Mục lục
9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 155


Mạc Hân Hy cầm đũa lên và bắt đầu cặm cụi ăn. Lục Khải Vũ nhìn cô, cũng cầm đũa lên gắp một con ốc đinh, anh thấy mùi vị cũng tạm được.


Nhưng mà, ốc định ở trong bát của Mạc Hân Hy hình như trông ngon hơn.


Anh cầm đũa lên, rất tự nhiên gặp một con ốc từ trong bát của Mạc Hân Hy. “Tổng giám đốc Vũ, anh làm gì đây?” Mạc Hân Hy dùng đũa của mình chặn đũa của anh lại. “Anh thấy ốc trong bát của em ngon hơn, anh muốn ăn bát của em.” Lục Khải Vũ trơ mắt nhìn bát của cô.


Mạc Hân Hy kiên nhẫn giải thích: “Dạ dày của anh không tốt, không thể ăn cay.” Lục Khải Vũ đưa ra một đầu ngón tay, đáng thương nói: “Chỉ một con thôi, anh chỉ ăn một con thôi.”


Mạc Hân Hy không biết phải làm sao, không thể làm gì khác ngoài việc để cho anh nếm thứ một con ốc định trong bát của mình.


Sau khi Lục Khải Vũ ăn xong, gật đầu lia lịa: “Ngon ngon, vẫn là có thêm nhiều bột ớt ăn ngon hơn.” Vừa nói, anh lại định gắp một con khác trong bát của Mạc


Hân Hy. “Khụ khụ” Mạc Hân Hy ho nhẹ một tiếng,


Anh lập tức rụt tay về, cười cười: “Được rồi, anh đã nói rồi, không ăn nữa”


“Thế còn được.”


Trong suốt quá trình ăn, Lục Khải Vũ nhìn thấy cô thích ăn mộc nhĩ và nấm hương bên trong bèn gắp từ bát mình sang cho cô. “Anh không ăn sao?” Mạc Hân Hy khó hiểu, “Anh không thích ăn, em ăn đi.”


“Anh đúng là nhiều tật xấu” Mạc Hân Hy không nhịn được, che bai anh.


Lục Khải Vũ nhìn chằm chằm lấy cô, vẻ mặt đầy cưng chiều nhưng cũng chẳng thèm trình bày thêm.


Hai người ăn xong là khoảng gần bảy giờ, Lục Khải Vũ đề nghị cùng cô đi dạo phố nhưng lại bị cô từ chối. “Tư Nhã và Mộc Lam vẫn còn ở nhà. Chúng ta về sớm một chút đi. Em sợ Tư Nhã không thấy em sẽ khóc nức nở mất” Cô hơi lo lãng.


Mặc dù tình trạng của Tư Nhã ngày càng chuyển biến tốt nhưng mà vẫn cần phải chú ý hơn, tránh để con bé bị kích thích. Nhìn thấy cô lo lắng cho con gái mình như vậy, Lục Khải Vũ cầm tay cô: “Hân Hy, cảm ơn em.”


“Cảm ơn em cái gì cơ?” Đầu óc Mạc Hân Hy mơ hồ. “Cám ơn em đã xuất hiện trong cuộc đời của anh.” Lục Khải Vũ nâng mu bàn tay cô lên rồi đặt một nụ hôn lên đó. Mạc Hân Hy ngượng ngùng rút tay về: “Chúng ta mau về thôi!”


Hơn bảy giờ tối, bọn họ lái xe về đến đoạn đường chính ở gần khu biệt thự của nhà họ Lục. Trở về khu biệt thự của nhà họ Lục cần phải đi qua khu nhà sang trọng của Lý Mộc Tháp.


Mùa hè nên lúc này trời vẫn sáng choang. Không hiểu tại sao ở cửa tiểu khu lại vây quanh một đám người. Lục Khải Vũ cẩn thận lái xe đi qua, Mạc Hân Hy nhìn xuyên qua cửa kính xe, hình như là Lý Mộc Tháp đang bị người ta vẫy đánh. “Dừng xe.” Cô có chút lo lắng kêu lên một tiếng. Lục Khải Vũ vội vàng đạp phanh xe: “Hân Hy, sao thế?”


“Tổng giám đốc Vũ, anh chờ một chút, em gặp người quen.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK