Trần Lạc chỉ nghe Ngụy Diễm giới thiệu liền hiểu được mức độ trân quý của thứ này, huống hồ còn là bảo vật của Man di tộc, nhưng sau khi nghe Trần Huyên nói ra "không cần chữa trị", lại không muốn từ bỏ ý định, càng hỏi: "Nếu đem toàn bộ công lao từ « Tóm Tắt Về Chung Quỳ » có thể đổi lấy một viên không?”
Ngụy Diễm cười khổ lắc đầu: ”Đại Huyền triều chúng ta đã bốn mươi năm chưa rời khỏi kinh thành, trong quốc khố cũng không có Man Cốt Đan. Tuy nhiên…"
Trần Lạc chuẩn bị nổi điên, vị Đại Nho này nói chuyện lúc nào cũng không nói ra hết, làm người ta tức muốn điên đầu.
"Tuy nhiên thế nào?"
"Trong kinh thành có một nhà gọi là Vạn Bảo Lâu, có nhiều thủ đoạn rất lớn, hàng năm đều có một viên Man Cốt Đan được mang ra bán đấu giá."
“Giá cả cuối cùng là bao nhiêu?”
“Bảo vật như thế này làm sao có thể dùng tiền bạc trao đổi được. Từ trước đến nay lấy vật đổi vật, lần trước nghe nói là bị người ta dùng hai bộ sách văn Đại Nho mới đổi được.”
Trần Huyên siết chặt tay Trần Lạc mấy lần: "Tiểu Lạc, nghe lời ta, chúng ta không chữa trị nữa…”
Ánh mắt Trần Lạc lúc này chuyển sang dò xét ngụy Diễm một lát, hỏi: "Tiền bối, người là Dại Nho, hẳn là có sách văn Đại Nho không?”
Ngụy Diễm vẻ mặt không thể tin được: Tên tiểu tử này chẳng lẽ muốn vắt khô lão phu?
"Khụ khụ…" Trần Lạc cũng ý thức được chính mình có chút lỗ mãng, vội vàng giải thích lại.
“Ta là muốn từ chỗ tiền bối mua hai ba bộ sách văn Đại Nho!
“Hoàn toàn không có ý gì khác, chỉ là đơn thuần ngưỡng mộ một vị Đại Nho như tiên sinh thôi.”
Ngụy Diễm hừ lạnh một tiếng: "Tiểu tử thúi, ngươi sư tử ngoạm đúng thật là to. Một bộ sách văn Đại Nho có thể đổi lấy mười cái huyện Vạn An, ngươi lại còn muốn mua hai ba bộ? Ngươi mua nổi sao?”
Nhìn bộ dáng Trần Lạc đang há miệng kinh ngạc, Ngụy Diễm không khỏi trong lòng tức cười ba phần. Bất quá lại nhìn thấy Trần Huyên ngồi ở bên giường, gấp gáp kéo tay Trần Lạc, dựa người vào Trần Lạc, không khỏi làm cho hắn cũng nhớ tới người chị gái đã sớm qua đời của bản thân hắn, trong lòng lại mềm nhũn, ống tay áo vươn ra, trong tay xuất hiện một quả hạnh nhân nửa xanh nửa đỏ.
"Quả hạnh nhân này chính là kết tinh của cây hạnh nhân ngàn năm trong Văn Xương Các, hàng năm thu hoạch không hơn trăm quả, được chính khí hạo nhiên nuôi dưỡng, ăn vào một quả tai thính mắt tinh. Vật này lão phu hàng năm bất quá cũng chỉ nhận được bốn năm quả, một quả này ta đưa cho ngươi. Tuy rằng không thể giải quyết vết thương trên đôi mắt của Trần tiểu thư, nhưng cũng có thể có tăng thêm được chút hiệu quả.”
Trần Lạc vô cùng mừng rỡ, vội vàng hai tay tiếp nhận quả hạnh nhân, chỉ cảm thấy Ngụy Diễm ôn nhu đặt lên tay hắn, Trần Lạc cảm tạ nói: "Đa tạ tiền bối.”
"Không cần, đây coi như là lão phu lấy danh nghĩa cá nhân để cảm ơn ngươi tặng sách cho Đại Huyền triều ta." Ngụy Diễm suy nghĩ một chút, lại nói, "Việc này ngàn vạn lần không nên nói cho Đồng Trần. Tên tiểu tử kia nhìn qua uy nghiêm đoan chính, kỳ thật lại rất nhỏ nhen, rất thích đố kị. Hắn đã theo ta hơn hai mươi năm, ta chưa bao giờ cho hắn lấy một quả!”
Trần Lạc nhẹ gật đầu, Ngụy Diễm còn nói thêm: “Được rồi, mọi chuyện cũng đã sắp xếp xong. Lão phu còn có công vụ, ta đi trước đây. À đúng rồi, Trần tiểu tử…”
Có lẽ là lần tặng bảo vật này đã làm mối liên hệ của cả hai trở nên thân thiết hơn, Ngụy Diễm cũng không gọi là tiểu hữu nữa, trực tiếp dùng cách xưng hô thân cận với kẻ dưới nói: "Ba ngày sau, nghi thức Văn Tâm chọn chủ sẽ được cử hành ở ngoài thành. Ngươi là người phát hiện ra Bất Hủ Văn Tâm kia, cũng có thể đến xem lễ!”
…
Ngụy Diễm vừa rời đi, Trần Lạc đã vội vàng đưa quả hạnh nhân đến trước mặt Trần Huyên: "Mau ăn đi, lỡ như lão có hối hận thì cũng đã muộn rồi.”
Trần Huyên nhẹ nhàng cười một tiếng, ôn nhu nói: "Người ta là Đại Nho, đức cao vọng trọng, lời hứa nói ra sao lại hối hận được. Ngươi về sau không được phép nói xấu sau lưng người khác nữa!"
Trần Lạc ngắm nhìn Trần Huyên, lúc này trong phòng chỉ có hai người bọn họ, hai mắt Trần Huyên đã mù, Trần Lạc hiện tại cũng không có gánh nặng tâm lý mấy chuyện nam nữ kia nữa, nhìn chằm chằm Trần Huyên.
Thật là xinh đẹp…
"Tiểu Lạc!" Cảm thấy Trần Lạc đột nhiên không phát ra tiếng động, Trần Huyên hơi nhíu mày, tựa hồ nàng cho rằng Trần Lạc rời đi.
Trần Lạc vội vàng lên tiếng, nói lảng sang chuyện khác: "Được rồi, ăn hạnh nhân trước đi."
Ai ngờ Trần Huyên lại khẽ lắc đầu, nói nhỏ: "Ngươi ăn đi."
"Ủa?"
Có chuyện gì nữa đây?
"Ngươi cũng nghe vị Đại Nho đó nói rồi, quả này được chính khí hạo nhiên nuôi dưỡng, nếu ngươi ăn, biết đâu sẽ có thể đọc hiểu điển tịch không chừng? Dù sao ta cũng là người mù, vị Đại Nho đó cũng đã nói không thể trị tận gốc, càng không nên lãng phí thứ quý giá này trên người ta. Ngươi ăn đi..."
Trần Huyên nói xong theo bản năng cầm quả hạnh nhân, từ trong tay chùi chùi nó lên áo, nàng tuy không thầy gì, vậy mà lại đưa chuẩn xác tới bên miệng Trần Lạc.
Trần Lạc nhìn hạnh nhân trước miệng mình, nhất thời không biết nói cái gì mới phải. Người cuối cùng đưa những thứ tốt nhất cho hắn ta như vậy, chính là bà ngoại.
Trần Lạc nắm lấy tay Trần Huyên, cầm quả hạnh nhân từ trên tay nàng, một lần nữa đưa đến miệng Trần Huyên, nhẹ giọng nói: "Mau ăn đi, đừng nói chỉ là một quả hạnh nhân này, sau này ta nhất định lấy được Man Cốt Đan cho ngươi!”