Hổ yêu cười lạnh, lên tiếng: "Mười vị thánh quân của Vạn Yêu Quốc, ít nhất có bốn vị bị trên thân đều có sức mạnh trời ban. Đại Huyền triều của ngươi có dám đến Vạn Yêu Quốc chém giết không, có dám lấy đầu của một thánh quân không? Còn không phải đưa ra kế sách hèn nhát, cái gì gọi là hòa thân, nhân tộc cùng yêu tộc ký kết hòa bình, còn đem công chúa hoàng cung cao cao tại thượng kia, gả cho đại vương ở Vạn Yêu Quốc.”
"Ngươi..." Lý sư gia không kìm được mà nổi giận: "Chỉ là hổ yêu, còn dám ở đây hồ ngôn xảo ngữ, nói mấy lời đại nghịch với Đại Huyền triều chúng ta?”
Hổ Yêu không trả lời nữa, chỉ hờ hững nhắm hai mắt lại, bất quá chỉ chốc lát sau, Trần Lạc liền phát hiện thân hình đồ sộ của hổ yêu dần dần khô héo.
Lý sư gia phát hiện có gì đó sai sai, đưa tay dò xét, lúc này mới phát hiện hổ yêu này không biết từ khi nào phát động yêu thuật bản nguyên của yêu tộc, "Máu huyết khô héo" tự sát, đã không còn chút sinh khí.
Chắc chắn lúc nói chuyện đã phát động ngầm, vừa rồi hổ yêu này còn cố ý tranh luận, dương đông kích tây, cố tình đánh lạc hướng sự chú ý của Lý sư gia.
Đúng lúc này, trong đầu Trần Lạc đột nhiên vang lên giọng nói của Chung Quỳ: "Chúa công, hồn phách của con Hổ yêu này có chút cổ quái, có lẽ năng lực tra xét của ta có thể giúp ích..."
"Ngươi có biện pháp?" Lý sư gia ngoài ý muốn nhìn Trần Lạc, hắn biết Trần Lạc là con trai cố nhân của Thái tri huyện, cho nên một đường có chiếu cố nhiều, nhưng chưa bao giờ trông cậy vào hắn có thể giúp được mình cái gì.
Trần Lạc khẽ gọi một tiếng: "Chung Quỳ!"
Chung Quỳ chậm rãi hiện hình sau lưng Trần Lạc, Lý sư gia không hổ là người đã gặp qua sóng to gió lớn, đối với bộ mặt dữ tợn của Chung Quỳ cũng không cảm thấy kỳ quái, chỉ giống như Thái Đồng Trần, hai tròng mắt thanh quang chợt lóe, sau đó hỏi: "Đây là Sách hồn?”
Chung Quỳ hướng Lý sư gia hành nho lễ: "Ta là Chung Quỳ, gặp qua văn hữu. Giờ phút này không tiện nói chi tiết, ta thi triển năng lực trước, nếu chậm một chút nữa thì ba hồn bảy vía của nó sẽ tuyệt tích tiêu tán mãi mãi, có một số việc sẽ vĩnh viễn không thể biết.”
Lý sư gia vội vàng đáp lễ: “Mời văn hữu tự do hành động.”
Chung Quỳ gật gật đầu, sau đó bay lên trên thi thể hổ yêu, đột nhiên vung ống tay áo lên, một cây móc sắt từ trong áo trạng nguyên bắn ra, cắm vào trong thi thể. Lúc này thi thể Hổ yêu xuất hiện một lỗ đen từ đầu móc sắt, móc sắt không ngừng chui vào sâu cơ thể hổ yêu, cho đến khi hoàn toàn chui vào sâu bên trong.
Chung Quỳ hơi nhắm mắt cảm ứng, đột nhiên lại mở mắt, xoay người nhìn về phía Trần Lạc, nói: "Chúa công, ba hồn ký ức bên trong của hổ yêu rất kỳ dị, bảy phách của nó hoàn chỉnh, chỉ là cần làm phiền chúa công tự mình kiểm tra.”
Trần Lạc khẽ gật đầu, Lý sư gia kia ngược lại có chút lo lắng, hỏi: "Chung văn hữu, chuyện xử lý tàn hồn này, có nguy hiểm gì không? Ta có thể làm thay cho hắn không?”
Chung Quỳ khẽ lắc đầu: "Ta là Sách hồn của chúa công, hai chúng ta tâm linh tương thông, nên mới có thể chia sẻ hồn phách, lại không cách nào chia sẻ hồn phách với Lý văn hữu được. Huống hồ có ta che chở, sự an toàn của chúa công không cần phải lo lắng.”
Nghe như vậy, Lý sư gia cũng chỉ đành gật gật đầu. Bí mật tình báo của đầu nghiệt yêu này, dù nhiều dù ít, nếu có biện pháp đào bới ra được, cũng còn hơn so với hiện tại không có cách nào tốt hơn.
Chỉ thấy móc sắt trong tay Chung Quỳ không ngừng rút về, từ bàn tay ngưng tụ ra một quả cầu màu vàng óng ánh to bằng nắm tay, Chung Quỳ rất nhanh nhẹn, trực tiếp chưởng vào ấn đường Trần Lạc, bên trong não Trần Lạc như bị điện giật, trước mắt tối sầm, cơ thể đột ngột ngã rơi vào mặt đất, đồng thời vừa chạm xuống mặt đất, bên này đã đứng vào trong một không gian tối.
May mắn lúc này bên ngoài không gian, Trần Bình đứng bên cạnh một tay đỡ lấy Trần Lạc.
"Chuyện gì đang xảy ra?" Nhìn thấy Trần Lạc hôn mê, Trần Bình cũng không để ý bản thân sợ hãi, chất vấn Chung Quỳ.
Chung Quỳ tiến lên chỉ một ngón tay vào trán Trần Lạc, cảm ứng một lát, nói: "Không sao đâu, chúa công hiện giờ đang ở trong ba hồn của hổ yêu để tra xét ký ức, nếu tra xét xong sẽ mau tỉnh lại!”
Không nói đến những chuyện xảy ra bên ngoài, Trần Lạc đang đứng giữa một không gian bềnh bổng lơ lửng tối đen, không gian nhanh chóng thay đổi, phát hiện bản thân đang ở trong một khu rừng rậm.
Chỉ là lúc này hắn cảm thấy bản thân không thuộc về thế giới này, không có bất kỳ sinh mệnh nào phát hiện ra được sự tồn tại của hắn.
Rất nhanh, Trần Lạc liền nhìn thấy mục tiêu của mình, đó là một con hổ nhỏ vừa mới sinh ra không lâu. Không giống như đồng loại của nó, con hổ nhỏ này đã thức tỉnh linh trí ngay từ khi nó được sinh ra. Nó có thể hiểu được bẫy của thợ săn mà tránh đi hoặc lưu trữ thực phẩm một cách hợp lý để đảm bảo rằng không có nguy cơ bị đói ở mùa đông.
Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt con hổ nhỏ đã trưởng thành, không gian cũng nhanh chóng chuyển qua hình ảnh khác, những con hổ cùng tuổi của nó đã bước vào thời kỳ động dục, nhưng chỉ có nó, đã sinh ra khái niệm tình yêu.
Nó thích một trong những em gái cận huyết cùng mẹ khác cha của mình, nàng ấy gọi là A Khiêu, đáng tiếc A Khiêu không giống như nó có linh trí, A Khiêu giống như những con hổ khác, tràn ngập bản năng của một con dã thú.
Nó luôn luôn yêu thích và muốn che chở cho A Khiêu, nó cố gắng tìm mọi biện pháp để A Khiêu thông minh như nó, nhưng đều không có kết quả.