Mục lục
Nhất Đạo Triều Bái (Dịch)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngụy Diễm cười khẽ một tiếng, vung ống tay áo lên, một tia ánh sáng xanh lóe sáng bắn vào trong thân thể Trần Lạc, hai mắt Trần Lạc được ánh sáng xanh phủ qua, nói: "Ngươi nhìn lại xem!”

Trần Lạc lần nữa cúi đầu nhìn lại, sắc mặt biến đổi, lúc này hắn nhìn thấy trong huyện Vạn An, có từng đám sương đen bồng bềnh, mà ngoài thành lại là nhiều vô số kể, thành đàn kết đội.

"Những thứ này là. . . Quỷ sao?"

Ngụy Diễm thở dài một hơi, gật đầu nói: "Không sai, chúng chính là Quỷ!"

"Các bậc thánh hiền từ xưa có ghi chép lại, ở nơi đâu đó trong thế giới này, nơi không ai biết đến, có một Sinh Linh Tuyền (1). Khi sinh vật chết đi, linh hồn ý thức đi ra, hóa thành linh hồn đơn thuần, linh hồn sẽ bị Sinh Linh Tuyền hấp dẫn đi tới nơi đó. Từ đó được Sinh Linh Tuyền tắm gội tẩy rửa, đưa linh hồn kia một lần nữa đầu thai, biến linh hồn này trở thành một sinh mệnh mới, hoặc nếu linh hồn chưa thể đầu thai, sẽ rơi vào sông, trở thành một phần của Minh Thổ.(2)”

(1) Sinh Linh Tuyền: Theo thuyết Tam Thanh, là tên tiền thân của Vong Xuyên Hà ở Cầu Nại Hà, Địa Phủ.

(2) Minh Thổ: Theo thuyết Tam Thanh, là tên tiền thân của Minh Phủ.

Trần Lạc nghe đến đó, trong lòng bỗng sinh ra nghi ngờ. Theo cách nói này của Ngụy Diễm, chẳng lẽ thế giới này không có âm tào địa phủ, cũng không có lục đạo luân hồi?

Nhưng vào lúc này, trong lòng Trần Lạc đột nhiên vang lên truyền âm của Chung Quỳ: "Chúa công, có nhớ lúc trước ta đã từng nói qua, Minh Thổ của nơi này có chút kỳ quái không?”

"Ta đã thử tiến vào Minh Thổ, lại giống như bị một màn sức mạnh vô hình ngăn cản. Minh Thổ mà ta biết không phải như thế giới này, không hấp dẫn linh hồn tiến vào Minh Thổ.”

"Ta cũng không thể cảm giác được khí tức luân hồi."

Trần Lạc trong lòng giật mình, nhìn về phía Ngụy Diễm. "Vậy những con quỷ này đến đây như thế nào? Theo lý thuyết không phải là tiến vào Sinh Linh Tuyền kia sao?”

Ngụy Diễm lắc đầu: "Bất luận là người, yêu, man di, khi chết đi trong hồn phách đều vẫn còn ý thức. Lấy con người làm ví dụ, sau khi con người chết, hồn lìa khỏi xác, ý thức sẽ biết bản thân không nên lưu lại trần đời. Nhưng hết lần này tới lần khác, có một số người khi chết có chấp niệm quá sâu, hoặc là có dục vọng quá lớn, sự hấp dẫn từ Sinh Linh Tuyền không đủ để bọn hắn đi tới, ngược lại bám víu ở trần gian.”

"Dần dà, thời gian bám víu trần gian qua đi quá lâu, Sinh Linh Tuyền lãng quên sự hiện diện này, linh hồn kia liền hóa thành quỷ."

"Quỷ cần tinh khí của sinh linh sống mới có thể sinh tồn, bởi vậy liền có cách nói quỷ hại người."

"Mà thế giới này số lượng sinh linh sống quá lớn, mặc dù chỉ có một phần trăm, thậm chí một phần ngàn hồn phách hóa thành quỷ vật, tích lũy dần theo năm tháng, nhưng không cách nào diệt trừ, quỷ vật càng ngày càng bành trướng, sinh ra một giới mới, cũng chính là Quỷ Môn.”

“Cho dù đại bộ phận tiểu quỷ đều là Du Hồn Cảnh, tiểu quỷ cấp thấp nhất, nhưng cũng là mối nguy hại không nhỏ, cái gọi là họa về quỷ cũng là vì thế mà nhắc tới.”

“Không có cách nào giải quyết sao?” Trần Lạc hỏi.

Ngụy Diễm gật gật đầu: "Có! Tiên Đạo tu luyện thần công nghiên về dương khí, có liên quan đến linh hồn, đối với quỷ hồn rất có tính khắc chế. Phật quốc lập ý nghĩa về luân hồi, có thể để cho quỷ hồn chuyển sinh. Còn về phía Nho môn, chúng ta chính khí hạo nhiên, quỷ thần chỉ có thể né tránh khi gặp phải.”

Trần Lạc bĩu môi: “Chuyện khác thì ta không biết, nhưng chính khí hạo nhiên của Nho môn chỉ có thể dùng cho cá nhân tự vệ, còn muốn bảo vệ được người khác, cũng xem như khó khăn. Nếu không thì trước đó ta cũng sẽ không bị quỷ vật kia làm hại.”

Ngụy Diễm xấu hổ cười cười: “Nếu như có thể trị tận gốc, thì sao lại gọi là họa từ quỷ.”

"Tiên Đạo khắc chế quỷ vật, nhưng lại làm cho bản thân bị âm khí bám víu ngày ngày hồn phách sinh ra oán khí, cần tốn nhiều thời gian và sức lực để tẩy rửa. Những nhân vật Tiên Đạo vẫn hay tự xưng là thần tiên, tiện tay giải quyết mấy quỷ vật chính là ban ơn, làm sao có thể thật sự đem chuyện này coi như sứ mệnh của họ mà liều mạng ra sức!”

"Phật môn có lập riêng một quốc gia của Phật, nhưng chỉ tại Minh Thổ mở ra một con đường nhỏ dẫn đi Phật quốc, linh hồn một khi đi vào con đường nhỏ này, sẽ không ngừng đầu thai chuyển thế. Nhưng khi linh hồn đó chọn con đường này, liền trở thành con dân mãi mãi của Phật quốc, vĩnh viễn tín ngưỡng Phật quốc, đầu thai chuyển thế trong lãnh thổ Phật quốc! Căn bản không trị tận gốc.”

"Về phần Nho Đạo, Nho môn chúng ta quả thật đúng như lời tiểu hữu nói, tự bảo vệ mình thì có thừa, bảo vệ người khác thì không đủ. Chỉ có sau khi tu luyện ra thần thông “Hoa Đầm Quân Tử(3)”, mới có thể tạo ra một vùng chính khí hạo nhiên che chở cho người khác.”

(3) Nguyên văn là ám chỉ phẩm hạnh của nho sinh thời xưa, khi có người chính nhân quân tử ở 1 vùng, thì vùng đó sẽ sinh ra nhiều quân tử hơn, người này sẽ là thầy dạy cho đời sau.

"Ngoài ra, khí vận vương triều cũng có thể che chở cho dân chúng sống trong vương triều. Hiện giờ Đại Huyền triều ta như mặt trời ban trưa, ma quỷ muốn gây hại cho dân ta là chuyện khá khó.”

Nói đến đây, Ngụy Diễm liếc mắt liếc Trần Lạc một cái: "Con quỷ vật bị hổ yêu sai khiến hại ngươi, không nằm trong danh sách này.”

Trần Lạc sờ sờ mũi, mời Ngụy Diễm tiếp tục nói tiếp.

"Chỉ là chuyện bảo vệ cho dân chúng này, đối với khí vận sẽ tiêu hao cực lớn. Cho nên một khi vương triều phát sinh tai họa hay gặp giặc ngoại xâm, khí vận tiêu hao chênh lệch, dân chúng sẽ gặp phải những chuyện quỷ hại người nhiều hơn.”

Trần Lạc đại khái hiểu được ý của Ngụy Diễm, bất quá một nghi vấn khác lại xuất hiện, không nhịn được mà hỏi: "Vì sao tiền bối đột nhiên nói với ta nhiều như vậy? Chẳng lẽ là có liên quan đến Chung Quỳ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK