Mục lục
Nhất Đạo Triều Bái (Dịch)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước mắt, Trần Lạc quan sát Kỷ Trọng, càng thêm hài lòng, cố gắng làm cho ngôn ngữ của bản thân nhẹ nhàng lại, nói: "Không cần vội vàng đi Trung Kinh.”

“Ở lại nhà ta giữ gìn sức khỏe cho thật tốt. Trước mắt trong phủ đang thiếu người, ở lại đây, ngươi muốn gì thì tìm Tiểu Hoàn là được.”

Kỷ Trọng lại cung kính hành lễ, nói: "Ân công quá lời rồi, ân cứu mạng tại hạ không không thể không báo đáp. Nếu ân công không ghét bỏ, Kỷ Trọng nguyện theo ân công hầu hạ một năm, xem như là trả ơn cứu mạng.”

Trần Lạc hơi khó hiểu, ý ngươi là sao? Ta đã cứu mạng ngươi, ngươi chỉ tính ăn bám ta trong một năm? Sau này ngươi đi thư viện Chiết Liễu học hành để trở thành nhân vật lợi hại sao, vốn đầu tư của ta vào thiên tài như ngươi không phải uổng phí sao?

Bất quá Trần Lạc suy đi nghĩ lại, tốt xấu gì cũng là Thành Thi Cảnh, ở bên cạnh mình một năm còn có thể bồi dưỡng chút thêm tình cảm. Thời gian một năm trong đó, bản thân mình nghiên cứu ra được lợi ích từ sương bảy màu kia, đến lúc đó tự bảo vệ mình cũng không phải là vấn đề.

Nghĩ tới đây, Trần Lạc vội vàng gật đầu: "Như thế cũng tốt, thời gian một năm, ngược lại có thể để cho cơ thể ngươi hoàn toàn bình phục. Chúng ta không bằng cắt máu ăn th..."

Trần Lạc lời còn chưa nói hết, Kỷ Trọng đã vội vàng quỳ xuống hành lễ: "Kỷ Trọng không dám trèo cao, nguyện làm thư đồng cho ân công, vì ân công mài mực rửa bút…"

Sắc mặt Trần Lạc giật giật, những việc này trong tiểu thuyết, không phải thường do mỹ nữ áo mỏng nũng nịu bên tay ta làm sao?

NGƯƠI LÀ ĐÀN ÔNG MÀ!

"Có điều…" Kỷ Trọng lại mở miệng nói, bất quá lần này có vẻ muốn nói rồi lại thôi.

“Ngươi còn có yêu cầu gì?" Thư đồng hay không phải thư đồng cũng không quan trọng, cứ coi như là một hộ vệ cũng được, dù sao cũng không phải thật sự đem thiên tài như ngươi làm người hầu. Bất quá nhìn ánh mắt kia, giống như còn yêu cầu.

"Có điều... Ân công… viết quyển sách này..." Kỷ Trọng nhìn thoáng qua bản《Tiếu Ngạo Giang Hồ 》mà Trần Lạc viết, "Không biết phần còn lại đang nằm ở đâu? Kỷ Trọng đã đắm chìm trong đó, khó có thể thoát đi… khó tự kiềm chế chính bản thân…”

Trần Lạc nhìn Kỷ Trọng, Kỷ Trọng thế nhưng lại xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu.

TA LÀM GÌ? TA LÀ AI? NGƯƠI LÀ AI?

Ngươi đỏ mặt cái gì vậy? Còn nữa, cái gì mà muốn báo ân cứu mạng, ta xem như hiểu ý ngươi rồi, ngươi căn bản chính là toan tính xem chùa tiểu thuyết võ hiệp của ta đúng không?

Trần Lạc trong lòng chửi bậy, nhưng trên mặt vẫn làm bộ cười, nói: “Phần còn lại à? Không có phần còn lại…”

Kỷ Trọng ỉu xìu, hốt hoảng nói: “Sao cơ? Không còn phần sau?”

Biệt phủ Thái Đồng Trần

Ngụy Diễm múa bút viết lại « Tóm tắt về Chung Quỳ » của Trần Lạc một lần nữa, dùng ống giấy niêm phong lại, giao cho Thái Đồng Trần, phân phó: "Nhanh chóng dùng phương pháp "Sách ẩn trong mây" gửi đến Thanh Điểu Ti, ta muốn Văn Xương Các nội trong hôm nay phải đọc được sách văn này.”

Thái Đồng Trần tiếp nhận sách văn, tò mò hỏi: "Ân sư, vì sao phải sao chép lại một bản? Chẳng lẽ thư pháp của Lạc nhi quá khó coi? Ta thấy so với người khác thì không bằng, so người bình thường thì cũng còn dư xài mà.”

Ngụy Diễm lườm Thái Đồng Trần một cái, thật cẩn thận từng li từng tí gấp lại chỗ ghi chép trước đó của Trần Lạc, bỏ vào trong ngực, cất giấu trong người.

"Đây là sách văn nguyên tác, lão phu phải tự mình ôm bảo vật."

Thái Đồng Trần không thể tin nhìn Ngụy Diễm, nghẹn ngào nửa ngày, nói: "Mấy ngày trước tiểu đồ cũng viết mấy sách văn, tự cảm thấy rất hài lòng. Ân sư có ý muốn ôm ấp thêm không?”

"Văn chương của ngươi đều là ta dạy, ta sưu tầm những thứ đó để làm gì?”

Nhưng mà…

Cái sách văn kia…

Món đồ chơi đó…

Ý của ta…

Thái Đồng Trần cảm giác trong lòng đã chết đi một ít vì những lời nói này của ân sư!

Lúc nửa đêm.

Khi đèn đuốc của huyện Vạn An dần dần tắt, tất cả mọi người tiến vào trong giấc mộng đẹp, Trung Kinh cách xa ngàn dặm vẫn đang đèn đuốc sáng cả một vùng. Những thuyền hoa trên sông Tử Vi tràn ngập ánh sáng, ở trên đường phố còn có hoạt động ca múa mừng thiên hạ thái bình.

Ở trung tâm Trung Kinh, đèn cung điện bất diệt của Trường Minh Cung lóe ra ánh sáng như ban ngày. Từ trên cao nhìn xuống, cả thành Trung Kinh giống như một mâm châu hộp ngọc bốn phía sáng trưng, mà Trường Minh cung chính là viên trân châu chói mắt nhất trong đó.

Từ viên trân châu này trở vào, có một nơi màu đen nho nhỏ, hào quang Trường Minh Cung chiếu rọi bốn phương, lại chiếu không thể chiếu tới tòa nhà kế bên này này. Hắc ám cùng ánh sáng Trường Minh Cung đứng gần nhau lại không hề tỏ ra mâu thuẫn, ngược lại còn có vẻ vô cùng hòa hợp.

Bên ngoài Tĩnh Tư Điện, một hàng người hầu, cung nữ lặng yên không một tiếng động đứng thành một hàng dài dưới mái nhà, dùng ánh mắt giám sát lẫn nhau, không cho phép phát ra một chút tiếng động.

Bệ hạ luôn luôn hiền từ, hiếm khi gặp phải chuyện phiền lòng nên phải đi đến Tĩnh Tâm Điện tìm kiếm sự thanh tĩnh, ngàn vạn lần không thể bị một thứ phiền não nào không có mắt quấy nhiễu người.

Một hàng vệ binh nghi thức đi đến, trung tâm của đám người vệ binh là một chiếc kiệu phượng hoàng vô cũng nổi bật. Lông phượng vàng trên kiệu giống như một ngọn lửa hừng hực, đây cũng không phải là người của nhân tộc chế tạo ra, mà là tộc trưởng Phượng Điểu nhất tộc của Vạn Yêu Quốc từ trên người mình nhổ ra lông phượng xuống và dâng lễ cho Đại Huyền triều.

Đại thái giám Hầu An canh giữ bên ngoài Tĩnh Tư Điện nhất thời trên mặt hiện ra nụ cười, bước nhanh đến trước kiệu phượng, tay phủi vạt áo theo nghi thức hoàng cung: "Cung nghênh hoàng hậu nương nương.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK