"Gia chủ, người chết thật thê thảm hu hu hu. . ."
“Gia chủ, ta đốt tiền giấy xuống cho người, có gặp quỷ sai cũng không được ki bo nha a hu hu…”
“Gia chủ, người tuyệt đối đừng biến thành quỷ, cũng không nền quay về tìm chúng ta, chúng ta hứa nhất định hằng năm đều tới đây tế bái người…hu hu hu.’
…
Tiếng khóc có vẻ bi thương văng vẳng bên tai Trần Lạc, run nhẹ đôi mắt, khẻ mở ra.
Lọt vào trong tầm mắt hắn, là vô số cờ trắng tung bay, giữa đầu là một băng rôn có chữ “Lôi” treo ở giữa, chữ viết bằng thư pháp rất hùng hồn.
Trần Lạc cúi đầu nhìn xuống, cả người mặc một bộ áo bào đỏ, hình dáng thời cổ đại, chất liệu tinh tế, hai bên hông nhét đầy ngọc khí chạm khắc tinh xảo…
Trần Lạc từ trong quan tài ngồi dậy, toàn cảnh xung quanh đập vào mắt là một linh đường thời cổ đại, phía trước quan tài còn có một cô bé ăn mặc kiểu nha hoàn thời xưa, nha hoàn một bên vừa đốt giấy tiền vàng bạc, một bên khóc qua loa, tiếng gào khóc nghe được nhưng mắt không rơi giọt nào.
Trần Lạc há há miệng muốn chào hỏi cô nàng nha hoàn, bỗng nhiên một loạt ký ức loạn xạ trào tới não bộ, toàn thân Trần Lạc bất giác rùng mình, miệng không tự chủ nhức nhói phát ra tiếng rên rĩ.
Phía trước quan tài, nha hoàn đang hu hu hic hic, cuối cùng nghe được động tĩnh, ngẩng đầu, nàng và Trần Lạc bốn mắt nhìn nhau.
Nhưng mà lúc này, Trần Lạc khổ sở bị thủy triều ký ức rót vào não bộ, khuôn mặt hắn rất dữ tợn.
“MÁ ƠI —--”
Chỉ nghe tiếng thét như muốn phá đá nổ núi vang lên trong miệng nha hoàn, nàng lộn nhào mấy cái lui về sau, chạy ra khỏi linh đường, miệng không quên thét lớn —-
“Không xong, không xong rồi, gia chủ, xác chết của gia chủ vùng dậy…”
…
Trần Lạc không quan tâm tiếng thét của nha hoàn, hắn đang cố gắng xoa xoa huyệt thái dương, ức chế cơn đau đầu của bản thân, sau đó không lâu hiểu rõ tình trạng bây giờ.
Hắn, đã xuyên không!
Hắn xuyên không đến một thế giới rất mới lạ, linh hồn xuyên vào người trùng tên trùng họ Trần Lạc.
Trần Lạc, tên gọi khác Đông Lưu, mười chín tuổi, cha mẹ đều mất, có một người chị gái, hiện hắn là gia chủ của Trần gia, thuộc huyện Vạn An, tỉnh Lộ Ninh, Đại Huyền triều.
Trần gia xuất thân thư hương (1), hắn ba tuổi biết viết, năm tuổi viết thơ, bảy tuổi đã đọc thuộc điển tịch, nhưng tới mười chín tuổi biến thành phế vật, mỗi ngày chẳng làm gì ra hồn…
(1) thư hương: truyền thống nhà Nho.
Móa nó, những ký ức không trọng yếu sao còn ghi kỹ đến vậy…
“Ta đã chết…” Trần Lạc nhìn cơ thể đang ngồi trong quan tài, đưa ra kết luận, “Nghiêm túc mà nói, Trần Lạc của thế giới này cũng đã chết.”
“Thế nhưng hắn vì sao chết trẻ như thế này?” Trần Lạc cố gắng lục lọi ký ức trong đầu lại, rất nhìn tìm ra nguyên nhân từ đầu tới cuối.
Từ giữa tháng trước bắt đầu, Trần gia của hắn liên tục có người chết. Ban đầu chỉ có vài tên làm ruộng và mấy tên trai tráng làm thuê, sau đó càng ngày càng nhiều tôi tớ trong phủ chết đi.
Ban đầu, bên phía nha môn tưởng rằng ôn dịch tới, phái lang trung đi dò tìm, lại không thấy gì liên quan tới ôn dịch.
Như cũ trong phủ lại có người chết đi, xác chết càng ngày càng nhiều.
Bên phía nha môn càng hoảng, từ xác chết điều tra không có bất kỳ vết thương bên ngoài nào, kiểm chứng nội tạng bên trong, căn bản không có bất kỳ triệu chứng gì, thế nên mọi người bắt đầu đồn, chuyện này là do tà ma gây ra.
Cách nói tà ma gây ra, chính là, một là do tà tu, hai là do quỷ quái.
“Nói là tin đồn, nhưng lại là sự thật.” Trần Lạc cười gượng, thân thể này trước chết ngay trong phủ, trong trí nhớ của Trần Lạc vẫn có thể tận mắt thấy hung thủ.
Chính là quỷ hồn!
Căn cứ vào trí nhớ này, Trần Lạc hiểu được thế giới này ra sao.
Thế giới này hiện tại có ba tín ngưỡng tồn tại: Nho Đạo, Đạo Môn, Phật Đạo.
Mà bên trong thế giới này còn có nhiều chủng tộc sống chung: Nhân tộc, Yêu tộc, Man di và Quỷ tộc cũng song song tồn tại.
Trần Lạc từ ký ức nhìn rõ quỷ vật kia xuất hiện trong giấc mơ của hắn, trong giấc mơ, quỷ vật kéo dài đầu lưỡi ba mét, lấy lưỡi quấn vào cổ hắn, dùng sức xiết chặt, bên trong giấc mơ đầu của Trần Lạc này bị bóp nát, mà hiện thực bên ngoài, cơ thể cũng tắt thở.
Trần Lạc còn nghe được quỷ vật kề sát bên tai, nỉ non từng chữ vô cùng lạnh lẽo: “Trần gia…phải…chết hết…”
Hắn rùng mình một cái, cảm giác đang xem một bộ phim kinh dị ở kiếp trước, còn kinh dị hơn chính hắn đang ngồi trong quan tài xem phim kinh dị. Hắn run rẩy từng chút một leo ra khỏi quan tài, tìm một chiếc ghế ngồi xuống.
Kẻ địch là quỷ, trần gia không bị nó hãm hại cho chết thì nó không đi. Làm sao bây giờ đây? Ai đó cứu với, trời ơi là trời.
Trần Lạc bắt đầu cố gắng dùng ký ức kiếp này xem xét, xem xem có cách nào giải quyết được chuyện này.
Thế giới này, tồn tại quỷ tộc, vì thế tất nhiên có quỷ vật, mà muốn diệt quỷ chắc chắn phải có biện pháp, nếu không thế giới này đâu đâu cũng thấy quỷ nhiều hơn người.
Diệt quỷ đứng đầu tất nhiên là Đạo Môn.