Mục lục
Nhất Đạo Triều Bái (Dịch)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặt trời đã lên cao, ánh mặt trời xuyên thấu qua khung cửa sổ gỗ phòng sách, chiếu lên mặt Trần Lạc.

Từng tiếng ngáy gầm gừ như mèo con vang lên bên tai Trần Lạc, Trần Lạc chậm rãi mở mắt ra, mới phát hiện bản thân mình nằm sấp trên bàn sách, ngủ cả một đêm, mà ở bên cạnh bàn sách, Tiểu Hoàn cũng nằm sấp trên bàn ngủ say. Trên khuôn mặt khả ái, một dòng nước miếng từ miệng thành một dòng suối nhỏ, đang tràn tới tay Trần Lạc.

"Khụ khụ..." Trần Lạc giả vờ ho khan hai tiếng, Tiểu Hoàn đột nhiên mở mắt, nhìn thoáng qua Trần Lạc đang nhìn về phía mình, vội vàng muốn đứng lên, lại không để ý đôi chân đang bị tê, mất đi trọng tâm, trực tiếp ngã vào trong ngực Trần Lạc.

“Quả nhiên vẫn là một đứa con nít.” Trần Lạc lại một lần nữa xác nhận.

Khuôn mặt dễ thương của Tiểu Hoàn ửng đỏ, vội vàng đỡ lấy bàn sách đứng dậy, lúc này mới nói: "Thiếu... Thiếu gia... Ngươi tỉnh rồi à? Để ta hầu hạ ngươi đánh răng và rửa mặt!”

Trần Lạc cũng có để ý, Tiểu Hoàn và Trần Bình chỉ ở trước mặt người ngoài sẽ xưng hô với hắn là gia chủ, nhưng vẫn hay bí mật gọi hắn là thiếu gia. Trần Lạc khoát tay áo, hỏi: "Sao ngươi lại ở phòng sách? Tiểu thư đâu?”

Tiểu Hoàn trả lời: "Sáng sớm tiểu thư và bình thúc đã đi ra ngoài thành, nhiều ngày như vậy tá điền ở ngoài thành đều đã chạy trốn mất mấy nhà, bình thúc nói sự tình đã giải quyết xong, tiểu thư phải tự mình đi trấn an lòng người mới được.”

Trần Lạc khẽ nhíu mày: "Chết tiệt! Trần Huyên không phải hai mắt không nhìn thấy được sao? Sao ngươi không đánh thức ta?”

Tiểu Hoàn bĩu môi: "Tiểu thư nói đội mũ che đi là được, thiếu gia hôm qua mệt mỏi cả một ngày, hôm nay lại phải vất vả tiếp thì... Bình thúc còn nói thiếu gia không đi thì có tiểu thư đi cũng như nhau cả!”

Trần Lạc lập tức không muốn nói nữa!

"Ngươi... Ngươi đi lấy chậu nước cho ta, cứ đặt ở trước cửa là được, ta tự mình dùng đến. Mặt khác thức ăn hôm nay cũng đưa đến phòng sách, ta hôm nay sẽ không ra khỏi phòng.”

Tiểu Hoàn nghi hoặc nhìn thoáng qua Trần Lạc, sau đó gật gật đầu, xoay người đi ra ngoài, trong miệng lẩm bẩm: "Tiểu thư còn nói thiếu gia đã thay đổi, đây không phải vẫn là tên mọt sách như trước kia sao?”

Nghe được Tiểu Hoàn lẩm bẩm như vậy, Trần Lạc đột nhiên nhớ tới, quả thật Trần Lạc của trước kia hình như chính là như vậy, thường xuyên tự nhốt mình trong phòng sách, cũng không tiếp xúc với bất luận ai đi nữa.

"Ngươi cho rằng ta không muốn ra ngoài hít thở sao? Nhưng trong đầu ta còn có quyển sách kia có số lượng chữ kinh khủng biết bao, phải tăng ca..." Trần Lạc trong lòng than thở nói.

Sau khi đuổi Tiểu Hoàn ra ngoài, Trần Lạc trải giấy ra bàn, chọn một cây bút lông thuận tay, rồi bắt đầu đặt bút lên giấy.

“Gió xuân đầm ấm, ngàn cây liễu xanh tươi, hoa phô sắc thắm, hương bay nức lòng người. Tiết trời vào buổi đang xuân, ánh dương quang sáng lạn khắp miền Nam. Trên một đường phố lớn về phía cửa Tây phủ Phúc Châu, tỉnh Phúc Kiến, có một tòa nhà, cách kiến trúc thật là hùng vĩ. Hai bên trái, phải trước tòa nhà này đều dựng một thạch đài. Trên mỗi thạch đài đều cắm một ngọn cờ xanh cao đến hơn năm mét. Trên lá cờ thêu một con sư tử đang nhe nanh múa vuốt bằng chỉ vàng nhìn rất oai hùng. Lá cờ tung bay trước gió, con sư tử theo gió cử động như còn sống.

Bên trên lá cờ còn thêu bốn chữ vàng: Phước Oai Tiêu Cục. Bốn chữ lớn này nét bút đanh thép hiển nhiên là thủ bút của một danh gia thi sĩ. Cổng lớn tòa nhà này sơn đen, sơn đỏ. Những mũ đinh đồng lớn bằng chén uống trà được đánh bóng sáng loáng. Trên nóc cổng treo một tấm biển sơn đen mạ vàng, biển hiệu cũng đề bốn chữ lớn "Phước Oai Tiêu Cục". Phía dưới bốn chữ lớn có thêm hai chữ "Tổng Cục". Qua cổng bước vào, có hai hàng ghế dài….”

Không sai, trong rừng hoa biển sách tối qua, Trần Lạc lấy ra một quyển sách văn thượng phẩm trong Hồng Trần Cảnh chính là quyển《 Tiếu Ngạo Giang Hồ 》của lão tiên sinh Kim Dung!

《 Tiếu Ngạo Giang Hồ 》là tác phẩm hiếm hoi của lão tiên sinh không nói về triều đại nào, kể về đại đệ tử phái Hoa Sơn tên Lệnh Hồ Xung, trải qua sóng gió cuộc đời, xui xẻo rơi vào cuộc minh tranh ám đấu chốn giang hồ, cuối cùng ôm được mỹ nhân, thoái ẩn giang hồ. Trong đầu Trần Lạc là toàn bộ ba phần tiểu thuyết liên tiếp, tính sơ đã có một triệu chữ...

Không biết viết được bao lâu, Trần Lạc lắc lắc cổ tay có chút ê ẩm, mới phát hiện bên tay đã đã cầm một chồng giấy, sớm đã chất lên thành sấp dày cỡ một ngón tay, hắn đành nghỉ ngơi một lát.

Đối với《Tiếu Ngạo Giang Hồ》sau khi hắn viết xong, sẽ triệu hồi ra loại sách hồn gì, Trần Lạc vẫn rất chờ mong, căn cứ vào tình huống của Chung Quỳ, xác suất lớn sẽ là "Lệnh Hồ Xung", "Nhậm Doanh Doanh", đối với hắn còn có thể chấp nhận, thật sự nếu nhận được "Nhậm Ngã Hành" càng mạnh mẽ.

Chỉ là…

Trong đầu Trần Lạc chợt nhớ tới một hình ảnh, suy nghĩ: "Sẽ không triệu hồi ra một trong hai tên biến thái Đông Phương Bất Bại hoặc Nhạc Bất Quần. Bộ sách văn này là bản gốc, cũng không phải Đông Phương Bất Bại nữ tính hóa kia, mà là một ông già trung niên biến thái… Chắc chắn là không đâu, dù sao họ cũng không phải là nhân vật chính! "Trần Lạc lắc lắc đầu, đem ý nghĩ khủng khiếp này vứt ra khỏi đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK