Mục lục
9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 460


Mẹ Lư đã bị dọa sợ hoang mang lo lắng, bị con trai chất vấn như vậy, chỉ che miệng khóc.


Bồ Lư nhìn con trai một cái: “Hình như gần đây nó gieo trồng một loại dược liệu Đông y trong chậu hoa ở trên mái nhà, nghe nói rất quý giá, Từ Tín vẫn luôn coi nó như bảo bối. Buổi sáng hôm nay nói là lên lầu tưới nước cho những dược liệu đó. Sau đó lại đột nhiên nghe giúp việc nói nó ngã từ trên lầu xuống. Tình huống cụ thể, bố mẹ cũng không rõ lắm.


“Nguyễn Hồng Nhung đâu?” Lư Bạch Khởi nghiền răng nghiên lợi hỏi, “Sáng sớm hôm nay Hồng Nhung đã về nhà mẹ dė.”


“Bố, bác sĩ nói như thế nào? Từ Tin nó.” Lư Bạch Khởi không dám hỏi, cả người như đột nhiên tan vỡ, dựa vào vách tường bệnh viện.


Đúng lúc này, Khúc Lăng Cường từ bên ngoài hợp tấp vọt vào, nhìn thấy Lư Bạch Khởi, dùng sức kéo anh ta lại, đầm một cử Hai mắt khúc Lăng Cường đó bừng, gân xanh nhỏ lên, một tay nắm chặt lấy cổ áo Lư Bạch Khởi, một tay chỉ vào mũi anh ta: “Nếu Từ Tín có bất trắc gì tao muốn mày phải đến mạng”


Lư Bạch Khởi bị anh ta đánh chảy máu mũi, anh ta giơ tay lau một chút: “Khúc Lăn Cường, Từ Tín chính là con trai của tôi, tôi cũng không muốn nó xảy ra chuyện, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn.”


“Ngoài ý muốn? Lư Bạch Khởi, mày cho rằng tạo là thằng nhóc ba tuổi sao? Tử Tin sắp bảy tuổi rồi, vì sao đang yên đang lành lại đi lên tầng thượng?” Khúc Lăng Cường hừ lạnh một tiếng, ánh mắt tức giận tỏ vẻ không tin lời Lư Bạch Khởi nói.


Bố Lư, mẹ Lư xót con trai, đi tới định kéo tay Khúc Lăng Cường: “Tử Tin coi mấy chậu thảo dược Đông y ở trên ở mái nhà như bảo bối. Không có việc gì thì sẽ lên lầu tưới nước cho chúng nó, quan sát quá trình trường thành của chúng nó.


Chuyện này thật sự không thể trách Bạch Khởi ” Bố Lư, mẹ Lư là người lớn tuổi, Khúc Lăng Cường sợ gây ảnh hưởng làm bọn họ bị thương, đành phải dùng sức đẩy Lư Bạch Khởi ra: “Tôi nhớ rõ tầng thượng nhà các người có lần căn cao hai mét, Từ Tín có trồng hoa, cũng không thể ngã xuống được.


Lư Bạch Khởi, tốt nhất là này cho tao một lời giải thích hợp lý, nếu không, khúc Lăng Cường tao sẽ không để yên cho nhà họ tự chúng mày” khúc Lăng Cường còn chưa nói xong, thang máy chỗ Mạc Hàn Hy đã lên tới nơi, cô đành phải dẫn với chồng Triệu Hồng và Lý Mộc Tháp đi tới phòng tim mạch tìm chuyên gia nước ngoài.


Sau khi tới lầu 16, bởi vì trước đó đã hẹn trước, cho nên bọn họ được gặp luôn chuyên gia và bác sĩ chính lần trước mổ cho Lý Mộc Tháp. Trò chuyện đơn giản xong, Mộc Tháp được đưa đi kiểm tra.


Kết quả sức khoẻ của Mộc Tháp đã khôi phục ổn định hơn mong muốn rất nhiều, chỉ cần chú ý dinh dưỡng, uống thuốc đúng giờ, nghỉ ngơi thật tốt, chỉ cần không phải chịu kích thích, dao động cảm xúc quá lớn, trưởng thành theo tuổi, dần dần cậu bé sẽ giống những đứa trẻ bình thường.


“Vậy nó có thể đi học không?” Đây không chỉ là Triệu Hồng, cũng là vấn đề mà Mạc Hân Hy vẫn luôn quan tâm, chuyên gia lắc lắc đầu: “Tình trạng này của cậu bé, đề nghị nên nghỉ ngơi một năm, phải tránh vận động kịch liệt, tránh cho xảy ra va chạm, và cảm xúc bị dao động. Một năm sau đó, các phương diện cơ thể cậu bé đều khôi phục, mới có thể suy xét đến chuyện đi học “


“Vâng, cảm ơn bác sĩ.”


Lúc gần đi, Mạc Hân Hy lại làm phiền bác sĩ đóng dầu cho cô một bảng danh sách những việc Mộc Tháp cần chú ý trong sinh hoạt hàng ngày, chuẩn bị về nhà nghiên cứu một chút, cố gắng hết sức cung cấp điều kiện nghỉ ngơi tốt nhất cho bốn đứa trẻ.


Sau khi Triệu Hồng thấy vậy, có chút khó hiểu: “Mợ chủ, cô muốn làm gì?”


Mạc Hân Hy đưa tư liệu đóng dấu trong tay ra cho cô nhìn một chút, rất tự nhiên giải thích: “Cửu Nhạ đã gà cho Khải Dã nhà chúng tôi, sau này chúng ta chính là người một nhà, tôi về nhà nghiên cứu vấn đề Mộc Tháp cần chú ý trong sinh hoạt hằng ngày một chút, dặn dò bọn họ một chút, để mọi người chú ý. Miễn cho xảy ra việc gì ngoài ý muốn!”


Vợ chồng Triệu Hồng có chút kinh ngạc: “Việc này…việc này sao được chứ, chúng tôi chỉ là tới làm công Mạc Hân Hy nắm lấy tay Triệu Hồng, ánh mắt chân thành, giọng nói khẩn thiết: “Chị Triệu, chị cũng đứng khách sáo, sau này tôi và Cửu Nhạ chính là chị em dâu, Mộc Tháp là em họ của cô ấy, ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, tôi cũng rất thích. Chị để cho tôi thay Cửu Nhật chăm sóc cho mọi người nhện”


Nói xong cô cúi đầu nhìn Lý Mộc Tháp vẫn luôn ngoan ngoãn đi theo bên cạnh bọn họ. Lúc này bởi vì thời tiết nóng bức, trên cái đầu nhỏ của Lý Mộc Tháp hơi hơi đổ mồ hôi, nhưng tinh thần lại rất tốt.


Cô lấy khăn giấy ra xoa xoa mổ hội trên đầu cho Lý Mộc Tháp, rồi nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cậu bé: “Mộc Tháp, cháu ngoan như vậy, hiểu chuyện như vậy, làm con nuôi của dì được không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK