Trần Lạc vội vàng từ trong ngực lấy ra một xấp ngân phiếu, hai tay dâng lên, nói: "Nơi này có hai nghìn lượng ngân phiếu, Trần phủ ta cũng là một phần của huyện Vạn An, nguyện vì Vạn An muôn dân hiến một phần lực, kính xin đại nhân nhận lấy..."
Thái Đồng Trần liếc mắt nhìn ngân phiếu trong tay Trần Lạc, hơi suy tư một lát, nói: "Bao phủ một ngọn núi, còn chưa đủ đâu!”
Trần Lạc trong lòng hơi trầm xuống, cắn răng nói: "Ngoải ra còn có một nghìn lượng, sau này sẽ đưa tới chỗ đại nhân!”
Thái Đồng Trần lúc này mới gật gật đầu, bờ môi khẽ nhúc nhích, tựa hồ như đang truyền âm, một lát sau, Lý sư gia với vẻ mặt hiền lành bưng một cái khay, trên khay đặt bút mực, từ trong phòng đi ra, cười hì hì hướng Trần Lạc chào hỏi một tiếng.
Thái Đồng Trần cũng không nói nhiều, tiếp nhận khay, ở phía trên rồng bay phượng múa viết một đạo văn thư, lấy ra ấn ký tùy thân đóng lên, giao cho Lý sư gia, nói: "Quỷ vật kia đã là Nhập Mộng Cảnh, nói vậy hổ yêu này thấp nhất cũng đã đạt đến Thuần Huyết Cảnh, ta sẽ không để nha dịch đi chuyến này. Lão Lý ngươi vất vả một chút, cùng Trần Lạc đi Tây Tú Sơn một chuyến. Nếu con hổ yêu đó thật sự ẩn núp trong núi, giết ngay tại chỗ!”
Lý sư gia vẫn cười tủm tỉm như trước, gật gật đầu: "Đây chỉ là chuyện nhỏ, không dám nói là vất vả." Sau đó lại nhìn Trần Lạc: "Trần gia chủ, tại hạ cùng ngươi đi một chuyến được không?”
Trần Lạc liền vội vàng đứng lên ôm quyền cảm kích: “Vất vả cho Lý sư gia rồi!”
. . .
Trăng sáng sao thưa.
Trời tối đen như mực.
Trần Bình vội vàng đánh xe ngựa ra khỏi biệt phủ của Thái Đồng Trần, roi vọt thúc ngựa đi về phía Tây Tú Sơn, trên đường phố lúc này vô cùng yên tĩnh, tiếng bánh xe lăn trên đất lại làm cho người ta nghe được âm thanh dị thường.
Trong xe, Lý sư gia hai tay cầm huyện lệnh quan ấn của Thái Đồng Trần, vẫn là một bộ dáng cười hì hì, Trần Lạc nhìn có chút xấu hổ, nhớ tới phân phó của Trần Huyên, nói: "Lý sư gia, gần đây trong nhà thu thập chút đồ cổ tiền triều, tỷ tỷ nói Lý sư gia tuệ nhãn vô song, ngày khác mời Lý sư gia hỗ trợ đánh giá một hai món..."
Nghe Trần Lạc nói, nụ cười trên mặt Lý sư gia càng tươi hơn, nói: "Trần tiểu thư quá khách sáo rồi, không thể chối từ… chắc chắn hỗ trợ…chắc chắn hỗ trợ."
Thấy bầu không khí thân thiết, Trần Lạc vội vàng tiếp tục hỏi: "Thứ lỗi cho ta kiến thức nông cạn, lúc trước Thái thúc phụ nói Hổ yêu kia đã là cảnh giới thuần huyết gì đó, đây là cảnh giới gì, kính xin Lý sư gia giải thích cho sự nông cạn này của ta.”
Lý sư gia nghe vậy, khẽ gật đầu, nói ra: "Trần gia chủ ở trong phủ quá lâu ngày, không biết cảnh giới của yêu tộc cũng là điều bình thường. Quãng đường đi đến Tây Tú Sơn còn một đoạn nữa, tại hạ sẽ cùng Trần gia chủ giải đáp mọi thắc mắc trong lòng.”
“Yêu tộc trong quá trình tu luyện so với chúng ta là nhân tộc thuần huyết rất bất đồng, bọn chúng tu hành là đi theo con đường bằng máu huyết, thứ bọn chúng muốn chính là đem huyết mạch phản tổ.”
"Sau khi yêu tộc khai trí, ba cảnh giới đầu tiên của chúng đều có liên quan đến huyết mạch."
"Cảnh giới thứ nhất là Tịnh Huyết Cảnh, yêu tộc cảnh giới này không ngừng lọc bỏ các tạp chất trong huyết mạch, huyết mạch không có tạp chất càng nhiều, tương lai giới hạn năng lực càng cao. Tu luyện đến hậu kỳ, có thể hóa thành hình người, tuy nhiên một vài bộ phận của chủng loài yêu tộc đó không cách nào giấu đi, ví dụ như đuôi, lỗ tai, tay chân, người thường liếc mắt một cái liền có thể nhận ra đó là yêu tộc hóa hình.”
"Cảnh giới thứ hai là Thuần Huyết Cảnh, một thân huyết mạch gần như tinh khiết nhất, không có bất kỳ tạp chất nào, lúc này yêu tộc mới có thể tính là yêu tộc chân chính, bởi vì bọn chúng lúc này có thể thức tỉnh thiên phú của “Yêu tộc” hay còn gọi là yêu thuật."
"Thí dụ như con Hổ yêu hại cả Trần phủ ngươi. Bình thường loài hổ cho dù giết chết con mồi để nuôi ma, thì quỷ vật đó chỉ ở mức Du Hồn Cảnh, cấp độ thấp nhất trong Quỷ Môn. Nhưng để cho con hổ này cắn chết một người mà muốn cấp cao hơn Du Hồn Cảnh, đạt tới cảnh giới Nhập Mộng Cảnh, rõ ràng hổ yêu này đã thức tỉnh yêu thuật “Thao Hồn”.”
"Cảnh giới thứ ba gọi là Luyện Huyết Cảnh, lúc này yêu tộc theo huyết mạch tiến thêm một bước tinh lọc huyết mạch càng tinh thuần, đã có thể đem yêu thuật thăng lên một cấp bậc mới, biến yêu thuật thành thần thông. Mỗi một loại yêu thuật hóa thành thần thông, ở trên người yêu tộc bản thể đều sẽ xuất hiện một đạo huyết văn kỳ lạ, cho nên loại thần thông này lại được xưng là huyết văn thần thông.”
Nói đến đây, trên mặt Lý sư gia đang tủm tỉm cười híp mắt liền thay đổi ba trăm sáu mươi độ khinh thường: "Nói cho cùng, yêu tộc đều là một đám ăn thịt đồng loại thậm chí còn diệt cả tổ tông, nào có thể so sánh với nhân tộc chúng ta tiếp nối người trước, mở lối người sau, anh dũng kiên cường, hậu sinh khả úy, cho dù bần khổ cũng có thể sinh ra những lớp măng non ngày sao chưa chắc, không trở thành hiền tài..."
Trần Lạc đang muốn phụ họa hai câu, đột nhiên nghe được bên ngoài có người gõ gõ vào thùng xe, nói: "Gia chủ, Lý sư gia, Tây Tú Sơn đến rồi..."