Trần Huyên ngây cả người, khẽ thở dài một hơi. Trần Lạc chỉ biết là "Kim Châm Độ Hồn" là một cấm thuật của "Thiên Môn Thập Tam Châm".
Điều hắn không biết chính là sau khi thi triển sẽ mất đi một trong năm giác quan, chứ không phải một trong thất khiếu, Trần Huyên tu hành bộ công pháp "Thiên Môn Thập Tam Châm" này cũng không phải hoàn chỉnh, sau khi thi triển "Kim Châm Độ Hồn" chắc chắn sẽ mất đi thị giác.
Từ lúc Trần Huyên đem kim châm đầu tiên cắm vào huyệt đạo nàng đã biết kết quả, nhưng nàng vẫn quyết định làm như vậy. Tuy rằng không thể trực tiếp giết chết quỷ vật kia, nhưng cũng đã kéo đủ thời gian, đến khi "Chung Quỳ" xuất hiện, cuối cùng tiêu diệt quỷ vật, cho nên lúc này cũng không hối hận bao nhiêu.
"Định Hồn Ngọc trong miệng Tiểu Lạc là phụ thân lưu lại, hiện tại không hề tổn hại, chứng tỏ tiểu Lạc không có khả năng bị cao nhân đoạt xá mượn hồn, hắn vẫn là tiểu Lạc. Phụ thân nói trong thời khắc sinh tử là thời cơ tốt nhất để ngộ đạo, có lẽ là sau khi trải qua chuyện này, tiểu Lạc đã ngộ đạo của hắn..." Trần Huyên trong lòng nghĩ như thế.
Trong lúc Trần Huyên đang mãi mê với những suy nghĩ của nàng, Trần Lạc trong phòng sách cũng đang trải qua một cuộc kiểm tra thân phận khác.
"Thiếu gia khi còn nhỏ đã từng đánh gãy một cái răng của lão nô, thiếu gia có nhớ rõ là chuyện đó xảy ra lúc mấy tuổi không?"
"Sáu tuổi. Bất quá không phải ta đánh gãy, là ngươi cõng ta trèo lên chòi canh trong lúc bảo vệ ta mà ngã gãy răng..."
”Quyển kinh nghĩa đầu tiên thiếu gia đọc là chính tay lão nô lấy, thiếu gia còn nhớ rõ đó là quyển gì không?"
“Là quyển 《 Xuân Thu 》do phụ thân ta chép lại, bất quá ta không được xem, dưới cơn nóng giận liền xé mất. Ngươi gạt phụ thân ta nói là do chó cắn…”
“Lão nô ở bên ngoài có một tình nhân, thiếu gia lần này giỏi thì nhớ xem đó là ai?”
"Chó má, tình nhân của ngươi chính là đầu bếp nhà chúng ta Mã đại thẩm. Khi còn bé ta thích ăn bánh kẹo do Mã đại thẩm làm, ngươi mượn việc công để làm việc tư mời Mã đại thẩm vào phủ làm đầu bếp. Mười lăm mười sáu năm đã trôi qua, ngươi còn chưa lên giường của Mã đại thẩm, ta khinh thường ngươi!”
"Ặc ặc..." Lão già trước mặt Trần Lạc bị một ngụm nước miếng của mình làm sặc, ho khan hai tiếng, dùng một đôi mắt già đục ngầu lần nữa đánh giá Trần Lạc từ trên xuống dưới một lượt, trong lúc bất chợt kêu rên một tiếng, nhào tới, ôm Trần Lạc vào trong ngực, giọng nói nghẹn ngào: "Thiếu gia, thật sự là thiếu gia... Quả nhiên là lão gia phù hộ, để cho thiếu gia chết đi sống lại... Thiếu gia, lão nô xin lỗi người..."
Lão già này không ai khác mà chính là quản gia của Trần gia Trần Bình, Trần Lạc đã sớm từ trong giọng nói khàn khàn này của lão nghe ra được người lúc trước cầm máu của chó mực hắt vào người mình, còn sai người lấy quan tài đóng đinh mình lại cũng chính là lão. Bất quá lúc này nhìn lão khóc đến mức vui sướng như thế này, cũng chỉ có thể vỗ vỗ lưng trấn an lão trước một phen, miễn cho Trần phủ lại thêm một tang lễ.
Ước chừng khoảng thời gian uống xong một chén trà, Trần Bình cuối cùng cũng bình tĩnh lại, vừa co người lại nghe Trần Lạc kể chuyện quỷ vật hại người từ đầu đến cuối, vội vàng lau nước mặt trên gương mặt già nua, nói: "Tiểu thư nói đúng, chúng ta mau đi báo quan. Trước mắt người làm trong phủ đều đã bị tiểu thư đuổi đi, chỉ có mười mấy lão tá điền của chúng ta ở tiền viện. Ta liền đi gọi mấy người thân thể cường tráng, hộ tống thiếu gia đi đến quan phủ báo án.”
“Bình thúc chờ một chút!” Trần Lạc gọi Trần Bình lại, nói, "Cứ như vậy mà đi đến quan phủ, họ có tra hỏi gì chúng ta cũng không biết, chỉ là vô duyên vô cớ tốn thời gian. Tốt nhất chúng ta nên suy đoán một lát, có một số tình tiết mới rồi hãy đi báo quan.”
"Cái này gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Hổ yêu thao túng quỷ vật mưu hại Trần gia ta, tất nhiên có ân oán với Trần gia ta. Bình thúc ngươi là người ở Trần gia lâu năm, ngươi hãy cẩn thận ngẫm nghĩ lại Trần gia ta có đắc tội với hổ yêu lúc nào không? ”
Trần Bình ngẩn người một chút, trong đầu đang cố gắng hồi tưởng lại, nói: "Trần gia ta vốn là làm nông và đi theo học tập thư hương Nho Đạo, làm sao có thể đắc với tội với yêu quái được? Lão gia khi còn sống thích vân du tứ phương, nhưng khi trừ yêu diệt man di tự nhiên sẽ dùng thân phận khác, sẽ không liên lụy đến trong nhà. Hổ yêu này..."
Đột nhiên Trần Bình tựa hồ nghĩ tới điều gì, hung hăng vỗ đùi: "Chẳng lẽ là bởi vì sự kiện kia. . ."
"Chuyện gì?" Trần Lạc vội vàng chất vấn.
Trần Bình hơi híp mắt, tựa hồ là đang nhớ lại chuyện cũ, nói: "Hai năm trước trong lúc thu hoạch, Vương Hỉ Quý ở phía đông thôn Tiểu Khê tìm đến phủ Trần gia, nói là trong Tây Tú Sơn xuất hiện một con hổ, vồ lấy mẹ hắn đem đi. Lúc ấy tiểu thư đã ra ngoài làm việc, ta liền đem việc này nói cho thiếu gia ngài.”
Nói xong, Trần Bình nghiêng mắt nhìn thoáng qua Trần Lạc, Trần Lạc ngẩn người một chút, loại chuyện này với tính cách trước kia của hắn, hẳn là hoàn toàn không ý gì tới, cho nên hiện tại cũng không có ký ức gì.
"Ta lúc ấy nói thế nào?" Trần Lạc hỏi.
"Ngài để lão nô tự xử lý..." Trần Bình nói tiếp, "Lão nô liền tự tìm cách, sau đó tìm được thợ săn Chu Dũng của thôn Tiểu Khê, cho hắn hai mươi lượng bạc, lại phái mười mấy người làm đi theo hắn trợ giúp, chạy đến Tây Tú Sơn bắt được con hổ kia, liền tìm cách vây giết nó.”
"Sau đó thì sao?"