Ngay khi Trần Lạc còn đang ở trong phòng sách khổ sở viết ra《 Tiếu Ngạo Giang Hồ , huyện lệnh Thái Đồng Trần mang theo Lý sư gia, cung kính đứng ở bãi đất trống bên ngoài huyện thành, đã được một giờ, hai người họ không biểu hiện thái độ mất kiên nhẫn, chỉ có ánh mắt Lý sư gia thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía chân trời xa xa.
Lý sư gia bỗng nhiên hô: "Đại nhân, đến rồi…"
Thái Đồng Trần nhìn theo hướng ánh mắt của Lý sư gia, hai mắt lóe ra ánh sáng xanh nhàn nhạt, chỉ thấy phía xa trên bầu trời, một chiếc xe cổ xông ra từ tầng mây, đang hướng thẳng nha môn rất nhanh bay tới. Xa xa có thể thấy thân xe cổ kia có vành xe và mui xe màu đỏ chu sa, nắp xe có màu đen của rắn đen...
"Chu Giải Xà Cái"!" Lý sư gia giật mình, loại xe cổ kiểu dáng này cũng không phải được tạo nên từ thợ xe hay gì, mà là lấy Đại Huyền khí vận phát động cơ quan thuật. Thí dụ như chuyện điều tra của Thái Đồng Trần sử dụng khí vận kia, thuộc về cơ quan thuật thất phẩm, cũng chính là cấp bậc của một huyện lệnh. Mà "Chu Giải Xà Cái" lại là cơ quan thuật tam phẩm!”
(1) Chu Giải Xà Cái: Mui chu sa, nắp hắc xà
Lý sư gia còn đang cân nhắc người tới là vị đại quan triều đình nào, chiếc xe cổ kia cơ hồ trong nháy mắt xuyên qua tầm mắt, xuất hiện trước mặt Thái Đồng Trần. Xe cổ hóa thành một đám khí vận tiêu tán trong không khí, chỉ thấy xuất hiện một gã trung niên ăn mặc phong cách Nho sinh, thân cao một mét tám, mặt láng như ngọc, đứng đối diện Thái Đồng Trần, ôm quyền đứng thẳng, không giận mà uy.
Nhìn thấy người tới, Thái Đồng Trần trên mặt liền vui vẻ, vội vàng tiến lên cuối người hành lễ, giọng nói mang theo sự kính trọng: "Đệ tử Đồng Trần, gặp mặt ân sư!”
Nghe được Thái Đồng Trần xưng hô như vậy, Lý sư gia rốt cuộc đã biết được người kia là ai, vội vàng tiến lên hành lễ nói: "Tại hạ Lý Như Dạ, tư chất yếu kém, tối dạ cực kỳ, bái chào Ngụy đại học sĩ!”
Ngụy Diễm, tên tục Ngụy Thiên Nhất, Đại Nho tam phẩm, cảnh giới Cách Vật Cảnh, thuộc Văn Xương Các của Nho Đạo.
Ngụy Diễm khẽ gật đầu, ôn hòa nói: "Đều miễn lễ đi, đem Bất Hủ Văn Tâm kia ra cho ta xem một chút…”
Lúc này Thái Đồng Trần mới đứng thẳng lên, Lý sư gia bước nhanh về phía trước, hai tay nâng hộp gấm chứa Bất Hủ Văn Tâm bên trong đưa tới trước mặt Ngụy Diễm. Ngụy Diễm mở nắp hộp ra, ánh sáng chói mắt từ trong hộp gấm chiếu ra khắp bốn phía, Ngụy Diễm liền dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve Bất Hủ Văn Tâm, ánh sáng xanh kia lập tức bị áp chế ở trong hộp gấm, không còn muốn phóng ra bên ngoài nữa.
Ngụy Diễm cảm nhận một chút, nói: “Chính khí bên trong vẫn còn rất mạnh ngâm xướng thi nho, nên đây là Bất Hủ Văn Tâm loại lập ngôn...”
Thái Đồng Trần phụ họa gật đầu, nói: "Ân sư có biết là vị tiền bối nào không?”
"Đi vào trong hãy nói…" Ngụy Diễm nhấc chân thông thả vào nha môn, Thái Đồng Trần cùng Lý sư gia liếc nhau, vội vàng đi theo…
Dâng trà thơm lên, Thái Đồng Trần lui về chỗ ngồi bên cạnh, Ngụy Diễm đưa trà lên miệng thưởng thức, lúc này mới mở miệng nói: "Từ rạng sáng hôm nay bên phía Thanh Điểu Ti nhận được “Sách ẩn trong mây(2)” truyền tin tới, sau khi biết được chuyện của Bất Hủ Văn Tâm, Văn Xương Các đã bắt đầu truyền miệng, bàn tán đau tai nhức óc không thôi.”
(2) nguyên văn Vân trung cẩm thư, một kiểu đưa tin: Đối với thời hiện đại, gửi thư online, ở thời tiên hiệp này, viết thư vào sách, bên khác, sách thư sẽ hiện ra tin nhắn, tương đương võ hiệp, sẽ là bồ câu truyền tin, sẽ là Cáp tử truyền tin.
"Văn Xương Các điều tra tất cả tung tích của những vị Đại Nho từ danh sách hiện có, còn dùng khí vận điều tra hơn một nghìn không trăm hai mươi sáu viên Bất Hủ Văn Tâm của Đại Huyền triều, phát hiện không có gì khác thường."
"Quá rõ ràng rồi, viên Bất Hủ Văn Tâm này thuộc về một vị ẩn cư Đại Nho."
“Đối với chuyện này, Văn Xương Các có ba ý kiến đưa ra, đầu tiên, mang về Văn Xương Các, đem khí vận Đại Huyền trấn áp nó. Thứ hai, đưa vào bảo khố Đại Huyền triều chúng ta, về sau đem ra ban thưởng cho những người trong triều có công, cuối cùng, thứ ba, đem nó làm phần thưởng cho khoa khảo trạng nguyên, ban thưởng cho sách nhã văn có tư chất thượng phẩm nhất ở Văn Xương Các! Nhưng tức cười là, toàn bộ văn tướng đều thấy ba ý kiến này không thể dùng được! Tất cả văn tướng đều bác bỏ!”
Thái Đồng Trần nghi hoặc: "Ý của Văn tướng như nào?”
Ngụy Diễm khóe miệng lộ ra một nụ cười, nói: "Hắn dựa theo các phong tục tập quán, nho lễ từ thời xưa, Văn Tâm không chủ, phải để Văn Tâm tự mình chọn chủ!”
Bàn tay của Lý sư gia đang bưng chén trà đột nhiên run lên một chút, có chút giật mình nhìn về phía Ngụy Diễm, do dự mở miệng: "Đây chính là Bất Hủ Văn Tâm, mang theo cả đời cảm nhận Đạo của một Đại Nho, triều đình có thể đồng ý chuyện này sao?”
“Nho lễ đưa ra, phải làm như vậy!” Ngụy Diễm lại thưởng thức một ngụm trà, nói tiếp, "Văn tướng đòi bệ hạ viết thánh chỉ. Theo quy tắc nho lễ, văn tâm được tìm tới từ huyện Vạn An, huyện Vạn An là quê hương hay nói thẳng ra là nhà của vị Đại Nho kia.
Ba ngày sau, huyện Vạn An sẽ tổ chức một buổi văn tâm chọn chủ. Nếu văn tâm ở huyện Vạn An không lựa chọn được chủ nhân, ta sẽ mang nó về văn miếu, sẽ cho bất kỳ nho sinh trong thiên hạ tự bản thân gặp văn tâm, cung cấp cho văn tâm lựa chọn, tìm ra chủ nhân của nó!
Trong thời gian này, huyện Vạn An và cả Đồng Trần, đều do ta quản lý!”
Câu cuối cùng của Ngụy Diễm nói ra, trong giọng từ ôn hòa liền biến thành nghiêm túc.