Mục lục
Nhất Đạo Triều Bái (Dịch)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Lạc vội vàng khép lại quyển sách, cố gắng hồi phục cảm giác muốn ói vừa trải qua, cắn răng, lần nữa mở ra, cố gắng nhìn lại, lúc này Trần Lạc thoáng qua một cảm giác nặng nề hơn, chỉ thấy trước mắt giống như một vòng xoắn ốc, từ từ thôi miên, mí mắt không cản được cơn buồn ngủ, dần dần khép lại…

Khi mở mắt ra lần nữa, Trần Lạc phát hiện mình đã đứng tại một biển hoa trong mơ.

"Ta đây là...ngủ gật rồi?" Trần Lạc ngẩn người một chút, "Cái thế giới này thật kỳ diệu, cảm giác giống như các ông thầy bà cô gây mê thời đại học, mỗi khi giảng bài là cho học sinh uống thuốc an thần.”

Trần Lạc xem như hiểu được, cho dù có đổi linh hồn khác, thì thiên phú đọc sách chẳng những không thức tỉnh, mà tựa hồ so với Trần Lạc của trước kia còn kém hơn!

"Bất quá, đây chính là biển hoa trong mơ sao?" Trần Lạc liền nhìn bốn phía xung quanh.

Lần trước khi đạt được « Tóm Tắt Về Chung Quỳ », hắn là trôi nổi ở giữa không trung, từ trước sau chính mắt nhìn được kỳ cảnh đặt bút sinh hoa trong truyền thuyết, chỉ có thể nhìn thấy trên cùng là từng đám hoa có nở có nụ, mà cơ thể hắn nhỏ bé lơ lửng giữa một biển hoa, từng cây bút lông khổng lồ cắm xuống đất trở thành giá đỡ cho hoa sinh trưởng, cảm tưởng như cây cổ thụ từ hồng hoang cổ xưa, to lớn che trời che nắng cho từng cây hoa trong biển hoa này, gọi nơi này là rừng hoa trong mộng, cũng không sai.

"Chung Quỳ bái kiến chúa công…”. Giọng nói Chung Quỳ từ phía sau truyền đến, Trần Lạc xoay người, nhìn thấy Chung Quỳ không biết từ khi nào đã xuất hiện trong rừng hoa, đang hành lễ với mình.

"Chung Quỳ? Ngươi cũng có thể tiến vào rừng hoa nào như ta sao?” Trần Lạc bất ngờ nói.

Chung Quỳ gật đầu nói: “Nơi này chính là nơi ta sinh ra, cũng có thể nói nơi này là nhà của ta, đương nhiên tự do đi vào là bình thường.”

Trần Lạc bừng tỉnh hiểu ra, sau đó bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, hỏi: "Ngươi nếu như là được sinh ra từ khu rừng hoa này, vậy thì có biết khu rừng hoa có lợi ích gì cho việc tu hành của ta không?”

Chung Quỳ nhíu mày một cái, cố gắng suy nghĩ một chút, trả lời: “Bên trong rừng hoa trong mộng này, ta chỉ là một trong số ít sách văn không đáng nhắc tới, trong các loại sách văn chương có thể chia làm chín cấp, bản thân ta lại nằm trong một bộ chỉ xứng sách văn thuộc cấp ba! May mắn được chúa công triệu hồi, được thiên đạo nơi này cho phép, mới có thể tụ ra hình người, biến thành sách hồn. Còn việc liên quan tới đường tu hành của chúa công, ta không có chút đầu mối nào, nghĩ đến vẫn là chúa công tự mình ngộ ra thì hơn.”

"Ngược lại bản thân ta đối với rừng hoa trong mộng có mấy phần hiểu biết, biết đâu có thể cho chúa công một chút ý kiến giúp sức.”

Trần Lạc liền cảm thấy hứng thú, nói: "Ngươi nói thử xem."

Trần Lạc ôm quyền đi về phía trước, Chung Quỳ nhắm mắt theo sát phía sau, một bên tiếp tục nói: "Thứ nhất, rừng hoa biển sách này có thể được ngưng tụ văn hóa sách văn chương toàn bộ thế giới, cùng những năm tháng lịch sử ngưng tụ trong những đóa hoa này, có thể gọi nó là Văn Hóa Sinh Linh Hoa. Cùng hồn phách chúa công có sự tâm linh tương thông, tự nhiên hợp thành sự liên kết hai chiều. Thí dụ như lúc trước, chúa công vì quỷ vật mà khổ sở, rừng hoa biển sách tự tìm kiếm cách thức để giúp đỡ chúa công…"

“Thứ hai, sách văn chương bên trong rừng hoa biển sách phân chia thành dễ hiểu hoặc thâm ý, mỗi sách hồn cũng có mạnh có yếu khác nhau. Mặc dù ta không biết chúa công sẽ đi theo đường tu luyện như thế nào, nhưng rõ ràng không thể nghi ngờ chỉ có tu luyện cùng cấp sẽ tương ứng với chúa công, từ đó trong rừng hoa biển sách sẽ lựa chọn phù hợp năng lực hiển hóa bằng với cấp độ cảnh giới của chúa công.”

Trần Lạc nhíu mày: "Chẳng phải ngươi là đang nói ta khi đạt được Level nhất định, mới có thể mở khóa được loại sách tương ứng sao?”

Chung Quỳ ngây ra một lúc, sau đó gật gật đầu: “Cái từ level của chúa công mới lạ và khó hiểu, nhưng hai ta tâm linh liên kết, xem như ta cũng hiểu được ý của chúa công, lời giải thích này xem ra cũng đúng.”

Chung Quỳ khẽ suy nghĩ một lát, sau đó nói: "Trong ký ức được lưu lại của ta, những quyển sách trong rừng hoa biển sách này, đại khái có thể được chia làm ba cấp bậc khác nhau.”

"Cấp bậc thứ nhất, tương quan ban đầu từ sướng vui buồn giận, yêu hận thương ghét. Nhân gian muôn hình muôn sắc, thế gian vạn vật không tương đồng, đều được chứa đựng trong mỗi cuốn sách ở rừng hoa biển sách này. Ví dụ như ta, mặc dù là thân thế đến từ thần ma điển cổ, ngoại hình giống quỷ thần, nhưng xuất sinh từ đầu là con người sau đó mới có thành tựu hóa thành hình bây giờ, được thiên đạo ban thưởng mà có được năng lực ăn quỷ. Từ cách nhìn này, bản thân ta được xếp vào cấp bậc này.”

Trần Lạc gật gật đầu, nói trắng ra chính là "Thế giới Võ đạo", mặc dù Chung Quỳ được xem là sinh linh có năng lực siêu phàm, không cần tu luyện ra một thân bản lĩnh và còn được thiên đạo công nhận khả năng từ thế giới trước có năng lực bắt quỷ, mà ở thế giới này mới chấp nhận năng lực này, biến thành quy tắc nhận định được Chung Quỳ có thể ăn được quỷ.

Tương tự đưa một ví dụ nữa, Trần Lạc nghĩ tới chuyện “hóa bướm” trong tác phẩm « Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài », cũng nằm trong đẳng cấp này, tương ứng năng lực, có lẽ vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK