đương nhiên không thể tách rời khỏi đất. Vì vậy, tôi nghĩ cái tên Mạc Thổ Tinh là thích hợp nhất dành cho cậu đấy”


Mạc Minh Húc còn chưa nói xong, tất cả các bạn cùng lớp đã phá lên cười rồi.


Mạc Vũ Lý phồng má, xắn tay áo lên, chỉ vào mũi Mạc Minh Húc: “Cậu, cậu bị mù màu hay mù mắt à. Áo sơ mi của tôi màu xanh lá cây đậm, còn quần của tôi màu đỏ sẫm, màu đỏ sẫm đó. Chỗ nào nhìn giống như một củ cà rốt chứ!”


Trước khi Mạc Minh Húc lên tiếng, Long Thiên đã hờ hững nói: “Xanh đậm cũng là xanh, đỏ säẫm đương nhiên cũng là đỏ. Tôi nghĩ những gì Mạc Minh Húc nói rất có lý”


Thằng nhóc này ngay khi bước vào lớp đã để mắt tới ba cô em gái mình, trước hết phải hạ bệ uy thế của cậu ta trước, nếu không, cậu ta sẽ tiếp tục quấy rối các cô em gái của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK