"Ừm, vậy ngươi đi đi, ta ở cửa chờ ngươi. Những người khác hiện tại cũng không cần phải đi theo ta, hổ yêu sẽ không dám động đến khu vực huyện thành.”
Trần Bình vội vàng đáp ứng, xoay người rời đi. Trần Lạc lúc này mới quay đầu nhìn về phía Chung Quỳ, lúc trước khi Chung Quỳ hiện thân, thân là chủ nhân của Sách hồn hắn liền cảm ứng khí tức trên người Chung Quỳ có chút suy nhược.
“Ngươi thế nào rồi? Trước đó chiến đấu cùng với quỷ vật kia có phải là đã bị thương?”
Chung Quỳ sửng sờ, hướng về phía Trần Lạc: "Phiền chúa công quan tâm, ta không có việc gì. Chỉ là nơi này Minh Thổ có chút cổ quái, đợi chúa công sau khi tiêu diệt Hổ yêu, lúc đó ta bẩm báo lại cũng không muộn.”
Trần Lạc nghe vậy, gật gật đầu. Chung Quỳ vốn là âm tào địa phủ đại phán quan, Sách hồn "Chung Quỳ" bản thân ngưng tụ ra có thể tiến vào Minh Thổ cũng không có gì lạ. Bất quá lúc này quả thật việc xử lý hổ yêu đang là ưu tiên hàng đầu, cũng không truy xét nữa.
Ra khỏi cửa Trần phủ chính là đại lộ Tây An, một trong ba đại lộ của huyện Vạn An, trên con đường này tất cả đều là nhà của phú hộ và người quyền quý trong huyện thành, ở giữa xen lẫn một ít trường học cùng y quán.
Lúc này là vừa đúng canh ba, trên đường cũng không có một bóng người đi đường. Trần Bình từ trong nhà đem ra một chiếc xe ngựa, Trần Lạc bước lên xe, chui vào trong xe, sau đó để Trần Bình chạy đi, trong lòng bắt đầu suy nghĩ làm thế nào đối mặt với nhân vật số một trong huyện thành —— Thái tri huyện Thái Đồng Trần!
Canh ba, là khoảng mười một giờ tối đến một giờ sáng, với kinh nghiệm kiếp trước của Trần Lạc, hắn tuyệt đối sẽ không gõ cửa nhà của Thái tri huyện trong khoảng thời gian này. Dù sao thời gian này thật sự quá riêng tư, có nhiều chuyện cá nhân còn phải làm.
Nhưng thời gian lúc này lại không cho phép Trần Lạc đưa ra sự lựa chọn, dựa theo cách nói của Chung Quỳ, hổ yêu kia cần sau khi quỷ vật trở về mới có thể biết được hành động của quỷ vật, cho nên Hổ Yêu tạm thời vẫn chưa biết quỷ vật kia đã bị Chung Quỳ ăn.
Nhưng khi bình mình ló dạng, quỷ vật không trở lại bên cạnh hổ yêu, nó tất nhiên sẽ biết quỷ vật đã xảy ra chuyện, sự tình khó bảo đảm sẽ phát sinh biến cố ngoài ý muốn.
Thứ hai, Trần Lạc dám làm chuyện này cũng là bởi vì có một nguyên nhân khác, đó chính là Thái Đồng Trần và người cha đã chết của hắn có giao tình không tệ, nghe nói còn từng được cha hắn trợ giảng qua.
Trần Huyên một nữ nhân có thể chống đỡ cả gia nghiệp của Trần gia không ngã, còn có thể có phát triển lớn hơn, cũng không thể không kể đến được Thái Đồng Trần giúp đỡ.
Trăng sáng sao thưa, nha môn cách Trần phủ cũng không tính là xa, ước chừng đi khoảng hai mươi phút, Trần Bình đem xe ngựa chạy tới phía sau nha môn. Biệt phủ của tri huyện nằm ở phía sau nha môn, tự nhiên ở phía sau nha môn cũng có một cái một cái cửa lớn rất to.
Trần Bình tiến lên gõ cửa, không đến một phút đã có một người đang dụi dụi mắt buồn ngủ ra mở cửa, một tiếng quát mắng còn chưa kịp rời khỏi miệng, liền nhìn thấy một thỏi bạc sáng lóa đưa tới, vội vàng nuốt câu mắng chửi bằng cách đưa thỏi bạc chặn lại miệng, tay trái cầm thỏi bạc cười nói, tay phải tiếp nhận thư thông báo, nói một tiếng "Chờ một chút", liền đóng cửa lại.
Lúc này Trần Bình mới hiểu rõ vì sao Trần Huyên chắc chắn sẽ gặp Lý sư gia dẫn đường. Lúc này tên lính gác kia tất nhiên không dám trực tiếp đi tìm Thái Đồng Trần, chỉ có thể tìm thúc thúc Lý sư gia của hắn trước. Lý sư gia thân là trợ thủ, tự nhiên ở biệt phủ của tri huyện có một căn phòng của riêng mình.
Điều làm cho Trần Lạc không nghĩ tới chính là hắn còn chưa thấy được cọng lông củaLý sư gia, đã bị một luồng khí gió sắc bén từ trong biệt phủ bắn ra, đánh vào xe ngựa của Trần Lạc, toàn bộ toa xe nhất thời bị đánh bể nát văng ra tứ phía. Trần Lạc chỉ nhìn thấy một văn sĩ trung niên dung mạo đoan chính, mặc trường sam từ trong biệt phủ bay ra, tay cầm trường kiếm, chỉ về phía mình, hét lớn ——
"Yêu nghiệt phương nào, dám trộm lấy thân thể của cháu ta. Ngươi lừa gạt được cháu gái ta, lừa được một đám gia nhân, nhưng chắc chắn sẽ không thể lừa được Thái Đồng Trần này ——"
Mũi kiếm nhắm thẳng lấy cổ họng của Trần Lạc, lúc này Trần Lạc đã có thể cảm nhận được hơi lạnh từ thanh kiếm toát ra.
Lúc này Trần Bình bị hất tung trên mặt đất liên tục bò về phía Thái Đồng Trần, miệng hô to: "Đại nhân, đó thật sự là thiếu gia nhà…nhà ta..." Chỉ thấy trong biệt phủ lúc này lao ra hai gã gia đinh, đem Trần Bình bắt trói, đè xuống mặt đất vô cùng thê thảm.
Trần Lạc lúc này cũng không dám nhúc nhích, chỉ nhìn về phía Thái Đồng Trần đang đứng trước mắt, trong đôi mắt Thái Đồng Trần sáng lóa, mặt lộ vẻ nghi hoặc: "Ủa? Hồn phách của ngươi không có gì khác thường?”
Nói xong, hai tròng mắt Thái Đồng Trần lần nữa lóe ra thanh quang, so với lúc trước sáng ngời gấp mấy lần, nhưng vẻ nghi hoặc trên mặt càng nồng đậm: "Làm sao có thể? Ngươi thật sự là Trần Lạc à? ”
Cảm giác được mũi kiếm trên cổ họng có hơi lui về phía sau một chút, Trần Lạc lúc này mới gật gật đầu, nói: "Thái thúc phụ, thật sự là ta. ”