Mục lục
9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1095





Những việc này rất khác so với hình ảnh người phụ nữ lạnh lùng và trí thức mà trước đây cậu quen biết.





Cậu vừa lo lắng vừa khổ tâm, định nhanh chóng liên lạc với bố mẹ để họ tìm cách đưa dì Vương Kỳ về Hà thành làm kiểm tra tổng quát.





Lúc này đã là buổi trưa, La Đức Tín đang nấu ăn trong bếp.





Ngôi nhà chính của nhà họ La có ba gian phòng. Vương Kỳ và cậu đang ở tạm trong căn phòng phía tây. Nhà bếp là một nhà kho đơn giản được xây dựng ở phía đông của sân trong.





Lục Tấn Khang bước tới gần La Đức Tín, lễ phép nói: “Chú La, để cháu giúp chú nhóm lửa!”





Làm ruộng quanh năm, mặt của La Đức Tín bởi vì phơi nắng nhiều nên hơi đen, anh ta liếc mắt nhìn cậu một cái, thật thà nói: “Vừa nhìn đã biết cháu là đứa trẻ ở thành phố, chưa từng phải chịu khổ, trong bếp hơi bẩn, đừng làm bẩn đôi tay nhỏ bé của cháu”





Lục Tấn Khang nhìn cái lò đất chỉ có ở nông thôn, dũng cảm đi qua: “Không sao, cháu có thể học”





La Đức Tín vội vàng kéo cậu qua một bên: “Bạn nhỏ, không cần, chú tự làm được, chú làm cơm rất nhanh, cháu ở một bên chờ đi!”





Lục Tấn Khang nhìn La Đức Tín một cái: “Chú La, cháu muốn dùng điện thoại di động của chú để gọi cho bố mẹ, bảo họ đến đón chúng cháu”





La Đức Tín nghe vậy thì sửng sốt một lúc, bất giác liếc nhìn Vương Kỳ đang học nhặt rau cùng với người mẹ ngồi xe lăn của mình.





Một lúc lâu sau mới lấy điện thoại di động trong túi ra, đưa cho Lục Tấn Khang: “Chú còn tưởng rằng lúc ở sông bạch mã cháu quá sợ hãi nên đã quên mất số điện thoại ở nhà, đang định ăn xong bữa trưa sẽ hỏi cháu”





Di động của La Đức Tín vẫn là kiểu dáng của vài năm trước, nhiều chỗ trên màn hình điện thoại đã xuất hiện vết nứt. Có thể nhận ra rằng anh ta rất tiết kiệm, nhưng điều này cũng cho thấy răng gia đình anh ta quả thực rất nghèo.





Sau khi Lục Tấn Khang mở máy, còn đang chuẩn bị gọi cho Mạc Hân Hy! Vương Kỳ, người đang ngồi nhặt rau với mẹ La trên xe lăn, bất ngờ chạy đến giật chiếc điện thoại trên tay Tấn Khang.





“Di động, di động, gọi, gọi” Sau đó, cô ấy cười ngốc chạy ra khỏi nhà họ La.





Lục Tấn Khang sững sờ vài giây, sau khi hồi thần mới vội vàng đuổi theo: “Dì Vương Kỳ, dì Vương Kỳ, dì đi đâu vậy? Mau đưa điện thoại cho cháu”





Sau khi La Đức Tín thấy vậy cũng nhanh chóng chạy ra ngoài.





Diện tích của La Trại Câu rất rộng lớn, những con đường trong làng vừa quanh co vừa dài, lúc này Vương Kỳ đang chạy về phía đông dọc theo con đường quanh co không có điểm cuối.





Lục Tấn Khang và La Đức Tín vẫn luôn đuổi theo phía sau.





Bởi vì khoảng thời gian trước Lục Tấn Khang bị trúng độc, thể lực bị suy yếu nên căn bản không thể đuổi kịp Vương Kỳ.





Cậu vội vàng nói với La Đức Tín ở bên cạnh: “Chú La, chú là người lớn, lại quen đường, mau đuổi theo dì Vương Kỳ”





La Đức Tín gật đầu, sau đó tăng tốc đuổi theo.





Lục Tấn Khang cố hết sức chạy theo, nhìn thấy một đám rước tang ở phía xa.





Sau đó, cậu nhìn thấy Vương Kỳ lao qua, đám rước tang nhanh chóng bị cô ấy làm gián đoạn.





Gia đình của người quá cố rất tức giận, bắt đầu đẩy Vương Kỳ, chiếc điện thoại di động trên tay cô ấy rơi xuống đất, vỡ tan tành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK