Kiệu phượng vừa chạm đất, một vị hoàng hậu vô cùng diễm lệ ăn mặc lộng lẫy bước xuống, mắt nàng ta liếc nhìn thức ăn còn đang nằm trên tay của đám thị vệ, có chút nhíu mày nói: “Bệ hạ vẫn còn chưa ăn uống gì sao?”
"Khởi bẩm nương nương, bệ hạ từ sau khi bãi triều đã không chịu ăn uống, nô tài đã an bài ngự thiện phòng lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng."
Hoàng hậu khẽ lắc đầu, tiện tay cầm một đĩa bánh ngọt trên mâm, lại cầm thêm một bình rượu ngon. Sau đó thẳng tay đẩy cửa Tĩnh Tư Điện đi vào bên trong. Hầu An vội vàng từ bên ngoài đóng cửa điện lại, đứng ở cửa điện canh giữ.
Hoàng hậu đi vào Tĩnh Tư Điện, bên trong điện có mấy ngọn nến đang lập lòe chiếu sáng, bóng người đung đưa trong ánh nến chập chờn. Nàng thấy Hoàng đế Đại Huyền ngồi ở một chiếc ghế cạnh bàn nhỏ, tay vẫn đang cầm một quyển kinh thư đọc. Hoàng hậu che miệng cười khẽ: "Bệ hạ cầm ngược sách rồi!”
Hoàng đế thở dài một hơi, buông quyển sách trong tay xuống, nhìn thoáng qua hoàng hậu yêu kiều đến gần, nói: "Tử Đồng, nàng chớ chê cười trẫm, trẫm thật sự là đau lòng a.”
“Đau lòng vì viên Bất Hủ Văn Tâm kia sao?”
Hoàng đế cười khổ một tiếng: "Người hiểu trẫm nhất mà Tử Đồng. Ngẫm lại cũng thật buồn cười, Trẫm làm hoàng đế của Đại Huyền đã bốn mươi năm, còn vì một món bảo vật mà không ăn không uống. Tiên đế nói rất đúng, trẫm chính là gan nhỏ như thỏ, không có khí phách của bậc quân vương.”
Hoàng hậu nhẹ nhàng đến bên cạnh Hoàng đế, dựa sát vào Hoàng đế ngồi xuống, rót một ly rượu ngon mà nàng vừa mang vào, trấn an nói: "Bệ hạ lúc trẻ nhiều vất vả, tự nhiên không thể so sánh với khí thế của tiên đế, lúc tiên đế còn ôm gối Lân Hoàng. Huống chi bốn mươi năm qua, nếu không phải bệ hạ chăm chỉ trị quốc, Đại Huyền triều lấy đâu ra sự an ổn hiện tại, bệ hạ không thể xem nhẹ bản thân.”
“Về phần Bất Hủ Văn Tâm, đó cũng không phải bảo vật bình thường. Cần phải có Đại Nho Cảnh đức cao vọng trọng, đã tự thành lập công, lập đức, lập ngôn, phải lập được một trong ba bất hủ này, mới có thể ngưng tụ ra được Văn Tâm. Đại Huyền lập triều tám trăm năm, tổng cộng ngưng tụ ra Văn Tâm cũng chỉ tồn tại tám mươi sáu viên...."
Hoàng đế uống cạn rượu trước mặt, thở ra một hơi thật mạnh, mới gật đầu: "Đúng vậy, tám mươi sáu viên Văn Tâm này, đã có kế thừa, đã có nhận chủ, đã có phát huy từ gia tộc lớn, nhưng chân chính thuộc về triều đình cũng bất quá chỉ đếm trên mười đầu ngón tay. Khó lắm mới xuất hiện Bất Hủ Văn Tâm không chủ, bây giờ đưa ra ngoài như vậy, trẫm quả thật luyến tiếc.”
"Đã như vậy, bệ hạ vì sao lại đáp ứng Văn tướng, để Văn Tâm tự mình chọn chủ nhân?"
"Lão Văn tướng một lòng vì nước, một chiếc áo giáp bảo hộ trẫm suốt mấy năm qua. Hắn tự mình mở miệng, trẫm sao có thể phản bác? Còn nữa, Văn Tâm không chủ muốn chọn chủ mới, từ xưa tới nay, đều lấy tập tục như vậy mà làm, ta cũng không tiện ngăn cản.”
Hoàng hậu lại cười, nói: "Bệ hạ đã quá lo lắng rồi, chuyện Văn Tâm chọn chủ, triều đình ta không phải chưa từng xảy ra, nhưng lại có bao nhiêu người trở thành chủ Văn Tâm? Văn Tâm của Khổng gia đến nay đã được năm trăm năm, trong thời gian đó đã bao nhiêu lần mời hiền tài khắp thiên hạ tham gia nghi lễ chọn chủ, kết quả cuối cùng thì sao….
Bây giờ không phải vẫn còn thờ phụng trong văn miếu sao? Văn tướng từng nói, nếu không chọn chủ, Văn Tâm sẽ được đặt ở Văn Miếu.”
“Ở văn miếu hay ở triều đình, có gì khác nhau sao?”
“Còn nữa nếu nghĩ kỹ lại, nếu như có hiền tài được Văn Tâm chọn làm chủ nhân, vậy thì có phải Đại Huyền triều ta lại có thêm một hạt giống Đại Nho hay không, Đại Nho và Văn Tâm rốt cuộc bên nào có lợi cho vương triều hơn, nghe tới đây bệ hạ liền dễ chọn lựa.”
Hoàng đế khẽ gật đầu: "Đúng vậy, Tử Đồng nói rất có lý." Nhưng hai hàng lông mày vẫn như cũ nhíu chặt mà không thả lỏng đi chút nào.
Hoàng hậu thấy thế, suy tư hỏi: ”Bệ hạ vẫn còn lo lắng chuyện gì khác?”
Hoàng đế đứng lên, thong thả đi hai bước, rồi mở miệng nói: "Trẫm quả thật là có một chút lo lắng.”
Nói xong, Hoàng đế đi tới trước mặt một tấm bình phong bằng đá trong Tĩnh Tư Điện, hất ống tay áo lên, một làn khí trắng từ trong tay Hoàng đế bắn vào mặt đá trên bình phong. Bình phong chợt lóe ánh sáng trắng nhạt, phía trên chậm rãi xuất hiện bức vẽ ba đầu đỉnh lớn và chín chén chân sáo, bất quá trong đó chỉ có sáu chén tản ra ánh sáng trắng tràn đầy, chén thứ bảy không đầy hơn một nửa, còn lại hai cái chén sáo cuối cùng tối đen, không có chút ánh sáng trắng nào.
"Bệ hạ!" Hoàng hậu giật mình đứng người lên.
Bức tranh đá trên bình phong này, chính là chí bảo hoàng tộc của Đại Huyền triều, có thể chiếu rõ khí vận Đại Huyền.
"Chín chén đầy đất nước thịnh vượng, tám chén đầy hoàng tộc thịnh vượng, bảy chén đầy quân đội thịnh vượng!” Hoàng đế nhìn bức tranh quốc vận trước mặt, nhẹ giọng nói, "Năm đó Lân Hoàng tại vị, khí vận tràn ra chín chén, yêu tôc, man di không hó hé xưng vương, vạn tộc đến hầu. Lúc sau, Kỳ Hoàng đang tại vị thì băng hà, hai chén khí vận tan biến. Tiên đế kế vị, cố gắng hết sức trị quốc an dân, năm lần bắc phạt, ba lần nam chinh, đánh Man di tộc không dám bén mảng đến, đánh yêu tộc phía bắc rụt cổ, rốt cuộc ngưng tụ ra thêm một chén khí vận..."
“Đợi đến khi trẫm kế vị, cẩn trọng suốt bốn mươi năm, lại chỉ còn lại sáu chén rưỡi khí vận, miễn cưỡng duy trì thái bình trong thiên hạ. Nếu chén khí vận lại giảm xuống, thế gian không bình yên.”