Mục lục
9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 997



Bọn họ thật sự cho rằng Mạc Hân Hy cô vẫn là cô gái yếu đuối mặc người ức hiếp cười nhạo giống như lúc nhỏ sao?



“Vết thương trên vai phải?” Mạc Chí Viễn hơi sửng sốt.



“Đúng vậy, anh đừng có nói với tôi đó là do tiên cô Tạ cố ý thả chó cắn thằng bé đấy?”



Mạc Chí Viễn đưa tay sửa sang lại quần áo của chính mình một chút rồi mới nói: “Dấu răng bị chó cắn trên vai phải của Vũ Lý đương nhiên là không liên quan đến tiên cô Tạ”



“Sau khi Vũ Lý tìm được đường sống trong chỗ chết thì ở lại nhà cũ ở thị trấn Hoa Yên đợi đến trăm ngày sau mới đi Châu Âu. Trong thời điểm hai tháng đầu, có một lần bà nội xem chừng thẳng bé, đặt thằng bé ở ghế nằm trong sân rồi về phòng lấy đồ, lúc trở ra thì thấy Vũ Lý bị con chó nhà hàng xóm cắn vào bả vai bên phải”



“Tôi đã lập tức dẫn thăng bé đi bệnh viện để tiêm vắc-xin phòng bệnh dại, sau đó trực tiếp đưa đến bệnh viện tốt nhất ở Châu Âu để trị liệu: “Nếu không tin, cô có thể trở về hỏi bà nội” Mạc Chí Viễn ngẩng đầu lên, tự tin mà nhìn thẳng vào Mạc Hân Hy như thể tất cả lời mà hẳn nói hết thảy đều là sự thật.



Mạc Hân Hy bị hắn chọc giận đến phải cười: “Anh họ không đi viết tiểu thuyết, làm biên tập viên thì đúng là rất đáng tiếc. Sức tưởng tượng thật đúng là phong phú, da mặt cũng rất dày”



“Mạc Hân Hy, cô có ý gì? Chắc sẽ không giống như lời Mạc Tình nói là muốn thông qua Vũ Lý mà bước vào nhà họ Mộ Dung đâu nhỉ?” Từ nhỏ đến lớn Mạc Hân Hy chưa bao giờ dám dùng loại giọng điệu này để nói chuyện cùng hai anh em họ.



Không ngờ chỉ mới vài năm không gặp mà con nhà quê ở nông thôn này lại dám cười nhạo bọn họ như thể đã thay đổi thành một người khác vậy.



“Anh họ à, hiện tại chúng ta lập tức mang Mạc Vũ Lý đi làm xét nghiệm huyết thống thủ xem? Anh có dám không? Nấu kết quả xét nghiệm người thân cho thấy thằng bé quả thật là con của chị họ thì Mạc Hân Hy tôi sẽ cúi đầu nhận lỗi với các người”



“Nhưng nếu kết quả xét nghiệm ra được thằng bé là con của Mạc Hân Hy tôi, thì phiền hai người các người đến từ đâu thì cút về chỗ ấy, Vĩnh viễn cũng đừng lại gần con tôi thêm lần nào nữa”



Mạc Hân Hy ngẩng đầu lên, mỗi một lời đều nói năng có khí phách.



Lúc này đây ai cũng đừng hòng cướp mất Nhị Bảo nhà cô.



Mạc Tình liếc nhìn cô với vẻ mặt khinh thường: “Mạc Hân Hy cô thât không biết xấu hổ, có phải đã ở nông thôn quá lâu nên luyện ra được.



một cái da mặt dày cộm không? Cô thật đúng là muốn gia nhập nhà họ Mộ Dung à!”



“Chẳng phải cô muốn đích thân xét ngỊ con của tôi, tôi muốn cố quỳ xuống đất mà dập đầu nhận lỗi với tôi”



Giọng điệu của Mạc Tình quả thật rất ngông cuồng và kiêu ngạo.



Kỳ thật năm đó khi cô ta sinh đứa nhỏ đã bị sinh non xuất huyết nhiều, cả người hôn mê vài ngày ở bệnh viện.



Đợi đến khi cô ta tỉnh lại thì bố mẹ và anh trai nói cho cô ta rằng đứa nhỏ sinh non còn đang trong buồng giữ ấm.



Khi cô nhìn thấy Mạc Vũ Lý thì thăng bé đã được ba tháng tuổi.



Khi đó, Mộ Dung Lãnh Hàng nhận được thông báo của anh trai, biết mình đã sinh con cho anh ta nên tiện đường đến Hà Thành để đón mình đi Châu Âu.



Nhưng mà Mộ Dung Lãnh Hàng đưa ra yêu cầu muốn xem giấy xét nghiệm thân nhân.



Trong lòng cô ta không nắm chắc nên rất sợ hãi, bởi vì chính cô ta rất rõ ràng, trong mấy ngày mang thai Mạc Vũ Lý, cô ta đã đồng thời phát sinh quan hệ với Hàn Hữu, Lục Khải Dã và cả Mộ Dung Lãnh Hàng.



Chính cô ta cũng chẳng thể xác định được bố ruột của Mạc Vũ Lý rốt cuộc là ai.



Chỉ là anh trai lại nói hắn có bạn bè ở trung tâm xét nghiệm, có biện pháp làm cho Mộ Dung Lãnh Hàng tin tưởng Mạc Vũ Lý chính là con trai của anh ta.
Chương 998



Sau đó quả nhiên kết quả xét nghiệm cho thấy Mạc Vũ Lý chính là đứa nhỏ của Mộ Dung Lãnh Hàng.



Bọn họ cứ như vậy thuận lợi đi theo Mộ Dung Lãnh Hàng đến Châu Âu, ở trong biệt thự mà Mộ Dung Lãnh Hàng cố ý chuẩn bị cho bọn họ mà sống những ngày tháng xa hoa nhất.



Tuy rằng đến bây giờ cô ta vẫn không thể xác định bố ruột của Mạc Vũ Lý là ai, nhưng mà có một chuyện Mạc Tình có thể xác định, chính là Mạc Vũ Lý là đứa con mà cô ta hoài thai bảy tháng sinh ra.



Lúc ấy siêu âm hiển thị cô ta mang thai ba, bác sĩ còn hoài nghi con của cô ta là dị dạng thân thể gắn liền với nhau, nhưng không ngờ lúc sinh ra lại chỉ có một mình đứa trẻ Mạc Vũ Lý này, nghe anh trai nói hai người con còn lại cũng là con trai, có điều chưa kịp sinh ra thì đã chết non mất.



Bởi vậy, Mạc Hân Hy muốn cướp đi con trai của cô ta thì chỉ có mơ tưởng mà thôi.



Nhưng Mạc Chí Viễn đứng bên cạnh đột nhiên lại giữ chặt cô ta: “Tình Tình, em cần gì phải chấp nhặt với con nhà quê ở nông thôn này, Vũ Lý chính là con của em, đây là sự thật không thể nghi ngờ. Mạc Hân Hy muốn em đi làm xét nghiệm thân nhân là em phải đi sao? Dựa vào cái gì chúng ta lại phải phối hợp với cô ta?”



Mạc Hân Hy thẳng tắp nhìn thẳng vào Mạc Chí Viễn: “Các người không dám sao?”



Mạc Tình nổi giận đẩy cô một cái: “Mạc Hân Hy, Vũ Lý chính là đứa con sinh ra từ trong bụng tôi, tôi mắc gì không dám đây?”



Sau khi nói xong, cô ta liền xoay người chuẩn bị quay về phòng bệnh gọi Mạc Vũ Lý dậy, định đi làm xét nghiệm thân nhân để vả mặt Mạc Hân Hy.



Chỉ là thân hình cao lớn của Lục Khải Vũ vẫn đứng ở cửa, chặn mất đường đi của cô ta.



Hơn nữa các vệ sĩ mà bọn họ mang đến cũng bị Lục Khải Vũ đuổi ra ngoài.



Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Lục Khải Vũ, Mạc Tình không khỏi nuốt nước bọt.



“Anh, anh là ai? Vì sao lại ngăn trở đường của tôi?”



Con ngươi lạnh như băng của Lục Khải Vũ nhìn quét qua cô ta một cái, sau đó chỉ vào Mạc Hân Hy: “Cô vừa mới đẩy cô ấy à?”



Mạc Tình sửng lại một chút, nhưng sự tự tin cùng cao ngạo tích lũy từ nhỏ đến lớn đã xâm nhập vào xương tủy cô ta, cô ta liền ngẩng đầu lên: “Đúng vậy, cô ta là em họ tôi lại nói chuyện mất dạy, tôi đấy cô ta một cái thì đã làm sao? Lúc nhỏ mỗi ngày tôi đều đánh cô ta kìa!”



Con ngươi sâu thẳm mê người của Lục Khải Vũ hiện ra một tia tức giận, khí thế quanh người nháy mắt trở nên lạnh như băng.



“Tuy rằng tôi rất ít đánh phụ nữ, nhưng ở trong một vài tình huống lại dễ dàng không khống chế được cảm xúc. Nếu không muốn bị đánh thì tốt nhất cô hãy cút ngay đi”



“Cút? Anh muốn tôi cút đi? Anh là ai chứ, chỉ có mỗi cái mã trông đẹp trai thôi mà? Anh có biết tôi là ai không mà dám bảo tôi cút?’ Mấy năm nay sống cuộc sống an nhàn ở Châu Âu làm cho Mạc Tình quên mất thân phận của chính mình, cho rằng chính mình thật sự là người của nhà họ Mộ Dung nên trở nên kiêu ngạo ương ngạnh không ai bì nổi.



Đôi mắt lạnh lùng của Lục Khải Vũ trầm xuống, Lục Khải Dã đang đứng phía sau anh liếc mắt một cái nhìn ra đây là điềm báo anh trai đang ở trong cơn thịnh nộ sắp bùng nổ. Anh ta vội tiến lên kéo cánh tay của Mạc Tình lai.



“Mạc Vũ Lý là con của tôi, sao cô lại không nói cho tôi biết?”



Anh ta vừa mới đi làm thủ tục nằm viện giúp Mạc Vũ Lý, bởi vậy vẫn chưa biết anh trai và chị dâu đã nhận ra thân phận của Mạc Vũ Lý, lúc này cậu chủ thứ hai nhà họ Lục vẫn tưởng răng chính là con của mình, trong lòng vẫn còn rất mâu thuẫn và buồn rầu.



Nghe xong lời Lục Khải Dã nói, Mạc Tình cùng Mạc Chí Viễn đồng thời lắp bắp kinh hãi, hai người nhìn nhìn bốn phía như thể kẻ trộm.



“Lục Khải Dã, anh, anh nói bậy bạ gì đó?” Tuy rằng không thừa nhận nhưng lời nói của Mạc Tình cũng không mạnh mẽ quyết liệt cho lắm.



Bởi vì cô ta quả thật không biết bố ruột của con mình là ai.
Chương 999



“Đúng vậy, Lục Khải Dã, anh đừng ở đây nói nhảm nữa, cẩn thận tôi kiện anh tội phỉ báng” Mạc Chí Viễn chỉ vào cái mũi của Lục Khải Dã mà kêu gào.



Lục Khải Dã khinh thường đẩy tay của Mạc Chí Viễn ra: “Tôi nói nhảm, vậy vết tích trên chân Mạc Vũ Lý là thế nào?”



Khi nói chuyện, cậu chủ thứ hai nhà họ Lục cũng bất chấp hình tượng mà trực tiếp cởi giày trên chân phải của mình ra đưa tới trước mặt hai anh em Mạc Tình.



Khi Mạc Tình nhìn thấy dấu hiệu trên chân phải của anh ta thì lui về phía sau vài bước, cả người thiếu chút nữa ngã ngồi dưới đất.



Năm đó thời điểm cô ta yêu đương với Lục Khải Dã là ở trung học, cảm tình khi đó thật sự thuần khiết, động tác thân mật nhất của hai người cũng chỉ là nắm lấy tay nhau hoặc là ôm một chút mà thôi. Đến ngay cả nụ hôn đầu tiên cũng là vào lúc đã thi đậu đại học.



Chẳng qua vừa thi đậu đại học không được bao lâu, nhờ vào vẻ ngoài cùng tài nghệ xuất sắc, cô ta đã được một công ty nghệ sĩ xem trọng nên đã chia tay với Lục Khải Dã.



Tuy răng bọn họ là mối tình đầu, nhưng cũng chỉ có một lần vào lúc uống say bảy năm trước.



Khi đó chính là sau buổi tối Mộ Dung Lãnh Hàng tỏ tình và có một đêm vui vẻ với cô ta rồi phải trở về Châu Âu vì công chuyện của gia tộc.



Ngày hôm sau, ảnh chụp cô ta cùng Mộ Dung Lãnh Hàng hẹn hò đã bị truyền thông chụp được, tất cả mọi người đều nghiêng về một phía chỉ trích cô ta chân đạp hai thuyền, là một cô nàng trà xanh, phụ nữ xấu xa.



Được gả vào nhà giàu có là mơ ước của cô ta. Bởi vậy cô ta quyết đoán đi tìm bạn trai lúc đó là Hàn Hữu để chia tay, nhưng Hàn Hữu lại không chịu đồng ý, thậm chí còn cưỡng ép cô ta một lần nữa phát sinh quan hệ.



Khi đó, công việc làm ăn trong nhà cũng liên tiếp xảy ra vấn đề, tất cả tích lũy của cô ta đều lấy hết ra cũng không có cách nào bù vào lỗ hổng.



Áp lực cua cô ta rất lớn, hầu như mỗi ngày cô ta đều say rượu.



Hôm ấy bố lại đòi cô ta thêm 3 tỷ, cô ta gọi điện thoại muốn liên hệ với Mộ Dung Lãnh Hàng, nhưng làm thế nào cũng không thể liên lạc được.



Người trong nhà nói, nếu không thể bù vào chỗ thiếu hụt đúng lúc thì bố mẹ thật sự có thể phải ngồi tù.



Ngay tại lúc cô ta bất lực nhất thì Lục Khải Dã lại đến.



Anh ta vẫn an ủi cô ta, chọc cô ta cười, cùng cô ta uống rượu giống như hồi còn học trung học.



Sau đó, hai người đều uống say, sau đó liền thuận nước đẩy thuyền mà xảy ra quan hệ.



Nhưng đến ngày hôm sau, khi cô ta đòi Lục Khải Dã phải đưa ra 3 tỷ thì Lục Khải Dã lại do dự.



Trái tim của cô ta nhất thời thất vọng đối với anh ta.



Sau đó, cô ta vì bố mẹ mà lại đi tìm Hàn Hữu, mượn Hàn Hữu 10 tỷ, nhưng vẻ mặt của Hàn Hữu lại do dự không dứt giống hệt Lục Khải Dã.



Khi đó cô ta đối với tất cả đàn ông đều đã thất vọng.

999-mot-thai-9-bao.jpg


vốn luôn nịnh bợ họ cũng thường xuyên châm chọc khiêu khích họ.
Chương 1000



Vì thế, cô ta và anh trai đã nghĩ đến chuyện ôm chặt lấy cái cây lớn Mộ Dung Lãnh Hàng này, cho dù không thể trở thành vợ chính thức nhưng với tài lực của nhà họ Mộ Dung thì tùy tiện ra tay cũng đủ cho bọn họ ăn mấy đời.



Bởi vậy cô ta căn bản là căn bản là chưa từng thấy rõ ràng dấu hiệu trên chân của Lục Khải Dã, lại càng không biết dấu hiệu trên chân của Mạc Vũ Lý và Lục Khải Dã lại giống nhau như đúc.



Hiện tại chuyện này đột nhiên xảy ra trước mắt Mạc Tình, cô ta liền hoảng loạn.



Mấy năm nay chuyện làm ăn và biệt thự của cô ta ở Châu Âu đều là dựa vào sự che chở của nhà họ Mộ Dung mới có được.



Nếu Mộ Dung Lãnh Hàng biết đến chuyện này, đừng nói là bước vào nhà họ Mộ Dung, cô ta và anh trai phỏng chừng sẽ biến thành hai bàn tay trắng chỉ trong một đêm.



Bởi vậy, cô ta vội chạy đến lôi kéo Lục Khải Dã đi ra phía bên ngoài.



“Đi, chúng ta đi ra ngoài rồi nói”



Chuyện này tuyệt đối không thể để cho con nhà quê Mạc Hân Hy kia biết. Nếu không thì cô ta sẽ thật sự xong đời.



Mạc Chí Viễn quay đầu lại nhìn thoáng qua Lục Khải Vũ, lại nhìn nhìn phòng bệnh nửa khép hờ rồi yêu cầu vệ sĩ bên cạnh: “Canh giữ tại chỗ này, xem chừng Vũ Lý, nếu thằng bé có mệnh hệ gì thì tôi sẽ không tha cho các anh đâu.”



Cuối cùng hắn lại trừng mắt nhìn trừng mắt nhìn Mạc Hân Hy một cái mới xoay người bước nhanh đuổi theo.



Lục Khải Vũ cùng Mạc Hân Hy nhìn theo bóng dáng bọn họ rời đi, không cần hỏi cũng đoán được chút lòng cẩn thận dè chừng của anh em Mạc Tình.



Bởi vậy hai người liền lắc lắc đầu, không muốn để ý tới bọn họ.



Vợ chồng bọn họ đứng ở cửa nhìn thoáng qua, đứa trẻ vậy mà vẫn còn trong giấc ngủ say.



“Tên nhóc này, không ngờ lại ngủ say giống như một con heo vậy”



Trong giọng nói của Lục Khải Vũ tràn đầy cưng chiều.



Nhưng ngay lúc hai người chuẩn bị đẩy cửa phòng bệnh đi vào ở cùng con thì lại lại đột nhiên nhìn thấy ngoài cửa phòng cấp cứu có Đại Bảo Lục Minh Húc và Tam Bảo Lục Vũ Tuấn cùng với một giáo viên của trường học chạy theo một cái xe đẩy của bệnh viện mà tiến vào.



Trong lòng Lục Khải Vũ liền căng thẳng, vội cùng Mạc Hân Hy chạy nhanh đến.



“Đại Bảo à, đã xảy ra chuyện gì vậy?”



Đến khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Ngũ Bảo Lục Tấn Khang trên xe đẩy cấp cứu, Lục Khải Vũ chỉ cảm thấy chính mình không thể hít thở nổi.



Chẳng phải buổi sáng lúc đến trường Ngũ Bảo vẫn hoàn hảo tốt đẹp sao?



Chẳng lẽ là thuốc giải mà Vũ Tuấn nghiên cứu ra đã mất đi hiệu lực rồi sao?



Lục Khải Vũ khẩn trương đứng ở nơi đó mà không thể cất bước nổi.



Mạc Hân Hy bổ nhào vào trên người Lục Tấn Khang, nhìn đến con mình nhắm chặt hai mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt gầy yếu, không có một chút sức sống.



Trong lòng cô nhất thời hỗn loạn: “Đây, đây là làm sao vậy?”



Đại Bảo từng nói qua bởi vì Ngũ Bảo bị Long Minh Huệ bắt cóc nên có chút bệnh kén ăn. Nhưng mấy ngày nay cô quan sát thì thấy thật ra Ngũ Bảo vẫn ăn lượng cơm bình thường, cảm xúc cũng rất ổn định mà!



Tại sao hiện tại trông lại nghiêm trọng như thế.



Y tá ở bên cạnh hỏi cô: “Cô là người nhà bệnh nhân à?”



“Tôi là mẹ thằng bé, con tôi bị sao vậy?” Mạc Hân Hy khẩn trương mà nắm lấy bàn tay của y tá, cả giọng nói cũng đang phát run lên.
Chương 1001



Khó khăn lắm cô mới tìm được toàn bộ mấy đứa nhỏ, người một nhà còn chưa kịp vui vẻ đoàn tụ cùng ăn một bữa cơm mà!



Ngũ Bảo ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện gì được!



“Chuyện này vẫn còn chưa rõ ràng, cần bác sĩ tự mình kiểm tra thêm một bước nữa mới được. Xin cô tránh đường một chút.” Nói xong, y tá liền đẩy cô ra rồi vội vàng đẩy mạnh Lục Tấn Khang vào phòng cấp cứu.



Bên ngoài phòng cấp cứu, lúc này Lục Khải Vũ mới lấy lại tinh thần, chạy đến ôm Mạc Hân Hy đang gần như không thể đứng vững.



“Vợ à, không có việc gì đâu, có thể Ngũ Bảo chỉ là hơi thiếu dinh dưỡng mà thôi.” Anh cố nén đau lòng mà an ủi cô.



Mạc Hân Hy hít một hơi thật sâu, điều chỉnh cảm xúc cho tốt rồi nhìn về phía mấy người Lục Minh Húc: “Đại Bảo, rốt cuộc em trai đã xảy ra chuyện gì?”



Đúng vậy, cô là một người mẹ, là cột trụ tinh thân của bọn nhỏ, bởi vậy cô không thể hoảng loạn, cô phải bình tĩnh.



Lục Minh Húc nhìn thoáng qua Lục Khải Vũ rồi gục đầu xuống: “Con, con cũng không biết là xảy ra chuyện gì, lúc đang trong giờ học, tụi con đang chạy nhảy chơi đùa trong sân thể dục thì em trai lại đột nhiên té xiu”



Nghe xong lời của Lục Minh Húc, Mạc Hân Hy liền giữ chặt lấy ngực mình, trong lòng vô cùng hối hận, hôm đó phát hiện sắc mặt Tấn Khang không ổn thì cô nên buộc con trai đến bệnh viện kiểm tra thì có lẽ hôm nay thằng bé Tấn Khang sẽ không té xỉu.



“Mẹ ơi, con xin lỗi, đều là con không Vũ Tuấn tràn đầy tự trách cùng áy náy.



Xét theo tình huống hôm nay thì nhất định là thuốc giải mà cậu nghiên cứu ra đã mất đi hiệu lực. Bởi vậy em trai mới có thể té xỉu.



Lục Khải Vũ sợ Vũ Tuấn nói ra sự thật, liền vội vàng đánh gãy lời cậu: “Vũ Tuấn, chuyện này sao có thể trách con được! Hết thảy đều là do bố mẹ sơ suất lơ là”



Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sau khi nói xong, anh nhìn về phía phòng bệnh mà Mạc Vũ Lý đang truyền dịch ở đẳng xa: “Vợ à, Nhị Bảo vẫn còn đang truyền dịch mà, hiện tại không chừng đá sắp tỉnh lại rồi, trước tiên em hãy đi nhìn xem Nhị Bảo đi! Anh sẽ chờ ở chỗ này.”



“Nhị Bảo? Bố ơi, bố nói vậy nghĩa là sao?” Lục Minh Húc cùng Lục Vũ Tuấn đều có chút giật mình.



Lục Khải Vũ nhìn thoáng qua Mạc Hân Hy, sau đó giơ tay sờ sờ cái đầu nhỏ của Lục Minh Húc: “Đại Bảo, Mạc Vũ Lý không phải là con của chú hai con, mà là em ruột của con. Chính là người thứ hai trong chín bào thai”



“Gì cơ? Chuyện này là sự thật ạ? Mạc Vũ Lý là em trai của con?” Lục Minh Húc khiếp sợ mà há to miệng.



Chăng phải đã nói cậu bé là con của chú hai sao? Sao giờ lại biến thành em trai ruột của mình rồi?



Nếu đây là sự thật.



Vậy anh là một người anh trai đã làm cho em trai của mình khó xử sao, cứ cười nhạo em ấy, đặt cho em ấy một biệt danh, còn liên hợp với anh em thường xuyên đánh em ấy.



Vốn biết rõ em ấy là em của mình, trong lòng anh cũng có chút xấu hổ, dĩ nhiên bây giờ anh chính là anh trai cùng cha khác mẹ, vậy với tư cách là một người anh trai anh phải đối mặt với em ấy như thế nào đây?



Chuyện này đúng là có chút khó khăn!



Lục Vũ Tuấn cũng rất bất ngờ: “Bố, bố nói Mạc Vũ Lý chính là Nhị Bảo? Mọi người làm sao biết được?”



Mạc Hân Hy nhìn qua cửa phòng cấp cứu, đi qua ôm hai đứa con trai: “Chúng ta vừa mới biết, khi còn bé nó chịu khổ rất nhiều, nên trên người có sẹo,còn bị chó cắn. Chúng ta nhìn qua vết sẹo mới nhận ra nó”



Lúc nói những lời này, nước mắt của cô lại chảy ra.



Lục Khải Vũ nhìn con trai cả: “Đại Bảo, đưa mẹ đi xem Nhị Bảo tỉnh chưa. Bố với Vũ Tuấn ở đây là được rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK