Vén rèm xe lên, Lý sư gia cùng Trần Lạc từ trong xe ngựa đi ra, một tòa núi non xanh thẩm đập vào mắt bọn họ.
Tây Tú Sơn là một tòa núi rừng phía đông huyện Vạn An, ước chừng diện tích khoảng một phần mười huyện thành Vạn An, cỏ cây phong phú, chim thú rất nhiều, không ít cư dân huyện Vạn An đều dựa vào Tây Tú Sơn để sống qua ngày.
"Trần gia chủ, tại hạ lại hỏi một câu, ngươi có xác định muốn dò xét Tây Tú Sơn này không? Như chủ nhân nhà ta nói, mặc dù ngươi xuất ra ba nghìn lượng bạc, nếu thất bại, muốn dùng tới lần thứ hai, cũng phải đợi đến một tháng sau..."
Trần Bình nhìn về phía Trần Lạc, ánh mắt Trần Lạc lấp lánh nhìn Tây Tú Sơn trước mắt, đem manh mối đã biết trong đầu nhanh chóng ghép nối lại một lần cuối, cuối cùng gật gật đầu: "Tra!”
Lý sư gia lúc này thu hồi biểu cảm cười tủm tỉm trên mặt, sắc mặt nghiêm túc hẳn lên.
Hắn từ trong tay áo lấy ra lệnh văn thư đóng dấu mà Thái Đồng Trần viết ra trước đó, dán lên quan ấn. Chỉ thấy giấy thư kia không biết lửa từ đâu tới, nhanh chóng bị thiêu đốt, lại không thấy một tro tàn bay lên, chỉ trong một khoảnh khắc, giấy thư bị đốt kia tưởng như sẽ có tro nhưng mắt nhìn có thể thấy được, tất cả đều rơi vào trong quan ấn, không để lại chút dấu vết tro tàn nào, trên quan ấn thất phẩm tri huyện hiện ra chút ánh sáng xanh lá, mà trên bản thể quan ấn, mơ hồ có thể nhìn thấy một sơ đồ vẽ toàn bộ huyện Vạn An.
Lý sư gia vươn một ngón tay, chạm nhẹ vào vị trí của Tây Tú Sơn được đánh dấu trên bản đồ, trong phút chốc Trần Lạc cảm giác được một cỗ khí tức từ trên trời giáng xuống, bao trùm cả tòa Tây Tú Sơn.
Gần như cùng lúc, trong Tây Tú Sơn bắt đầu truyền đến từng trận thú rừng rống loạn, Lý sư gia thờ ơ, ngược lại hướng Trần Lạc giải thích: "Khí vận như dòng thác, từ từ đổ xuống một làn nước trong, dưới áp lực nước đổ xuống, bất luận sinh vật hay thứ dơ bẩn nào bên trong đều có thể thấy rõ…"
Lý sư gia vừa dứt lời, chỉ thấy ba tia ánh sáng trắng trong trẻo lạnh lùng bắn ra từ trong núi, trong ba tia ánh sáng trắng này giống như những cây cột sáng dài, ẩn hiện trong sơ đồ chi tiết từ quan ấn phát ra, phân biệt hiện ra hư ảnh của hươu, chim công, báo, Lý sư gia nói: "Đây là ba con yêu tu luyện con đường chỉ dựa vào hấp thụ linh khí ánh trăng, không mang sát nghiệt trong người, được quy định của Đại Huyền triều che chở..."
Đúng lúc này, lại có một tia ánh sáng chớp nháy lờ mờ ở trong Tây Tú Sơn phóng lên trời, cột sáng từ lờ mờ chuyển hồng rồi chuyển thành đỏ máu, còn có chút đen chớp nhẹ bên trong, bán kính cột sáng này ước chừng có thể to gấp đôi ba cột sáng kia.
Lý sư gia biến sắc: "Thật to gan! Sắc đỏ ẩn hiện bên trong sắc đen, màu đỏ không chỉ nói lên sát nghiệp từ yêu vật hại tới con người, mà sắc đen kia ám chỉ tới yêu vật này đã từng làm hại nhân mạch của nhân tộc, phá hư thiên vận của nhân tộc ta… đúng là nghiệt súc to gan, nghiệt yêu đáng giận…”
Trần Lạc lúc này cũng gắt gao nhìn chằm chằm cột sáng kia, chỉ thấy trong cột sáng có một cái bóng mờ vặn vẹo, dần dần hiện rõ, rõ ràng là một con hổ đang há to miệng, bên trong miệng máu nhỏ giọt cuốn tròn trong bộ nanh, trông không khác gì một chậu máu.
“Lý sư gia, chính là nó!”
Lý sư gia khẽ gật đầu: "Súc sinh này biết mình bị khí vận khóa chặt, tự nhiên không trốn không tránh được, trực tiếp hướng đến chỗ chúng ta làm trò mèo..." Nói xong, đem quan ấn giao cho Trần Lạc, "Ngươi giữ quan ấn, có thể được khí vận che chở! Ở bên trong xem chiến là tốt rồi, chớ có dại mà tiến vào vòng chiến.”
Lý sư gia vừa giao ấn xong, chỉ nghe một tiếng hổ rống chấn động đất trời truyền đến, từ phía xa xa cột sáng, một con hổ lớn dài chừng ba mét vọt ra, trên da lông ẩn hiện màu sắc rùng rợn, vọt thẳng đến chỗ Trần Lạc và Lý sư gia đang đứng.
Bộ dáng hiền lành của Lý sư gia lúc này đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó sự trang nghiêm không giận mà uy.
Cả người hắn lượn lờ một tầng ánh sáng xanh nhạt mỏng manh, không khỏi làm cho người ta cảm nhận được một luồng chính khí lẫm liệt.
“Chính khí hạo nhiên!” Trần Bình lúc này đứng bên cạnh Trần Lạc, nhẹ giọng hô
Trần Lạc khẽ gật đầu, hắn gắt gao nhìn chằm chằm con mãnh hổ rùng rợn kia, bởi vì trên người mãnh hổ, hắn phát hiện ra một đường vân màu máu lượn quanh thân nó, vô cùng kỳ lạ!
Lý sư gia lúc này phóng khoáng cười một tiếng, từng bước bước ra, cả người đón nhận mãnh hổ đang nhào tới, chỉ nghe Lý sư gia một bên đi nhanh, một bên ngâm xướng:
“Thanh Hải mây mờ che núi Tuyết
Ngọc Môn xa ngắm dãy thành trơ
Giáp mòn sa mạc hàng trăm trận
Chưa phá Lâu Lan nguyện chẳng về.”(1)
(1) Bài thơ Tòng quân hành kỳ 4 從軍行其四 của Vương Xương Linh, ở VN nghe thấy gọi là Thiếu Bá nhiều nhất, nhà Đường, bài thơ của ông tăng lên sĩ khí khi tòng quân, về sau tướng địch giận dữ, ông bị chém chết.
Trong lúc Lý sư gia ngâm xướng bên ngoài, xung quanh người hắn hiện ra bóng mờ của một vị tướng quân cầm đao xung phong, thân mặc chiến giáp, bóng mờ cùng hổ yêu chính diện va chạm nhau, bốn phía ầm ầm sóng xung kích.
Nhất thời làm cát bay đá vỡ, cây đổ cành gãy, quan ấn trong tay Trần Lạc khẽ run lên, phóng thích ra toàn bộ linh khí, hình thành một vòng sáng che chở sóng xung kích bay tới Trần Lạc, bên trên vòng sáng ẩn hiện một cái lệnh bài, từng viên cát đá bay tới, vừa chạm vào vòng sáng đều tiêu tán, chỉ ẩn hiện chớp nháy một cái lệnh bài có kích thước rất nhỏ.
Lý sư gia cùng mãnh hổ sau khi va chạm, mỗi người lui về phía sau mấy chục mét, giống như chỉ hít thở chưa tới một giây, lại lần nữa xông về phía đối phương.
"Quả nhiên, ý nghĩa cảnh vật trong thơ ca đều giống nhau. Chỉ là địa danh cùng lịch sử có thay đổi." Nghe được những câu thơ quen thuộc, Trần Lạc trong lòng thầm nghĩ.