Mục lục
Nhất Đạo Triều Bái (Dịch)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói xong, tăng nhân nhìn về phía thiếu niên kia: "Thí chủ, hiện tại ngươi chỉ cần gật đầu, bần tăng lập tức hủy bỏ pháp thuật.”

Thiếu niên bị Trần Lạc đánh thức cũng không còn chút sức lực nào để quay đầu, chỉ là miệng hơi mở ra.

“Cút.”

Trần Lạc không hề tức giận nữa, lạnh lùng nhìn xem tăng nhân, gọi một tiếng: "Tiểu Hoàn!"

Tiểu Hoàn vội vàng tiến đến bên cạnh Trần Lạc, Trần Lạc thì thầm vài câu vào tai Tiểu Hoàn, Tiểu Hoàn ngẩn người một chút, nghi hoặc nhìn thoáng qua Trần Lạc, nhưng vẫn xoay người chạy đi.

Trần Lạc cũng không để ý tới tăng nhân kia nữa, một lần nữa đi trở lại bên cạnh thiếu niên khổ sở, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai đối phương: "Cố gắn kiên trì thêm một hồi, ta có thể giúp ngươi..."

"Thiếu gia, thiếu gia, đồ ngươi cần ta mua về..." Ước chừng khoảng mười lăm phút sau, Tiểu Hoàn cầm một cái túi, một đường chạy về, trên trán đã chảy ra một lớp mồ hôi dày đặc.

Tiểu Hoàn thở hổn hển, chạy đến trước mặt Trần Lạc, một bên từ trong túi giấy móc đồ ra ngoài, vừa nói: "Đây là lông ngỗng của nhà Vương đại nương nhổ xuống, theo thiếu gia đã dặn dò, ta đã dùng nước sôi rửa qua.”

"Đây là từ chỗ Lưu đại gia lấy được bong bóng heo non, ta tự tay rửa, rửa trong rửa ngoài nhiều lần; còn đây là ruột ngỗng, cũng đã rửa sạch sẽ, đều theo phân phó thiếu gia dùng rượu mạnh nhất ngâm qua..."

"Còn có cái này..." Tiểu Hoàn cuối cùng móc ra một bình nước sạch lớn, "Muối viên tốt nhất, theo phân phó của thiếu gia, một phần muối, trăm phần nước, dùng nước đã đun sôi để nguội.”

“Vất vả cho ngươi rồi!” Nhìn Tiểu Hoàn mệt mỏi, Trần Lạc đưa tay lên vuốt mũi Tiểu Hoàn một cái.

Khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Hoàn ửng đỏ, lại mang theo một chút kiêu ngạo: "Không vất vả, chỉ cần thiếu gia khiến cho tên hòa thượng khùng này ăn quả đắng, Tiểu Hoàn lại chạy thêm ba chuyến cũng nguyện ý.”

Nói xong còn nghiêng đầu sang hướng về phía tăng nhân đang đứng "Hừ" một tiếng.

Tăng nhân kia cũng không so đo với Tiểu Hoàn, mà lại nhìn đống đồ vật nằm trong tay Trần Lạc, hỏi: "Thí chủ có phải dùng những tục vật này để cứu người?”

Trần Lạc chỉ thản nhiên trả lời: "Ngươi cứ nhìn là được rồi! "Sau đó đổ nước muối vào bong bóng heo non, lông ngỗng đâm vào đầu bong bóng heo, ruột ngỗng một đầu buộc chặt vào lông ngỗng còn lại, biến thành một thiết bị truyền dịch đơn giản.

Mới vừa rồi Trần Lạc cẩn thận kiểm tra kỹ toàn thân thiếu niên kia, thấy thân thể đối phương cường tráng, cho nên Trần Lạc đoán chừng nguyên nhân đối phương bị sốc chết lâm sàng do mất nước gây nên, về phần thời gian dài như vậy không có ăn cơm mà thiếu năng lượng, hẳn là có thể chống đỡ thêm hai ngày nữa.

"Không có biện pháp khác, thời đại này tối đa dùng nguyên vật liệu có sẵn, cũng chỉ có thể cho ngươi chút nước muối sinh lý, dịch dinh dưỡng hoặc đường mía thật sự không tìm ra..." Trần Lạc trong lòng bất đắc dĩ nói, "Nước muối này đoán chừng cũng có tạp chất, nhưng cũng không có lựa chọn nào khác.”

Trần Lạc tay cầm một cái lông ngỗng đã vuốt nhọn, nói với thiếu niên kia: "Phương pháp của ta có lẽ có thể cứu ngươi, có lẽ sẽ hại ngươi, hiện tại ngươi vẫn còn có thể đưa ra lựa chọn..."

Thiếu niên cố sức mở mắt, nhìn Trần Lạc thật sâu một cái, tựa hồ dùng hết khí lực cả người, nói một chữ ——

“Làm!”

Trần Lạc gật gật đầu: "Có chút đau, chịu đựng một chút nhé…"

Trần Lạc ở kiếp trước, nương tựa ở chỗ bà ngoại, trước khi bà ngoại của hắn qua đời, mỗi ngày Trần Lạc đều phải phụ trách việc tiêm thuốc cho bà ngoại, cho nên thủ pháp cũng coi như sành sõi.

"Ừm~" Lông ngỗng đâm vào thân thể thiếu niên, mặc dù lúc này đã suy yếu, thiếu niên vẫn từ trong khoang mũi phát ra một tiếng kêu rên, sau đó Trần Lạc cố ý khống chế tốc độ truyền nước muối, trạng thái của thiếu niên cũng dần dần thả lỏng, lồng ngực phập phồng cũng chứng tỏ hô hấp ổn định hơn một chút.

“Thiếu gia, thành công không?” Trên mặt Tiểu Hoàn hiện ra một chút biểu cảm chờ mong, Trần Lạc cẩn thận kiểm tra đối phương một chút, hướng về phía Tiểu Hoàn khẽ gật đầu.

Đám người đứng quan sát kia cũng bắt đầu lớn tiếng hoan hô vì hành động của Trần Lạc!

Lúc này sắc mặt tăng nhân kia lại có chút khác thường, hắn đứng quan sát nãy giờ phát hiện thân thể thiếu niên sắp chết kia quả nhiên đã khôi phục sức sống, không khỏi nhíu mày.

“Đáng chết, nếu hắn chết dưới “Bế khẩu thiền" của bần tăng, hồn phách linh đồng này sẽ hóa thành quỷ dưới trướng của bần tăng, tương lai khi ta lập Phật quốc của riêng ta, tất nhiên hắn sẽ là hộ pháp của ta. Lại bị tiểu tử này phá hỏng rồi!”

Tăng nhân hơi híp mắt, trên người một ánh sáng lóe lên giống như kim cương rồi biến mất, lập tức há mồm, phát ra giọng nói lôi âm: "Phương pháp này gian lận, bần tăng sẽ không chấp nhận!”

Tiếng lôi âm phạn ngôn này lập tức làm chấn động thần hồn, đại não bị chấn động một chút, tăng nhân kia muốn nhân cơ hội này, bước nhanh về phía trước, mang thiếu niên kia đi mất.

Đúng lúc này, dưới chân tăng nhân kia đột nhiên xuất hiện một vòng sáng, bao trùm toàn bộ tăng nhân, tăng nhân đi về phía trước lại giống như gặp phải chướng ngại vật, bất di bất dịch không thể động đậy.

Đại Huyền triều khống thuật: Hỏa Địa Vi Lao!

Mọi người phục hồi tinh thần, chỉ thấy một chiếc kiệu nhìn như đi rất chậm nhưng thực tế thì rất nhanh đã xuất hiện trước mặt mọi người, bốn người khiêng vừa đặt kiệu xuống, Thái Đồng Trần từ trong kiệu đi ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK