Mục lục
Nhất Đạo Triều Bái (Dịch)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Lạc trong lúc còn đang suy tư, huyết văn trên người con hổ yêu càng thêm rực rỡ, chói sáng ra nhiều tia sáng đỏ, Trần Lạc mờ mờ nhìn thấy xung quanh thân thể hổ yêu hơi vặn vẹo, lá rụng bay loạn xạ, ánh sáng đỏ theo làn gió giống như một cái móng vuốt thành hình, hướng Lý sư gia đánh tới.

"Gió theo hổ, mây theo rồng. Hổ yêu này lại có yêu thuật 'Khống Phong', còn đã thăng lên thành thần thông. Trần Bình kinh ngạc thì thầm, hắn đi theo cha của Trần Lạc học hỏi mười năm, tự nhiên cũng có được một ít kiến thức này.

“Bình thúc, Lý sư gia có thể thắng sao?” Trần Lạc lúc này cũng có chút sợ, Trần Bình còn chưa kịp trả lời, chỉ nghe Lý sư gia nói ra một chữ ——

“Đốt!”

Chữ này vừa ra khỏi miệng, trên đỉnh đầu Lý sư gia xuất hiện một từ ‘Đốt’ lóe lên ánh sáng vàng chói mắt, nhanh chóng ngưng tụ ra một cây đao vàng óng, bay tới hướng móng vuốt ngưng kết từ gió của hổ yêu.

Mà ngay khi chữ "Đốt" rời khỏi miệng Lý sư gia, Trần Lạc rõ ràng chỉ nghe được một chữ nhưng trong đầu lại vang vọng một bài thơ về chiến trường.

“Ngựa hoa mới cưỡi, yên viền châu,

Chiến cuộc sa trường trăng lạnh màu.

Trống sắt đầu thành vang tiếng động,

Đao vàng trong vỏ máu chưa lau.” (2)

(2) Bài thơ Quân hành 軍行 - của nhà thơ Lý Bạch, ông viết bài thơ này trao cho tướng quân khi ra trận, tướng quân này ngâm xướng bài thơ sau khi dùng đao vàng chém đầu tướng địch.

Đao vàng rơi xuống như sét đánh trong đêm, chỉ nghe một tiếng rống đau tai nhức óc, móng vuốt hổ kia trong nháy mắt đã bị đánh cho tan, ngay lúc đó bóng của đao vàng trước khi tan biến còn trúng lên đầu mãnh hổ, mãnh hổ gào rú, lăn lộn trên mặt đất vài vòng, lần nữa bò lên, từ sau cổ kéo dài đến bụng của nó xuất hiện một vết thương, máu chảy đầm đìa.

Hổ yêu đưa mắt nhìn Lý sư gia, lại nhìn sang phía Trần Lạc cách đó không xa, trong lòng hạ quyết tâm, xoay đầu hướng thẳng về phía Trần Lạc lao tới.

Mà trong nháy mắt đó, tốc độ so với lúc giao đấu với Lý sư gia tăng lên rất nhiều, chỉ trong nháy mắt đã cách Trần Lạc không tới một trăm mét.

Lý sư gia nhếch miệng cười như đã sớm chuẩn bị, sau khi đao vàng tiêu tán, trên đỉnh đầu đột nhiên lần nữa ngưng tụ ra một cây đao vàng mới, chỉ là so với vừa rồi đã nhỏ hơn không ít.

Lý sư gia vung tay áo lên, đao vàng óng ánh ánh sáng, nhanh chóng bay đi, mãnh hổ tránh né không kịp, để cho đao vàng chém xuống bả vai, đâm ra một lỗ lớn, đao vàng chui xuống tới khoang bụng rồi lại bay thẳng ra ngoài, cho tới khi đao vàng chạm vào mặt đất, ánh sáng óng ánh từ từ tiêu tán trong đêm.

Mãnh hổ bị thương nặng, thể lực tiêu hao, miễn cưỡng chạy về phía trước thêm được vài bước, rồi nặng nề ngã xuống đất, nhưng nó chưa chết, phần bụng chập chùng thở gấp, hơi thở nặng nề oán giận, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Trần Lạc cách nó chưa tới hai mươi mét, mặt hổ tỏ vẻ không cam lòng.

Trần Lạc chậm rãi đến gần chỗ hổ yêu ngã xuống đất, nhưng cũng không dám tiến đến quá gần, chỉ đứng cách xa mười mét, một tay cầm quan ấn, đối diện với hổ yêu kia, hỏi: "Ta hỏi ngươi, chính ngươi sai khiến con quỷ kia giết người Trần gia ta, gây án trên dưới hai mươi mạng người?”

Hổ yêu kia hơi há miệng, vậy mà biết nói tiếng người, phát ra giọng nói trầm thấp: "Ngươi hại thê tử của ta, ta tất nhiên phải báo thù cho nàng, báo thù là sai sao? Ngươi có biết lúc trước, thê tử ta bị giết, trong bụng đã có cốt nhục của ta sao! Ngươi hủy nhà ta, ta báo nhà ngươi, trời đất chứng giám, hợp tình hợp lý.”

“Hay cho câu hợp tình hợp lý, trời đất chứng giám…Còn dám ở đây tố cáo ta trước. Rõ ràng là thê tử của ngươi giết nhà ta mấy tên tá điền trước…”

"Trần gia chủ, ngươi cần gì phải tranh luận với nó." Lúc này Lý sư gia lại khôi phục bộ dáng cười hì hì kia, đi tới, nói: "Con hổ ác độc này đang cố bao biện giả điên mà thôi. Con hổ cái kia bất quá chỉ là dã thú, hổ yêu lại là một con yêu vật có linh trí, đã không tính được gọi cùng chủng loài, cùng dã thú giao hợp, hai loài khác biệt, làm gì có thể gọi con hổ cái kia là thê tử, nói chuyện còn giở giọng nhân tính của nhân tộc ta sao?

Nếu thật sự cho là như vậy, dã thú ăn cỏ hóa thành yêu, chẳng phải bọn chúng trước tiên phải trả thù toàn bộ những kẻ trước kia ăn thịt chúng sao? Khắp thiên hạ này đều săn thú, bán thịt, giết mổ, chẳng phải bọn chúng muốn giết hết những người này để trả thù sao?”

“Huống chi, nó không còn là yêu tinh bình thường, mà là một con nghiệt yêu!” Lý sư gia đi tới bên người hổ yêu, duỗi chân giẫm lên cổ hổ yêu, "Mau khai ra, ngươi là từ thế lực nào phái tới Đại Huyền triều của chúng ta? Phật Môn? Vạn Yêu Quốc? Hay là Man di tộc?”

Hổ yêu kia hơi nhắm mắt lại, lại không trả lời nữa, rõ ràng là cảm nhận cái chết, tự nguyện chết đi.

Trần Lạc cũng tiến lên phía trước vài bước, nhìn lướt qua hổ yêu, lại nhìn về phía Lý sư gia, hỏi: "Lý sư gia, nghiệt yêu là thế nào?”

Lý sư gia trả lời: "Ngươi mới vừa rồi cũng nhìn thấy, vòng tròn lơ lửng xung quanh thân thể nó có ánh sáng màu máu và trong cả máu huyết của nó còn mang theo tia sáng đen lượn quanh, đó là sức mạnh trời ban rất ưu ái nhân tộc ta. Có sức mạnh trời ban quấn thân, chứng tỏ yêu vật này từng hại người có công với nhân tộc ta. Những kẻ như vậy trong Yêu tộc được gọi là nghiệt yêu. Đại Huyền triều có lệnh: Nghiệt yêu phải chết!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK