Tóc đen ướt đẫm mồ hôi, hai đầu chân mày nhíu lại, má hồng miệng thở dốc.
Bầu ngực nhấp nhô, kết hợp eo và mông nhịp nhàng đong đưa, và hai cánh tay thon dài trắng trẻo, một kẹp dưới bầu ngực, một ép giữa hai đùi, như đang che đi rừng cây xanh mát.(1)
(1) Một câu nói rất quen thuộc trên các diễn đàn TQ, tả về hừm.. Về người con gái đang nghĩ tới “mùa xuân”.
Lúc này Trần Huyên vội cầm bộ quần áo để gần đó, che đi cơ thể “cần che” kia, đứng ở phía sau bồn tắm, hơi khom lưng, có chút ngại ngùng, nhưng giọng nói lại lộ ra một sự đanh thép: "Là người nào?”
Trần Lạc vội vàng xoay người, đưa lưng về phía Trần Huyên, chột dạ nói: "Là đệ!"
Trần Lạc rõ ràng nghe được phía sau truyền đến âm thanh thở phào nhẹ nhõm, sau đó giọng điệu Trần Huyên dịu dàng đi rất nhiều: "Ngươi sao lại bước vào đây?”
"Ta trên đường phố bị ám sát, lo lắng chẳng may có gì xảy ra với ngươi, vì vậy mới vội vã chạy về kiểm tra.”
"Ngươi bị ám sát ư?" Giọng nói của Trần Huyên đột nhiên cao vút, tiếp theo là một âm thanh loạt xoạt, rất nhanh Trần Huyên khoác một bộ quần áo đi tới trước mặt Trần Lạc, vẻ mặt quan tâm sờ sờ trên người Trần Lạc, "Thế nào rồi? Ngươi có bị thương ở đâu không?”
"Không có!" Lúc này Trần Lạc ngửi được trên người Trần Huyên đang phát ra mùi thơm, liền tế nhị lui về sau một bước, hỏi: "Tiểu Hoàn đâu?"
"Nha đầu kia thân thể có chút không thoải mái, ta để cho nàng nằm nghỉ trong phòng ta rồi." Sau đó Trần Huyên lại nói thêm một câu, "Chuyện của đàn bà phụ nữ, ngươi đừng hỏi nhiều, cũng không được quan tâm nhiều, hiểu chưa?”
Trần Lạc gật gật đầu, ánh mắt dừng trên người Trần Huyên, lại nghĩ đến hình ảnh vừa rồi, khuôn mặt trong nháy mắt đỏ bừng, cũng may Trần Huyên hai mắt đã mù, nhìn không thấy cảnh này.
Trần Lạc lại lúng ta lúng túng hỏi: "Vậy ngươi trước đó vì sao hét lên? Ta còn tưởng rằng ngươi gặp nguy hiểm."
"Ta trong lúc không cẩn thận, chân đá vào bồn tắm, đau đớn hét lên một tiếng. Ai biết được ngươi đang ở ngoài cửa. Ta là chị ngươi thì không sao, sau này các cô gái khác ngươi không thể xông vào bất chợt như vậy.”
"Ừm..." Trần Lạc đã hoàn toàn không biết nói gì nữa, đúng lúc này, giọng nói của Kỷ Trọng giống như trời đất rung chuyển truyền đến tai Trần Lạc.
Kỷ Trọng: "Công tử, Ngụy Đại Nho còn đang ở phòng khách chờ người!”
"Tới liền tới liền..." Trần Lạc như được tha chết, nói với Trần Huyên một tiếng, liền vội vàng bước nhanh chạy ra ngoài. Nghe được bước chân Trần Lạc dần dần biến mất, lông mày Trần Huyên chậm rãi nhíu lại, giống như trong lòng nghĩ đến chuyện quan trọng gì đó...
…
"Tiểu tử, cái ánh sáng tím này gọi là Minh khí." Ngụy Diễm duỗi bàn tay ra, lúc này vết thương trong lòng bàn tay Ngụy Diễm đã chuyển biến tốt hơn phân nửa, nhưng trong lòng bàn tay vẫn còn vết thương cỡ bằng hạt gạo, khí đen từ trong miệng vết thương toát ra cùng chính khí hạo nhiên của Ngụy Diễm giống như đang giao đấu với nhau, không bên nào chịu thua bên nào.
"Loại tấn công này theo lý thuyết chỉ tồn tại trong Minh Thổ, không nghĩ tới lại xuất hiện ở nhân gian. Nói cho ta biết, ngươi nghĩ ai là người đứng sau chuyện này?”
Trần Lạc nhìn vết thương của Ngụy Diễm, sắc mặt nghiêm túc, nói: "Vãn bối cũng không biết thân phận thật sự của đối phương. Chỉ có thể dùng phương pháp loại trừ để phân tích đoán ra.”
"Vãn bối chỉ là một phú hộ ở huyện Vạn An, có năng lực gì đắc tội với người có thể đả thương Đại Nho? Vãn bối nghĩ tới nghĩ lui, kẻ vừa có năng lực, lại còn có thù oán với ta, chỉ có hai nhà.”
"Thứ nhất là Dực Hổ nhất tộc, sau lưng Hổ yêu. Ám sát ta là Ngựa tinh Luyện Huyết Cảnh, bọn chúng nằm trong diện nghi ngờ lớn nhất lúc này.”
"Thứ hai là thế lực bí ẩn giao dịch Văn Tâm với Yêu tộc. Bọn chúng có thể qua mặt triều đình lấy được Văn Tâm không chủ, tất nhiên thế lực không phải dạng vừa đâu.”
Nhưng bất luận là bên nào, ta nghĩ mục tiêu của bọn chúng đều là đoạt lại Bất Hủ Văn Tâm kia. Chỉ là vãn bối không rõ, chuyện hôm nay ta bị ám sát chẳng phải là bại lộ hành tung của bọn chúng sao?”
Ngụy Diễm nhẹ nhàng cười một tiếng: "Giết ngươi chỉ là một trong những lý do thôi.
Mục đích thật sự của bọn chúng là làm kinh động đến Đồng Trần, tiếp theo là buộc ta ra tay, điều tra thực lực hiện tại của huyện Vạn An.”
"Đánh rắn động cỏ!" Trần Lạc bừng tỉnh hiểu ra.
Ngụy Diễm đưa tay, bóp lấy khuôn mặt Trần Lạc: "Tiểu tử, ngươi nói ai là rắn?”
"Ui đau… !"
…
"Cô nương, Mã Tam đã chết, bên cạnh tên Trần Lạc có môn đồ Nho Đạo thủ hộ, thuộc hạ ra tay không thành công.”
Trong lúc Ngụy Diễm cùng Trần Lạc nói chuyện với nhau, trong một nhà dân bình thường ở huyện Vạn An, một bà lão có khuôn mặt già nua, lưng hơi còng, nhìn về phía một người toàn thân mặc đồ đen, giọng nói rất kính cẩn.
"Không sao cả!" Một giọng nói trong trẻo của nữ giới phát ra từ phía người mặc đồ đen bó sát kia, “Đây chỉ là bước khởi động, Dung ma ma mau điều tra xem lần này Văn Xương Các phái ra bao nhiêu vị Đại Nho?”
Dung ma ma trả lời: "Lúc Ngụy Diễm ra tay, lão thân cảm ứng được phía thành đông còn có khí tức của một vị Đại Nho chuẩn bị ra tay, nhưng sau đó liền nhanh chóng rút tay lại.”
“Lại là dùng kế một trong tối một ngoài sáng sao? Đúng như dự kiến.”
Dung ma ma phẫn nộ, bất bình nói: "Đều là Dực Hổ nhất tộc kém cỏi, làm việc thành công thì ít nhưng thất bại thì nhiều, nếu không, đâu cần cô nương phải tự mình đi một chuyến.”
Bóng đen kia đưa hai tay lên trời, kéo dãn lưng, nhìn qua cơ thể bóng đen cũng rất quyến rũ, trên lồi dưới lõm. Chỉ nghe nàng cười nhẹ nhàng: "Ta thì lại muốn cảm ơn chúng, nếu không làm thế nào có cơ hội để được ra ngoài hít thở không khí. Nhưng theo ta nghĩ, sư tôn cũng sẽ lần nữa tha cho bọn mèo con kia thôi.”