"Ba ngày sau sao?" Thái Đồng Trần lẩm bẩm một câu, hắn coi như hiểu rõ vài vấn đề, ân sư của hắn lo lắng bản thân hắn không chủ trì nổi quy tắc của nho lễ, hiện giờ mới không tiếc đường xa ngàn dặm mà tự mình chạy tới đây...
…
Cùng lúc đó, trong phòng sách Trần phủ.
Doanh Doanh nước mắt rơi: “Xung ca càng ngày càng gầy tới trơ xương như vậy sao, ta... Ta...Nếu Xung ca có mệnh hệ nào, ta sống trên đời để làm gì nữa”. Lệnh Hồ Xung nghe được Nhậm Doanh Doanh nói lời chân thành, vừa thương tâm, vừa đau khổ như vậy, trong lòng ấm áp, cảm kích vô cùng, lúc này nội thương dâng bị động, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cổ họng không ngừng ho ra máu, sau đó chỉ thấy trước mắt tối đen, bất tỉnh nhân sự.”
Trần Lạc buông bút, duỗi thẳng lưng một cái, nhìn bên cạnh chồng giấy dày cao ngất, nhã văn ẩn hiện dày đặc, lượn lờ xung quanh chồng giấy, không nghĩ tới thân thể này rất có thiên phú "chép chữ cuồng ma", nếu hắn tối đa toàn lực viết, không chừng có thể bắt kịp máy đánh chữ...
"Đem toàn bộ viết ra giấy, đoán chừng cũng phải mất đến ba ngày." Trần Lạc đánh giá một chút, "Cơ mà…"
"Cơ mà. . . Đây là cái gì?"
Trần Lạc duỗi một ngón tay khẽ động, chỉ thấy một luồng khí như sương khói, khí sương bảy màu lượn quanh ngón tay Trần Lạc, giống như làn khói từ điếu thuốc lá.
Khi viết được gần năm mươi ngàn chữ, Trần Lạc liền phát hiện trong cơ thể xuất hiện làn sương mù bảy màu lớn cỡ hạt đậu nành, nhắm mắt cảm nhận kỹ, mới phát hiện mỗi khi hắn viết xong một chữ trong《 Tiếu Ngạo Giang Hồ 》, sẽ có một làn sương mỏng không rõ sinh ra trong cơ thể.
Xem ra bây giờ đã hoàn thành được một phần ba toàn bộ kịch bản, đám sương khói ngưng tụ thành kích thước cỡ ngón tay.
"Này là khí sao?" Trần Lạc nghi hoặc, theo hắn biết, "Khí" chính là cơ sở tu hành của thế giới này, cần thông qua “đọc hiểu” các sách văn mới đạt được, cho nên trong thiên hạ, chỉ có ba loại khí từ Đạo.
Khí màu xanh dương là chính khí hạo nhiên của Nho Đạo.
Khí màu tím là nguyên khí tiên thiên của Tiên Đạo.
Khí màu vàng là chân ý luân hồi của Phật Đạo.
Ngoài ba loại khí này, còn có những loại khí không chính tông từ tam đạo gọi là "Bán đạo khí", trong đó bao gồm khí vận vương triều, lấy ngũ hành đạo đức của vương triều phân biệt màu sắc, ví dụ như vương triều Đại Huyền thuộc về hành kim, gọi là Kim đức, tương ứng với màu sắc là màu trắng.
Trừ những thứ đó ra, thiên hạ này không còn loại “khí” nào khác.
"Thiếu gia, thiếu gia..." Tiểu Hoàn đột nhiên vọt vào phòng sách, dọa cho Trần Lạc sợ đến mức sương khói bảy màu trên tay nhanh chóng chui vào trong cơ thể.
"Chuyện gì?"
"Bên ngoài... Bên ngoài có người đã chết trước cửa nhà chúng ta." Tiểu Hoàn một tay chỉ ra ngoài cửa giải thích, một tay còn lại thì che trước ngực ngực, thở hổn hển nói.
"Đi xem một chút..." Trần Lạc đứng dậy đi ra ngoài. Trần Huyên cùng Trần Bình buổi sáng đã rời khỏi Trần phủ, đem mọi người trong phủ ra ngoài thành, người làm còn chưa kịp gọi trở về, cho nên lúc này, trên dưới Trần gia chỉ có Trần Lạc cùng Tiểu Hoàn hai người. Loại chuyện này cũng chỉ có hắn tự xử lý.
"Tiểu thư dùng hết son phấn, ta muốn đi ra ngoài mua thêm, kết quả vừa mở cửa, liền nhìn thấy tên kia nằm ở trước cửa nhà chúng ta, trái tim ta muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, dọa sợ muốn xỉu." Đi tới cửa, Tiểu Hoàn chỉ vào sư tử đá trước cửa, Trần Lạc rất nhanh nhìn thấy có một người dựa vào sư tử đá, cúi đầu, bộ dạng không còn chút sức sống nào, xung quanh tự nhiên kéo đến không ít người chỉ chỉ trỏ trỏ bàn tán náo nhiệt.
Trần Lạc chậm rãi đến gần đối phương, Tiểu Hoàn từ phía sau nắm lấy tay áo Trần Lạc, nhỏ giọng nói: "Thiếu gia, chúng ta báo quan đi. Thân thể thiếu gia vừa mới khỏe lại, lỡ như quỷ hồn của hắn lại nhập vào người thì làm sao bây giờ?”
Trần Lạc có chút cảm động, tiểu nha hoàn này nhìn qua thì lời nói có hơi tùy tiện, miệng mồm nhanh hơn suy nghĩ, nhưng lại không nghĩ tới còn rất quan tâm hắn, rất đáng để tin tưởng, đang muốn cho Tiểu Hoàn một nụ cười sáng lán để cảm ơn, lại nghe Tiểu Hoàn nói: "Ngươi bị nhập hồn thì không sao, nhưng trong phủ chỉ có một mình ta, ta sợ ma lắm..."
Quả nhiên vẫn là Tiểu Hoàn mà trước kia hắn quen biết!
Trần Lạc không để ý tới Tiểu Hoàn, đi đến bên cạnh người nọ, nói thật, có Chung Quỳ bảo vệ, hiện tại hắn không sợ bất kỳ con quỷ nào, dù sao quỷ hồn cũng không hoạt động vào buổi sáng.
Trần Lạc cẩn thận tra xét người nọ một chút, thấy người kia trên mặt dơ bẩn, tuổi tác khoảng mười bảy mười tám tuổi, trạc tuổi Trần Lạc, một nam nhân, trong tay cầm một thanh kiếm gãy, áo rách lộ ra thân thể đầy vết thương.
“Số khổ…”
Trần Lạc vươn tay dò xét hơi thở của đối phương, quả nhiên đã không cảm giác được sự hô hấp, lại sờ sờ mạch đập của đối phương, cũng không cảm nhận được mạch đập.
"Chết thật rồi..." Trần Lạc thở dài, đứng dậy, hắn đang muốn gọi Tiểu Hoàn thuê người qua đường đi báo quan, đột nhiên nghe thấy thi thể trên mặt đất truyền đến một chút thanh âm cổ quái ——
"Rột rột…"
Trần Lạc ngây ra một lúc, vội vàng ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nói một câu: "Nguyên liệu nấu ăn cao cấp, thường chỉ cần phương thức nấu ăn mộc mạc nhất. ”
"Lớp vỏ của há cảo nhỏ mỏng, thậm chí còn đến mức trong suốt, há miệng cắn một cái, nước ngọt bên trong chảy vào trong miệng, cắn miếng thịt mọng nước, không béo không ngấy, vào miệng liền tan chảy ra..."
"Rồn rột…"