"Ngươi chính là Trần Lạc?" Lúc Thái Đồng Trần mang Trần Lạc trở về đế nha môn, Ngụy Diễm đang viết chữ. Hắn đặt bút lông trong tay xuống, nâng tay Trần Lạc đang khom người hành lễ, từ trên xuống dưới nhìn thoáng qua, mới thở dài, "Đáng tiếc, không phải con cháu Nho gia ta. ”
Trần Lạc bất đắc dĩ cười khổ: "Vãn bối trời sinh tối dạ, không có thiên phú đọc hiểu, không sinh ra được chính khí hạo nhiên.”
"Không sao. . ." Ngụy Diễm ra hiệu Trần Lạc ngồi xuống, ôn hòa nói, "chính khí hạo nhiên bất quá chỉ là một con đường tu hành, con đường nghiên cứu học vấn không cần đến nó.”
"Lão phu nghe nói ngươi có một Sách hồn có thể khốn hồn ăn quỷ, không biết có thể để ta gặp mặt được không?"
Trần Lạc ngẩn người một chút, vị Đại Nho này muốn gặp Chung Quỳ? Hắn liếc Thái Đồng Trần, Thái Đồng Trần gật gật đầu, ý bảo Trần Lạc hãy làm theo.
Trần Lạc khẽ kêu một tiếng "Chung Quỳ", chỉ thấy một đám sương mù màu đen đột nhiên xuất hiện, Chung Quỳ từ trong sương mù hiện ra thân hình. Hắn hướng Thái Đồng Trần cùng Ngụy Diễm thi lễ, sau đó liền đứng ở bên cạnh Trần Lạc.
"Thật kỳ diệu nha..." Ngụy Diễm lại như nhìn thấy mỹ nữ tuyệt thế, đứng dậy đến gần hai bước, đôi mắt bên trong phát sáng, như nhìn thấy trân châu, đứng im đánh giá Chung Quỳ từ trên xuống dưới.
"Thân thể thuộc quỷ thể, nhưng lại có linh hồn, trên người còn có sức mạnh thiên đạo..." Ngụy Diễm đột nhiên nhìn về phía Trần Lạc, "Hắn có thể ăn quỷ sao?
Trần Lạc nhìn sang phía Ngụy Diễm cảm thấy hơi kỳ lạ, khẽ gật đầu.
Ngụy Diễm nói một câu "Chờ một chút", lập tức một bước bước ra khỏi phòng, biến mất ngoài nha môn.
"Thúc phụ..." Trần Lạc nhìn về phía Thái Đồng Trần đang lộ ra sắc mặt xấu hổ, "Vị Ngụy Đại Nho này có ý gì?”
Thái Đồng Trần lắc đầu: "Ta cũng không biết. Lúc trước ta bẩm báo cho sư phụ về sự việc của Bất Hủ Văn Tâm kia, sư phụ nghe nói về chuyện Sách hồn của ngươi, liền lâm vào im lặng thật lâu, cuối cùng để cho ta gọi ngươi tới..."
Thái Đồng Trần còn chưa dứt lời, Ngụy Diễm lại xuất hiện trước mặt Trần Lạc, vung tay một cái, hai bóng đen từ trong tay áo Ngụy Diễm bị ném ra, dĩ nhiên đó là hai con tiểu quỷ cấp bậc Du Hồn Cảnh.
"Đây là dã quỷ ở bãi tha ma ngoài thành, ngươi để Sách hồn của ngươi, ăn hai con quỷ nhỏ này, ta xem một chút..."
Trần Lạc ngẩn ra một chút, nhìn thấy vẻ mặt Ngụy Diễm rất nghiêm túc, hoàn toàn không giống như đang đùa giỡn, nghiêng đầu nháy mắt ra hiệu với Chung Quỳ.
Chung Quỳ cũng mơ hồ theo, lại tới phát cơm từ thiện cho ta?
Bất quá Trần Lạc đã hạ lệnh với hắn, hắn cũng không từ chối, sải bước đi tới trước mặt hai con quỷ Du Hồn Cảnh, một tay bắt lấy một con, mở miệng to để lộ hàm răng sắc bén nhai răng rắc hai con quỷ.
Hình ảnh cực kỳ đẫm máu!
Thẳng đến khi Chung Quỳ ăn xong hai con Du Hồn Cảnh, liếm liếm môi, nấc cụt một cái, lại trở về bên cạnh Trần Lạc đứng.
"Trời ơi là trời… Diệu… Quá vi diệu…" Ngụy Diễm thế mà lại vui vẻ cười to, lập tức hướng Trần Lạc khom lưng thi lễ, khiến Trần Lạc và Thái Đồng Trần đều hoảng sợ. Trần Lạc nghiêng người sang một bên, Thái Đồng Trần vội vàng tiến lên nâng cơ thể Ngụy Diễm, hỏi: "Ân sư, ngài đang làm cái gì vậy! Lạc nhi là tiểu bối, không nhận nổi đại lễ của ngài!”
"Ai cho thằng nhóc ngươi xen vào? Tránh ra cho ta!" Ngụy Diễm vung tay lên hất tay Thái Đồng Trần ra, "Ngươi lớn lên học hành cho giỏi, cho hay, cho dữ dằn vào, chung quy cuối cùng thì sao? Chuyện thiên hạ mắt trái nhìn, mắt phải dòm sang chỗ khác, có thật sự nghĩ tới chuyện thiên hạ không? Ngươi không thấy chuyện này lớn đến cỡ nào sao, ngươi lại không hề phát hiện ra một chút da lông gì?!”
Thái Đồng Trần lúc này cũng vô cùng hoang mang, không biết mình rốt cuộc đã làm cái gì sai.
Ngụy Diễm bỗng nhiên thò tay bắt lấy Trần Lạc: "Tiểu hữu, theo ta chuyển sang nơi khác nói chuyện!"
Trần Lạc chỉ cảm thấy cả cơ thể trong nháy mắt biến thành không trọng lượng, lúc mở mắt ra, đã thấy bản thân hắn đang bay ở trên không trung, phía ngoài là một xe ngựa màu đen. Đại Nho Ngụy Diễm thì đang ngồi bên cạnh hắn.
Chung Quỳ đứng ở phía sau, vẫn luôn có ý bảo vệ Trần Lạc.
"Ngụy lão tiên sinh, ngài đây là…"
Ngụy Diễm nhìn phía dưới, cắt ngang lời Trần Lạc: "Tiểu hữu, ngươi có biết thiên hạ tam họa không?”
Trần Lạc lắc đầu.
"Họa Hung Nô, Họa Quỷ Môn, Họa Yêu Giới!" Ánh mắt Ngụy Diễm bỗng nhiên xa xăm, nhìn về phía chân trời, "Họa Hung Nô và Họa Yêu Giới ta không cần nhiều lời, từ khi Nhân tộc chúng ta khai mở cho tới nay, phía bắc chiến Man di, phía nam kháng vạn yêu, ai ai đều biết.”
"Duy chỉ có họa từ quỷ môn này, người đọc sách không nói chuyện yêu ma quỷ quái, mà người không biết đọc cũng nhiều vô kể."
"Cho dù biết, cũng là biết nó thế nào, nhưng không biết nó là sao."
Ngụy Diễm thu hồi ánh mắt nhìn về phía chân trời, lại nhìn xuống, hỏi: "Ngươi có thấy gì không?”
Trần Lạc tràn đầy nghi hoặc trong lòng, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy phía dưới huyện Vạn An treo đầy hoa đăng sáng đẹp, người ra ngoài làm việc nhao nhao trở về nhà, quán rượu khách điếm cũng bắt đầu đông đúc náo nhiệt.
"Nhà nhà đốt đèn, quốc thái dân an?"