Mục lục
9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 669: Lẽ nào đó là anh bốn


“À, thì ra là như vậy. Tôi nói thảo nào thấy bệnh nhân ở phòng vip đó quen mắt như vậy chứt Thì ra là bà chủ của tập đoàn nhà họ.


Lục!” Y tá vừa mới kinh ngạc cảm thán hơi bừng tỉnh Mấy đứa bé kia dường như đã sớm quen với ánh mắt kinh ngạc cảm thán của người đi đường, trừ Tư Nhã hơi có chút ngượng ngùng, còn lại đều là vẻ mặt bình tĩnh.


Bọn họ bước nhanh đi tới trước mặt Lục Khải Vũ “Bố, mẹ đâu ạ? Mẹ nghỉ ngơi như thế nào Làm anh lớn, Mạc Minh Húc dẫn đầu hỏi.


Ánh mắt Lục Khải Vũ đảo qua ánh mắt tràn ngập mong chờ của mấy đứa trẻ, cuối cùng dừng ở trên mặt Long Thiên.


Bởi vì chuyện hôm qua nên bây giờ khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của Long Thiên nhìn qua có chút tiều tụy, trong lòng anh lo lắng cho thân thể của con trai, không tự giác buột rồi miệng thốt ra: “Thiên, con có khỏe không?”


Long Thiên sửng sốt một chút, tùy cơ lộ ra một nụ cười: “Con không có việc gì, mẹ đâu ạ!


Bác sĩ nói như thế nào rồi?”


Nhìn con trai ra vẻ nhẹ nhàng tươi cười, trong lòng Lục Khải Vũ chua xót: “Mẹ đã qua khỏi cơn nguy hiểm rồi, nhưng mà cần phải điều trị thêm một thời gian nữa”


Lư Tử Tín khá quen thuộc với y học, nghe xong lời bố nói, cậu nói tiếp: “Bố, sau này việc điều dưỡng của mẹ không thể dựa vào Tây y được đâu, cần thì phải dựa vào Đông y mới được”


Mạc Minh Húc vừa nghe, nhanh nhẹn nói: “Đông y? Ông nội Tôn chính là thầy Đông y giỏi nhất Hà Thành, khoảng thời gian trước ông vừa mới nhận Mộc Tháp làm học trò, sau khi mẹ về nhà thì bảo ông Tôn bắt mạch cho mẹ đi ạ, rồi bốc một ít thuốc có phải là được không”


“Mộc Tháp đã nhận bác sĩ Tôn làm thầy sao?” Lục Khải Vũ cũng kinh ngạc, bọn họ dọn đến bên này cũng chỉ mới nửa tháng mà thôi.


669-mot-thai-9-bao.jpg



Mạc Minh Húc nhìn thoáng qua bố mình, không biết nên giải thích như thế nào cho em trai hiểu về thân phận của Lý Mộc Tháp.


Nhiên Nhiên giữ chặt cánh tay Tử Tín: “Anh ba, em nói với anh, Mộc Tháp là con của một dì phụ trách việc dọn dẹp trong nhà chúng ta, cũng là em họ của mợ hai đó!”


“Em họ của mợ hai?” Tử Tín, Long Thiên đều không hiểu sao, nói như vậy, dựa theo thân phận thì chẳng phải bọn họ phải gọi Mộc.


Tháp kia là chú sao?


Nhiên Nhiên nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Anh ấy nhìn rất gầy, so với chúng ta còn lùn hơn một chút, hẳn là nhỏ hơn chúng ta!” Cô bé phỏng đoán từ vẻ bề ngoài.


Long Bách không vui nâng giọng: “Cái gì, còn không lớn tuổi hơn chúng ta? Vậy thì chúng ta nên xưng hô với cậu ta như thế nào chứ!”


Nếu kêu em trai, cậu hai và mợ hai có thể đánh mông bọn họ hay không chứ!


Nghĩ đến đây, cậu trộm nhìn cậu hai một một cái.


Lục Khải Dã liếc mắt một cái liền nhìn thấy †âm tư nhỏ của cậu: “Dựa theo thân phận, mấy đứa phải gọi là chú, không thì sẽ không lễ phép!”


Lục Khải Vũ trừng mắt nhìn em trai một cái: “Nói bậy gì đó, bọn nó đểu là trẻ con thì phân chia cái gì mà thân phận chứ, Minh Húc với Tử Tín thì gọi là em, còn lại thì gọi là anh”


Nghe xong cách nói của anh, Long Thiên nhịn không được mà nhìn anh một cái, bọn họ có chín người, tại sao bố lại khẳng định bảo Minh Húc và Tử Tín gọi người đó là em, mà bọn họ thì phải gọi là anh chứ?


Chẳng lẽ, cái người tên Mộc Tháp đó là anh bốn của bọn họ?


Nhưng mà đây cũng chỉ là suy đoán của cậu mà thôi, còn cần tiến thêm một bước để xác minh nữa.


Lúc này, trong phòng bệnh Mạc Hân Hy nghe được tiếng bên ngoài, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Chồng, có phải con đang ở ngoài hay không?”


Mấy đứa nhỏ không chờ Lục Khải Vũ trả lời, trực tiếp như ong vỡ tổ vọt vào phòng bệnh.


“Mẹ, mẹ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK