Hoàng hậu đi đến bên cạnh Hoàng đế, đưa tay cầm lấy bàn tay kia, nhẹ nhàng nói: "Tiên đế bắc phạt nam chinh, vốn trái ý thiên đạo, tiêu hao khí vận là chuyện bắt buộc, vì phạm thiên đạo, chiến tranh liên miên tổn hại căn cơ khí vận.
Sau đó, hoàng tộc tranh ngôi đoạt vị, Hoắc tướng lạm quyền, thiên hạ mười năm loạn lạc. Ta từng nghe quốc trượng(1) nói qua, lúc bệ hạ đăng cơ, khí vận chỉ còn lại bốn chén hơi đầy, bốn chén vốn thiên hạ đại loạn.
Nhờ có bệ hạ mà khôi phục lại bình yên cho thiên hạ, mấy chục năm chỉ như một ngày, cần cù chính sự, lúc này mới mang khí vận của Đại Huyền từ bốn chén tràn đầy biến thành sáu chén, thiên hạ lập lại, thái bình hướng tới, bệ hạ nhìn xem sáu chén rưỡi, thiên hạ bây giờ vẫn thái bình đó sao, dân chúng vui vẻ, yêu quý hoàng tộc, mỗi năm mỗi tháng lễ hội tràn đầy ở kinh thành, bệ hạ có thấy mà. Trong mắt thần thiếp, bất kỳ ai lời ra tiếng vào thế nào, bệ hạ mãi mãi không kém tiên đế, Lân Hoàng!”
(1) quốc trượng: cha của vợ vua.
Lời nói của Hoàng hậu chân thành, làm cho trong lòng Hoàng đế cũng ấm áp, lắc đầu: "Trẫm không có năng lực của một vị đế vương, càng không có khí phách năm xưa của tiên đế, chỉ có hai chữ cần cù, miễn cưỡng làm một vị hoàng đế lo dân. Trẫm còn lo lắng cho hoàng nhi..."
Hoàng hậu nghiêm mặt, nhớ tới vị thái tử khiến người ta đau đầu kia, vội vàng giải thích: "Hoàng nhi thời gian gần đây cũng đã cố gắng rất nhiều..."
Hoàng đế hơi xua tay, nâng hoàng hậu lên, nói: "Trẫm cũng không phải trách cứ hắn. Chỉ là nếu trẫm băng hà, khí vận rung chuyển, nếu hoàng tộc có thêm một viên Văn Tâm trấn áp thì khí vận cũng có thể vững chắc hơn một chút. Đây chính là điều trẫm lo lắng không yên.”
Hoàng hậu giật mình, vội vàng nói: “Bệ hạ đời đời khỏe mạnh, tuyệt đối không thể nói những lời xui xẻo như vậy được.”
"Ai cũng có số mệnh, không chỉ đế vương." Hoàng đế thờ ơ nói, "Bất quá nếu thật sự có ngày đó, Văn Tâm bất quá chỉ là vật phụ trợ, mọi thứ thực sự dựa vào thật sự, chính là những vị trung thần kia.”
Nói xong Hoàng đế lại nhìn về phía bức tranh khí vận: "Khí vận nếu có thể nhiều hơn một chút, thì tốt rồi..."
Hoàng đế nói xong, Tĩnh Tư Điện liền rơi vào sự yên tĩnh.
…
Tiếng hét của đại thái giám Hầu An vang lên ngoài cửa điện: "Bẩm bệ hạ, có Văn tướng cầu kiến.”
Trong điện truyền đến giọng nói của hoàng hậu: "Bệ hạ đang rất mệt mỏi, truyền Văn tướng trở về đi, ngày mai thượng triều sẽ gặp."
Hầu An tựa hồ do dự một lát, lại trả lời: "Văn tướng cố ý dặn dò, có phương pháp giúp cho khí vận của vương triều tăng lên!”
Trong điện truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập, cửa điện bỗng mở ra, Hoàng đế đột nhiên xông ra ngoài.
Hoàng hậu đi theo phía sau, tay cầm một đôi giày, hô to:” Bệ hạ, mang giày vào trước…”
"Văn tướng, ngươi thế mà có diệu pháp gì khiến quốc gia tăng trưởng khí vận?" Hoàng đế Diệp Hoàn một thân chạy vọt vào Trường Minh Cung, trong tay Hầu An cầm một đôi "Giày vua", gấp gáp đi theo phía sau.
"Hồi bẩm bệ hạ, cũng không phải là tăng trưởng khí vận quốc gia, mà là giảm bớt hao tổn của khí vận." Trong Trường Minh Cung, một vị quan gia tóc bạc mặt hồng hào hơi khom người.
Vị quan gia già nua, chính là một trong tứ tướng của Đại Huyền triều, người phụ trách Văn Xương Các, phụ trách các loại sách văn khí vận, Văn tướng Nhan Bách Xuyên.
Diệp Hoàn vội vàng kéo tay Văn tướng ngồi xuống, hỏi: "Xin Văn tướng tỉ mỉ kể lại cho trẫm nghe.”
Văn tướng cười nhạt một tiếng: "Cái này phải bắt đầu từ viên Văn Tâm vô chủ kia. Bệ hạ có còn nhớ, ngày đó trong thư báo có nhắc tới một người, tên là Trần Lạc.”
Diệp Hoàn gật gật đầu: "Căn cứ theo thư báo, gian tế Yêu tộc bị bắt, tìm được Văn Tâm, người này có công lớn. Ta đã hạ chỉ xuống dưới, ban tước phong thưởng, thưởng một chức quan cửu phẩm trong huyện thành.”
Văn tướng từ trong ống tay áo rút ra một phong thư, đưa cho Diệp Hoàn: "Hiện tại sợ là lại phải tăng tước vị lên nữa rồi.”
Diệp Hoàn nghi hoặc nhận văn thư từ trong tay Văn tướng, cũng không vội vàng mở ra, mà là nhìn Văn tướng: "Văn tướng nói vậy là ý gì?”
Văn tướng cũng không vòng vo, trực tiếp nói: "Huyện Vạn An kia chính là nơi đệ tử của Ngụy Diễm thực hiện nhiệm vụ, Ngụy Diễm lo lắng cho đệ tử, tự mình đi chủ trì nghi lễ Văn Tâm chọn chủ. Sau khi đến Vạn An, Ngụy Diễm ngoài ý muốn phát hiện Trần Lạc kia lại viết ra một bài nhã văn, mà bài nhã văn kia ngưng tụ ra Sách hồn có năng lực ăn quỷ, gọi là Chung Quỳ.”
"Hai canh giờ trước, Ngụy Diễm gửi thư đến Thanh Điểu Ti, đem bài văn kia gửi đến cho ta xem. Ta liền triệu tập trăm người bình thường đọc bài văn này, vậy mà thật sự có hơn mười người khiến Du Hồn Cảnh tiểu quỷ không dám đến gần.”
"Đối với những người còn lại, chắc hẳn không phải là vấn đề từ đọc hiểu. Chắc là thời gian còn ngắn, nếu là ngày ngày đọc, hẳn là cũng có hiệu quả như vậy.”
"Bệ hạ, khí vận của vương triều nếu chia ra làm mười phần, thì trong đó hai phần là tiêu hao ở việc che chở bách tính không bị họa từ quỷ. Nếu bài văn này truyền khắp thiên hạ, mỗi người tụng đọc mỗi ngày, chẳng phải là vì vương triều tiết kiệm hai phần khí vận sao?”
Diệp Hoàn mừng rỡ: “Những lời này là thật chứ?” Nói xong liền vội vàng mở phong thư ra, nhanh chóng đọc hiểu một lần, sau đó liền nhắm mắt cảm ứng.