Trong trí nhớ, Trần gia Trần phủ có tìm tới Đạo Môn tại huyện Vạn An, một nhà đạo viện, nhưng mà đám đạo sĩ thúi kia toàn bộ tham gia cái gì La Thiên Đại Trám, mỗi mười hai năm tổ chức một lần, bên trong đạo viện chỉ để lại đám tiểu đồng không dùng được.
Xung quanh huyện Vạn An, cũng đã tìm kiếm khắp nơi, nghe ngóng hồi âm cũng y như vậy, bọn họ đều đi chỗ kia, toàn bộ đạo trưởng đều không có nhà.
Không có đạo, còn có phật!
Trên lý thuyết, Phật môn có lôi âm nghiệp hỏa đối với quỷ tộc có thể hàng phục rất tốt, nhưng Đại Huyền triều và Phật quốc Tây vực quan hệ từ trước đến nay rất lạnh lùng, cũng không cho Phật Môn bên trong lãnh thổ xây dựng chùa chiền, càng không cho tuyên truyền tín ngưỡng, cho nên Trần gia trong lúc nhất thời, không biết đi thỉnh cao tăng từ đâu tới hỗ trợ.
Sau cùng chính là Nho Đạo, bên trong Nho môn tu học toàn bộ là thi sĩ thư hương, toàn thân phát ra chính khí hạo nhiên, tà ma quỷ tộc không thể đến gần. Nhưng điểm quan trọng ở đây, bản thân thư sĩ có chính khí hạo nhiên, chỉ dùng cho bản thân tự vệ, không thể đem chính khí này bảo vệ cho người khác.
Khó khăn!
"Ting! —— "
Trong đầu Trần Lạc vang lên một tiếng như chuông.
Sau đó như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Ủa là sao?
Phải chăng xuyên không còn phải có điều kiện gì đạt được ngón tay vàng? Như thế nào vừa rồi vang lên một tiếng liền im bật.
“Hệ thống, chủ nhân gọi…” Trần Lạc vội vàng lên tiếng.
Không có bất cứ động tĩnh nào.
Vậy là không có ngón tay vàng sao?
Đùa kiểu gì vậy hả?
Trần Lạc xuyên không, đúng vậy, hắn xuyên không phải tới lịch sử cổ đại như Đường Tống Nguyên Minh Thanh kia, rõ ràng xuyên tới thế giới thần ma huyền huyễn!
Chẳng lẽ một chút dị năng cũng không có tới, một chút xíu như “Chạm đất biến xi măng, cầm đá hóa thủy tinh, đưa tay lên miệng nhẩm nhẩm bùa chú âm dương sư, hay là chạm nước biến ra thuốc nổ, cùng lắm thì nước bọt có thể biến thành thuốc trị bệnh cảm cúm cũng được mà!”
Huống chi bây giờ còn có một con quỷ truy sát ta, alo! Cứu mạng a~
Xuyên không không có ngón tay vàng thì chỉ còn chịu chết thôi!
“Chẳng lẽ ta đang ở linh đường, cho nên sóng wifi yếu, hệ thống chưa truyền tới?” Trần Lạc tự an ủi bản thân, từ linh đường đi ra bên ngoài.
Thế nhưng một chân vừa bước ra cửa, vô số chất lỏng tanh tưởi rơi vào người hắn, nhất là toàn khuôn mặt đã bao phủ chất lỏng đậm đặc tanh tưởi này, Tầm mắt của Trần Lạc liền biến thành đỏ đen, hiện trạng không nhìn thấy gì phía trước.
Mà bên tai, tiếng bước chân ồn ào vang lên.
Trần Lạc chỉ nghe được một giọng nói khàn đặc, già nua vang lên: “Mau ra tay, máu chó mực không trói hắn được bao lâu đâu…”
Ngay sau đó, Trần Lạc cảm giác sau gáy tê rần, giống như bị người nào lấy gậy đập vào, lảo đảo đi tới hai bước liền ngã xuống đất. Loáng thoáng bên tai nghe lại giọng nói già nua kia, “Xác chết mà vùng dậy, chúng nó sợ nhất là bị đóng đinh lên quan tài, nhanh kéo quan tài đến đây, cầm lấy hai cánh tay đóng đinh vào nó.”
“Mụ nội cha nó!” Trong lòng Trần Lạc căng thẳng, cố gắng muốn đứng lên, miệng hét lớn, “Ta chưa có chết, ta chí…” Thế nhưng lời chưa ra khỏi miệng xong, sau gáy bị phang thêm một gậy, chỉ nghe một tiếng Bộp bên tai vang dội khắp màng nhĩ, đầu óc quay cuồng, hai mắt mơ hồ, Trần Lạc nhìn thấy hai bóng người đang đi về phía hắn, một người trong số đó còn làm rơi vài thứ trên tay, mấy vật này lăn tới trước mặt hắn… Một cây đinh dài hơn 25 cm…
“Xong đời, ta sắp biến thành thượng đế…” Trong lòng Trần Lạc mơ hồ nghĩ tới hình tượng, hai tay giang ngang, hai chân chụm lại, phía trên cổ tay cổ chân bị đóng đinh, ngay lúc hắn từ từ mất đi ý thức cuối cùng, bên tai vang lên giọng nói rất nữ tính —— "Dừng tay cho ta!"
Trong mơ hồ nhìn thấy được một bóng người chạy tới, Trần Lạc từ trong trí nhớ từ từ nhớ ra khi bóng người và hình ảnh chạm vào nhau.
Trần Lạc há to miệng, muốn nói gì đó, cuối cùng cũng không thể nói ra, cứ như thế hôn mê bất tỉnh…
Trần Lạc đang mơ một giấc mơ…
Trong mơ, hắn nhìn thấy vô số bút lông từ trời cao rơi xuống, mỗi cây cắm vào đất đều cao hơn hắn rất nhiều, vừa cắm xuống đất, mực nước bên trong tràn ra, phía trước mặt hắn toàn bộ như một vũng bùn đen, sau đó, bên dưới vết mực tràn ra, vô số thực vật giống nhau trồi lên khỏi mặt nước mực, từng đóa từng đóa nở hoa.
Từ ban đầu trong giấc mơ tối tăm như địa ngục, cứ thế biến thành một biển hoa.
Lúc này.
Vô số trục sách, kinh văn, sách giấy ẩn hiện trong luồng sáng chi chít bên trong nhụy hoa, kèm theo một âm thanh có tầng số echo vang dội, giống như nơi phát ra rất xa xôi.
Âm thanh biến thành từng chữ văng vẳng bên tai Trần Lạc:
“Kinh văn, lịch sử, cổ tích, truyền thuyết trên trời đều có Đạo
Kể chuyện, viết văn, chép sách tạo mới nhân gian
Ngươi luyện sách chép thơ tự do dương Đạo
Hắn tu Phật, Đạo, Nho, đạo nào không cần lo
Hồng trần bên trong, ta đã tới
Thiên đạo bên này, ta mỉm cười.”
Từ cuối vừa xong, chỉ thấy trên vũng mực, một nụ hoa nhỏ từ từ hé nở, vô số cánh hoa cũng bung ra, trôi nổi tới trước mặt Trần Lạc, vô số cánh hoa xếp thành một trang giấy trắng, cây hoa từ từ bay lên khỏi vũng mực, hóa thành vô số bụi vàng lấp lánh bay vào trang giấy.
Từng hạt bụi bay vào trang giấy, cũng hóa thành chữ viết, từng chữ ẩn hiện chói mắt hắn.
Trần Lạc đưa tay đón lấy, kết quả chỉ vừa chạm nhẹ vào trang giấy, trang giấy cuộn lại thành trục giấy, hóa thành ánh sáng bay thẳng vào ấn đường của Trần Lạc.
Cảm giác toàn thân như được tưới mát từ đầu tới chân, giật mình mở mắt, hắn cảm nhận được nội dung của trục giấy vừa rồi, tựa đề trục giấy —
« Tóm Tắt Về Chung Quỳ »
Chung Quỳ, thiên sư bắt quỷ!