Mục lục
9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 987



Từ lúc cậu có thể nhớ được những người đồng hành mình lúc bé, lớn lên, học tập đều là bảo mẫu, quản gia, không có những giáo viên chuyện nghiệp.



Mỗi ngày mẹ và cậu chỉ biết cách màn hình máy tính để kiểm tra kết quả, tình huống học tập của cậu.



Cho tới bây giờ bà ấy cũng chưa từng nghiêm túc lắng nghe lời cậu nói, hay dùng một bữa cơm với cậu.



Nghe bảo mẫu đi theo mẹ lâu năm nói, năm đó bởi vì mình sinh ra đã phải nằm ở bệnh viện, lúc gần đến cái chết, mẹ cũng chỉ nhìn một cái rồi đi.



Trù máu mủ thì quan hệ giữa cậu và mẹ Mạc Tình còn không bằng dì bảo mẫu, còn không bằng mợ Hoàng Ánh Tuyết đã kết hôn ba tháng với cậu của cậu.



Ít nhất trong ba tháng đó, mợ Hoàng Ánh Tuyết còn cùng ăn cơm, cùng nói chuyện với cậu, đau lòng vì mỗi ngày cậu đều phải ăn bữa ăn dinh dưỡng mà lén mua đùi gà cho cậu ăn.



Có lúc những người xung quanh sẽ nói rằng cậu còn quá trẻ, suy nghĩ quá nhiều, miệng quá độc, vô lý, ồn ào, thậm chí là đanh đá. Nhưng thật ra thì cậu cũng không muốn vậy, cậu cũng biết những hành động kia là không đúng.



Nhưng mà, cuộc sống như thế thì quá đè ép, cậu không tìm được cánh cửa để phát tiết, cũng không có cách nào phản kháng sự sắp xếp của mẹ mình. Vì vậy cậu cũng chỉ có thể dùng cách không đúng này để chống lại, mượn đó để dẫn đến sự chú ý của mẹ cậu.



Bởi vì nhà họ Mộ Dung là thế gia trăm năm ở Châu u, luôn sống chết và nghiêm khắc đối với từng hành động cử chỉ. Cậu cho là chỉ cần cậu giống như một đứa trẻ đầu gấu ở trong tỉ vi, mắng chửi người, đánh người, đùa giỡn khốn nạn, không nói chuyện lễ phép, phá phách, thì mẹ Mạc Tình sẽ buông bỏ hết những chuyện bên ngoài để về nhà với cậu, giáo dục cậu, dẫn dắt cậu.



Nhưng mà cậu nghĩ sai rồi.



Mỗi một lần cậu khác người hình phạt đổi lấy đều là phạt đứng, đều là số chữ của bài kiểm tra càng nhiều.



Cậu mới chưa đầy bảy tuổi nhưng kiểm tra một phần hai ngàn chữ, bây giờ đối với cậu mà nói đó chỉ có là tiện tay lấy, không phí nhiều sức.



Gió lạnh thổi qua những cành cây ở trên đầu của Mạc Vũ Lý khiến cho nó rụng xuống.



Có một chiếc lá chậm rãi rơi vào trên đầu cậu, cậu giơ tay lên lấy nó xuống.



Chẳng biết tại sao, trong đầu cậu lúc này lại nghĩ về bộ dạng thân thiết của mẹ Lục Minh Húc khi mỉm cười nhìn cậu.



Vì vậy cậu lấy điện thoại trong tay ra tìm số của Mạc Hân Hy.



Cô còn chưa nói hết câu đã bị Lục Khải Vũ hôn.



Cô giãy dụa muốn đẩy anh ra, thật sự cô không thể hiểu nổi, tại sao mỗi lần mình tức giận thằng nhóc này lại cứ luôn dùng một chiêu mỹ nam kế như thế.



Hết lần này đến lần khác, cho dù cô đang tức giận đến mức nào, chẳng mấy chốc sẽ lại chìm đắm trong sự dịu dàng của anh.



Lục Khải Vũ thấy cơ thể trong lòng mình không còn chống cự nữa, mà lại vô thức ôm lấy cổ anh. Lúc này anh mới không đành lòng mà buông cô ra, vùi đầu vào hõm cổ cô.



“Vợ, hôm nay là ngày thứ mấy?”



“Cái gì?’ Mạc Hân Hy chưa hiểu ý của anh là gì.



Lục Khải Vũ dùng dăng rời khỏi người cô, trầm giọng nói: “Ý anh là, đây là ngày thứ mấy kể từ khi em bị thương. Không phải bác sĩ bảo chúng ta không được thân mật trong vòng một tháng sao?”



Mặt của Mạc Hân Hy dần đỏ lên.



“Không biết, em không tính, chắc là ngày thứ mười.”



“Ồ, thế là còn tận hai mươi ngày lận.”



“Ông xã, ngày mai anh gọi điện thoại cho Khải Dã, gọi cậu ấy đến đây nói rõ ràng mọi chuyện với Mạc Vũ Lý, Mạc Tình đã đến Hà Thành, nếu như Mạc Vũ Lý thật sự là người của nhà họ Lục, chuyện này cũng nên xử lý sớm. Khải Dã cứ trốn tránh như thế cũng không phải là cách hay”
Chương 988



Sau đó cô sẽ ở Đại Bài Đương, nói với Lục Khải Vũ tất cả những gì Lục Khải Dã đã làm với Mạc Vũ Lý.



Quả nhiên, Lục Khải Vũ nghe xong lại cảm thấy bất ngờ: “Cái thằng Khải Dã này, còn tưởng rằng nó đi trải nghiệm nhiều như vậy chắc là đã trưởng thành rồi! Không ngờ nó lại không có tinh thần trách nhiệm đến thế”



“Vợ, em yên tâm, sáng sớm ngày mai anh sẽ gọi nó đến, chuyện này chắc chắn phải nhanh chóng giải quyết” Lục Khải Vũ ra dáng làm anh lên tiếng.



Sáu rưỡi sáng ngày hôm sau, Lục Vũ Bách mơ màng đứng dậy mở cửa đi lên nhà vệ sinh trên lầu hai.



“Trên cuộc đời này, chuyện đau khổ nhất chính là rời khỏi chiếc chăn ấm áp để đi học”” Cậu vừa đi vừa nhỏ giọng lầm bầm.



Chỉ là vừa mới bước đến cửa phòng vệ sinh, còn chưa kịp mở cửa thì Mạc Vũ Lý mặc một bộ đồ ngủ giống hết cậu, từ trong đó bước ra.



Lục Vũ Bách giật nảy mình, vội vàng lui về sau mấy bước, tỉnh cả ngủ: “Cậu là ai?”



Tối hôm qua anh ba Tử Tín và anh năm Vũ Bách đi ngủ ở phòng đối diện.



Trên tầng hai của 1601 chỉ có hai cậu nhóc là cậu và anh cả, vừa rồi lúc cậu bước ra, anh cả còn đang mặc quần áo. Vậy nên lúc gặp cậu bé ở trong nhà vệ sinh trên lâu hai, cậu đã bị dọa.



“Khụ khu, Lục Vũ Bách, lá gan của cậu sao lại nhỏ như thế chứ!”



Mạc Vũ Lý ho khan, giọng nói hơi khàn.



Lục Tử Bách dụi dụi mắt, nhìn kỹ lại một chút, rồi lại kinh ngạc há to miệng, nâng cao giọng: “Mạc quê mùa, không, không phải, xin lỗi, tôi gọi sai, Mạc Vũ Lý, sao, sao cậu lại ở trong nhà tôi?”



Mạc Vũ Lý nghĩ đến việc đối phương có thể là anh em họ của mình, cậu bé duỗi thẳng tay, nói với khuôn mặt thân thiện: “Chào cậu, Lục Vũ Bách. Tôi không có chỗ ở nên tạm thời ở nhờ nhà cậu mấy hôm”



Thấy thần tượng của mình xuất hiện trước mặt mình theo cách như vậy, còn thân thiện đưa tay ra trước mặt mình, Lục Vũ Bách hơi mất tự nhiên.



Cậu cũng duỗi cánh tay nhỏ nhắn ra: “À thì, những chuyện trước kia đều là hiểu lầm, cậu đừng để trong lòng!”



“Không đâu, con người tôi không hay thù dai. Hi vọng sau này chúng †a có thể chung sống hòa bình” Mạc Vũ Lý rộng lượng nói.



Chỉ là giọng nói của cậu bé khàn hơn nhiều so với ngày bình thường.



Lục Vũ Bách kinh ngạc chỉ vào cổ họng cậu bé: “Cậu, giọng của cậu, không phải là mất giọng chứ!”



Mạc Vũ Lý hơi ngượng ngùng: “Đêm qua ăn quá nhiều tôm hùm chua cay với xiên nướng, do ăn cay nhiều nên bị đau họng.”



Lúc Lục Vũ Bách nghe đến tôm hùm chua cay, không nhịn nổi mà nuốt nước miếng.



Thế nhưng khi nghe thấy thần tượng bảo mình bị đau họng, nhanh chóng nói: “Cậu chờ một chút, trong phòng tôi có viên ngậm cỏ san hô, để tôi đi lấy cho cậu. Ngậm vào có thể sẽ hết đau họng đấy”



Sau khi nói xong, cậu không đợi Mạc Vũ Lý trả lời đã xoay người chạy về phòng.



Nhìn thấy thân hình mũm mĩm của cậu bé mặc một bộ áo ngủ giống mình, trong lòng Mạc Vũ Lý chợt cảm thấy thật ấm áp.



Trong phòng, Lục Minh Húc vừa mặc xong quần áo, nhìn thấy em trai sau khi đẩy cửa bước vào liền một mạch lục lọi ngăn kéo bàn học, gương mặt cậu bé ngập tràn khó hiểu hỏi: “Tiểu Bạng Lục, mới sáng sớm em lục lọi cái gì vậy!”



“Đúng rồi, anh vừa nghe thấy hình như em mới nói chuyện với ai, Vũ Tuệ bọn họ đã dậy rồi à?”

Chương 989

Sau khi Lục Vũ Bách lục lọi điên cuồng một trận, cuối cùng đã tìm thấy viên ngậm Thảo San Hô mà ngày đó cậu đau họng Tô Cẩm đã ra nhà thuốc mua cho cậu.

“Tìm thấy rồi” Gương mặt cậu vui mừng cầm lấy hộp thuốc chuẩn bị rời đi.

“Tiểu Bạng Lục, em lấy viên ngậm Thảo San Hồ làm gì thế? Đừng nói là ăn nhiều đồ cay quá nên giờ họng đau rồi?” Lục Minh Húc bước xuống giường, cố ý trêu chọc cậu.

“Đương nhiên không phải là em uống rồi, là ..” Lục Vũ Bách đi tới trước mặt Lục Minh Húc tỏ vẻ thần bí.

“Anh cả, nếu như em nói ra anh nhất định sẽ kinh ngạc, là Mạc Vũ Lý, cậu ta tối qua ở lại nhà chúng ta, ở ngay sát vách luôn đó! Lúc em vừa mới dậy khỏi giường đã gặp cậu ta rồi, cổ họng cậu ta đau”

“Mạc Vũ Lý? Cậu ta ở trong nhà chúng ta sao? Lục Bảo, em có còn đang ngái ngủ không đấy?” Vừa nói, Lục Minh Húc vừa gõ nhẹ lên trán của em trai.

“Không tin thì anh với em đi ra ngoài xem xem. Cậu ta còn đang mặc đồ ngủ giống hệt như bộ đồ ngủ của chúng ta mài” Vừa nói Lục Vũ Bách vừa lôi Lục Minh Húc đi ra ngoài.

Ở bên ngoài hành lang trên lầu hai, Mạc Vũ Lý đợi nửa ngày, không thấy Lục Vũ Bách tớ, đang chuẩn bị quay về phòng rồi!

Sau đó, ba anh em cứ như vậy mặt đối mặt mà đụng phải nhau.

Lục Minh Húc có chút ngạc nhiên: “Mạc quê mùa, à không, Mạc Vũ Lý, thật sự là cậu sao? Cậu, làm sao mà lại ở trong nhà của chúng tôi?”

Mạc Vũ Lý vừa chuẩn bị định giải thích, Lục Vũ Bách giải nguy đi trước một bước thay cậu nói: “Anh cả, cậu ta tạm thời không có chỗ ở, ở tạm nhà của chúng ta.”

“Không phải cậu vẫn luôn ở nhà thầy giáo Hoàng của sao? Tại sao lại không có chỗ ở?”

989-mot-thai-9-bao.jpg
a

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Vũ Bách lập tức xị xuống: “Hai cái, cũng quá ít rồi đó, ba cái được không ma mi, mẹ cho con ăn ba cái đi, dạo này con vẫn luôn chạy bộ với em gái, giảm cân rồi”

Lục Minh Húc bĩu môi, cường điệu run rẩy cánh tay: “Tiểu Bạng Lục, em đừng như thế nữa, anh đây bị em dọa đến mức cả người nổi hết cả da gà rồi này. Đàn ông lớn rồi còn ôm ma mi làm nũng, em có biết xấu hổ không!”

Lục Vũ Bách nép trong vòng tay của Mạc Hân Hy, cảm nhận được hơi ấm chỉ trên người mẹ mới có, làm mặt quỷ với Lục Minh Húc: “Em cứ ôm ma mi đấy, đâu cần anh quản em”

Trước đây, mỗi lần cậu muốn ôm ma mi, ba ba đều sẽ ngăn cản.

Khó khăn lắm hôm nay ba ba mới không ở nhà, cậu còn muốn ôm lâu hơn chút nữa.

Vòng tay của ma mi thật ấm áp, thật dễ chịu làm sao.

Mạc Vũ Lý nhìn Lục Vũ Bách ở trong vòng tay của ma mi mình cả gương mặt ngập tràn hạnh phúc nũng nịu, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ.

Cậu và mẹ Mạc Tinh bất cứ lúc nào cũng có thể ấm cúng được như vậy thì tốt rồi.

Chương 990

Vào lúc này ở cuối phía nam của lầu hai, cửa phòng con gái nhỏ mở ra.

Ba cô gái nhỏ đang mặc một bộ đồ ngủ bông màu hồng giống nhau, tóc trên đầu còn hơi lộn xộn, dụi mắt bước ra ngoài.

“Ma mi. Mấy người ồn ào quá!” Vũ Tuệ ngáp một cái, sau đó vừa quay đầu đã nhìn thấy Mạc Vũ Lý, cái miệng nhỏ nhắn của của cô bé ngạc nhiên tới mức quên khép lại.

Mộc Lam và Tư Nhã cũng nhìn thấy cậu.

“Anh, làm sao mà anh lại ở trong nhà của chúng tôi vậy?” Mộc Lam có chút hiếu kỳ hỏi.

Vũ Tuệ lúc này mới lấy lại tinh thần, cô bé nhớ lại những lời tối qua ở trên xe ma mi có nói: “Lẽ nào con với chú hai đã nhận ra nhau rồi?

Nhanh như vậy sao?”

Mạc Vũ Lý đột nhiên nhìn thấy ba chị em đáng yêu nhanh nhảu này.

‘Vốn dĩ cậu đang chuẩn bị đi lên chào hỏi, vừa nghe thấy Vũ Tuệ nói như vậy, cậu lập tức dừng chân lại.

Cậu nhớ lại buổi tối hôm qua, hình bóng của Lục Khải Dã lúc bỏ chạy, gương mặt nhỏ nhắn chuyển sang trắng bệch.

Cậu là đứa trẻ không có ai yêu mến. Tuy rằng Lục Khải Dã vẫn luôn muốn ký hợp đồng với cậu, nhưng hiện tại khi biết cậu có thể là con trai của anh ta, lại bị dọa cho chạy mất.

Lẽ nào, cậu thật sự là người đáng ghét như vậy sao?

Mạc Hân Hy lập tức phát hiện biểu cảm trên gương mặt nhỏ nhắn của Mạc Vũ Lý thay đổi, vội vàng buông Lục Vũ Bách, đi tới kéo chặt bàn tay nhỏ nhắn của Vũ Tuệ.

“Anh Mạc Vũ Lý tạm thời ở tạm trong nhà của chúng ta vài ngày.

Mấy đứa màu vào phòng thay đồ đi, lằng nhằng nữa lại trễ bây giờ”

Trong khi nói, cô đã nhanh chóng dẫn ba bé gái đi vào phòng, sau đó quay đầu lại dặn dò Minh Húc bọn họ: “Các con cũng nhanh đi tắm rửa đi, nếu không thật sự sẽ trễ đó”

Ở trong phòng ăn của nhà họ Lục, Mạc Vũ Lý lần đầu tiên cảm nhận được sự náo nhiệt, vui vẻ và ấm cúng của gia đình.

Lục Minh Húc mấy anh em bọn họ lúc ăn cơm, tuy rằng luôn luôn ồn ào cãi cọ, thỉnh thoảng cũng cãi cọ khục khặc, nhưng là anh chị em nên luôn yêu thương đùm bọc lẫn nhau.

Những đứa bé trai này, vô cùng yêu thương bảo vệ ba em gái.

Trong cả bữa sáng, cậu không nói bất cứ điều gì, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ nhìn tất cả mọi người ở đây.

Ngược lại những đứa trẻ của nhà họ Lục này sau khi biết được thân phận của cậu đều vô cùng khách sáo. Nhất là Lục Vũ Bách, ân cần đưa bánh bao và bóc trứng cho cậu.

Điều này khiến cậu vô cùng khó xử.

“Cảm ơn, cảm ơn” Lần đầu tiên trong đời, từ tận đáy lòng Mạc Vũ Lý nói ra hai từ cảm ơn này với người khác.

Sau khi ăn xong bữa sáng, Mạc Hân Hy để Tô Cẩm đưa mấy bé Bảo tới trường. Nhưng lại để Mạc Vũ Lý ở lại, bởi vì Lục Khải Vũ đã gọi điện cho Khải Dã, ra lệnh cho anh ta trước tám rưỡi phải tới.

Sau khi mấy bé Bảo đi, rất nhanh, chuông cửa của 1601 vang lên.

Không biết vì gì, Mạc Vũ Lý vẫn đang ngồi trên sô pha lại đột nhiên đứng dậy, gò má có chút ửng đỏ.

“Dì ơi, con có chút không thoải mái, muốn lên lầu năm một chút.”

Cổ họng của cậu vẫn có chút khàn, vì vậy lúc nói vô cùng đau.

“Làm sao thế? Có chỗ nào không thoải mái à?” Nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của cậu, Mạc Hân Hy chìa tay, muốn chạm vào trán của cậu, xem xem cậu có sốt hay không.

Thế nhưng, còn chưa chạm tới cậu, đôi chân nhỏ của Mạc Vũ Lý đã thoăn thoắt chạy lên lầu hai.

Cậu sợ phải đối diện với Lục Khải Dã.

Sợ bị người ta từ chối, mẹ Mạc Tình bận không chăm sóc cho cậu, nhưng vẫn một lòng muốn gả vào trong nhà họ Mộ Dung.

Tới khi sự việc đã bại lộ, nhà họ Mộ Dung không nhận bọn họ, bố ruột của cậu cũng ruồng bỏ cậu, nhất định không cần cậu, một đứa bé bảy tuổi là cậu nên làm như thế nào?
Chương 991



Vì vậy, cậu không dám đi tới trước mặt Lục Khải Dã nữa.



Lục Khải Vũ mở cửa, lúc dẫn theo Lục Khải Dã vào trong, Mạc Vũ Lý đã trốn lên phòng ở tầng hai rồi.



Sáng sớm, Lục Khải Dã nhận được điện thoại của anh trai thì đã biết là vì chuyện của Mạc Vũ Lý.



Cả đêm hôm qua anh ta thức trắng, suy nghĩ rất nhiều, cũng có chút hối hận hành động lâm trận bỏ chạy của mình hôm qua.



Nhưng mà, Mạc Vũ Lý này nếu như thật sự là con trai của anh ta, vậy anh ta làm sao có thể mở miệng nói thật với Cửu Nhạ, Cửu Nhạ sẽ chấp nhận Mạc Vũ Lý không? Sẽ tha thứ cho anh ta chứ?



Anh ta yêu Cửu Nhạ, nguyện vì cô ta trả giá, vì cô ta thay đổi.



Nhưng mà, nếu như ngộ nhỡ Cửu Nhạ không hiểu anh ta, ly hôn với anh ta thì phải làm sao?



Anh ta luyến tiếc không nỡ với Cửu Nhạ, nhưng lại cũng không thể không cần con trai, vì vậy, cả một đêm, Lục Khải Dã đã rất đau khổ, rất mâu thuẫn.



Lục Khải Vũ liếc nhìn em trai một cái, rồi đưa bức ảnh ngón chân út của Mạc Vũ Lý qua: “Em nhìn ngón chân nhỏ này xem, chẳng phải là giống hệt em sao. Cậu bé Mạc Vũ Lý này chính là con trai của em”



Quả nhiên, sau khi Lục Khải Dã nhìn thấy bức ảnh đó, anh ta đã rất sửng sốt.



Ngôi sao nhí Mạc Vũ Lý mà anh ta đã rất cố gảng để ký hợp đồng với hóa ra lại chính là con ruột của anh ta.



Tin tức đến quá đột ngột và khó có thể chấp nhận được.



“Bây giờ em định giải quyết sao? Dòng máu nhà họ Lục không thể để lọt ra ngoài được”. Lục Khải Vũ nghiêm mặt nhìn em trai mình.



Lục Khải Dã không nói gì mà im lặng ngồi xuống ghế sô pha.



Hồi lâu sau, anh ta mới ngẩng đầu nhìn anh trai: “Anh hai, tin tức này đột ngột quá, anh để em thở chút đã”.



“Mạc Tình đã tới Hà Thành rồi. Đi gặp cô ta để bàn bạc chuyện của Mạc Vũ Lý đi. Cô ta tự cho mình là thông minh để Mạc Vũ Lý giả làm con trai của Mộ Dung Lãnh Hàng, đến lúc vỡ lở hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi”.



Lục Khải Dã gãi đầu, vẻ mặt đau khổ: “Anh à, Cửu Nhạ phát hiện ra thì phải làm sao? Cô ấy sẽ ly hôn với em mất”.



Lục Khải Vũ nhìn chằm chằm vào em trai của mình: “Em cho rằng chuyện này có thể giấu Lưu Cửu Nhạ sao? Khải Dã, Mạc Vũ Lý là con trai của em, em không định nhận thăng bé vì Lưu Cửu Nhạ sao?”



Lục Khải Dã cúi đầu: “Không phải, em, anh, anh giúp em đi, em rất yêu Cửu Nhạ, em không thể để mất cô ấy”.



“Anh giúp em? Chuyện này anh giúp em thế nào được?”.



“Anh,anh giúp em nhận thăng bé trước, nói thằng bé là con trai của anh, dù sao bọn anh cũng đã có tám đứa con, thêm đứa này cũng đâu có sao?”



“Lục Khải Dã, em đang nói cái gì vậy?” Lục Khải Vũ túm thẳng lấy cổ áo anh ta, giơ nắm đấm lên.



“Anh à, em cầu xin anh. Hiện tại em thật sự không thể nhận thằng bé. Nếu Cửu Nhạ biết, cô ấy sẽ ly hôn với em”. Nói xong, Lục Khải Dã nhắm mắt chuẩn bị đón nắm đấm của anh trai.



Đúng lúc này, ở đầu cầu thang lầu hai, đống đồ chơi lúc sáng tiện tay đặt ở đó lăn xuống.



Mạc Hân Hy và những người khác nhìn lên, thấy Mạc Vũ Lý mặt đang đỏ bừng, vừa sốc vừa tổn thương.



Quả nhiên, cậu là một đứa trẻ không ai muốn cả.



Cho dù cậu nỗ lực, ưu tú như thế nào, mọi người đều không thích cậu.



Mạc Vũ Lý luôn luôn giả vờ mạnh mẽ đã suy sụp hoàn toàn vào lúc này, cậu chạy về phòng khóc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK