Bạo quân nói: "Trác nguyên soái! Ta có thể hiểu được nỗi đau mất con lúc đầu bạc của ngươi! Nhưng chuyện của Trác Địch, không phải đã ra hiệp ước gia tộc Đường Bắc và Trác Vương phủ đều không được nhắc đến nữa hay sao?"
Đường Bắc Khôi cười lạnh: "Chính là như thế! Hoàng Thượng thật anh minh! Nếu có vài người cố ý muốn nhắc lại sự cố này, vậy thì chuyện của thống lĩnh Đường Bắc Tĩnh phải tính làm sao đây?"
Trác Công Phú tỏ ra nghiêm túc: "Không phải vi thần muốn báo thù cho Trác Địch! Nó không biết tự lượng sức mình mà đi chọc giận Nhất Đại Tông Sư Đường Bắc Cương, bản thân nó chết chưa hết tội, không oán hận được người khác! Nhưng vi thần đã ra điều kiện như vậy rồi!"
Bạo quân nói: "Trác nguyên soái! Ngươi có thể muốn thứ khác! Trẫm có thể thỏa mãn ngươi!"
Trác Công Phú lắc đầu mà rằng: "Vi thần không cần bất cứ quan to lộc hậu nào, cũng không cần tiền bạc quyền thế, vi thần chỉ muốn thừa tướng làm ba chuyện! Nếu Hoàng Thượng thấy khó thì cứ xem như vi thần chưa từng nói ra lời này!"
Đột nhiên bạo quân thét lên: "Thừa tướng Đường Bắc, ngươi có muốn hy sinh chút đỉnh cho triều đình được yên bình, cho xã hội được ổn định hay chăng?"
Trông vẻ bề ngoài bạo quân giống như đang hỏi.
Nhưng ý muốn thực tế lại quá rõ ràng!
Thừa tướng như ngươi nếu không hy sinh chút đỉnh vì triều đình và bá tánh thì ngươi không cần tiếp tục giữ cái chức vị này tiếp nữa rồi!
Sắc mặt Đường Bắc Khôi đến là vặn vẹo: "Vi thần đã hiểu ý của Hoàng Thượng! Vi thần nguyện ý tuân theo!"
Ông ta làm gì dám không đồng ý kia chứ?
Bạo quân nói: "Trẫm thay bá tánh cảm ơn thừa tướng!"
Ánh mắt Đường Bắc Khôi thoáng qua chút u ám, rồi ông ta lập tức rót cho Trác Công Phú một ly nước ngay trên đai điện này!
Trác Công Phú uống một hơi cạn sạch rồi ném ly nước đi!
"Xoảng!"
Ly nước bị vỡ vụn.
Rồi Đường Bắc Khôi lại rót Trác Công Phú một ly nữa.
"Chắc thừa tướng đã khát nước rồi nhỉ?"
Trác Công Phú trực tiếp cầm ly nước đổ lên đầu Đường Bắc Khôi.
Ly nước trắng cứ thế mà chảy xuống từ mái tóc Đường Bắc Khôi, nhễ nhại đầy mặt.
Đường Bắc Khôi tức giận đến nỗi gân xanh lồi lên, nhưng vẫn ráng nhịn.
"Khi nãy hạ quan bị run tay, quả thật sơ ý quá! Nhất định thừa tướng đại nhân đại lượng, sẽ không tính toán với ta chứ?" Trác Công Phú lạnh lùng nói.
"Đương nhiên sẽ không!"
Ánh mắt Đường Bắc Khôi lại phủ lên một lớp sương dày!
Ông lại lại phải cởi ủng cho Trác Công Phú ngay trên đại điện này.
Bạo quân lập tức thưởng ngay cho Trác Công Phú một đôi ủng mới.
Đường Bắc Khôi lại hầu hạ Trác Công Phú thay ủng mới!
"Lần này tướng quân đã vừa ý rồi chưa?"
Đường Bắc Khôi lạnh lùng hỏi.
"Cảm ơn thừa tướng."
Thái độ của Trác Công Phú rất đỗi lạnh lùng!
Từ cái đêm Trác Công Phú nhìn thấy con trai mình chết thảm ở đó, ông ta không có chỗ để phát tiết cơn giận của mình!
Huống hồ gì, đứa con trai còn chưa đầy 20 tuổi của mình lại chết trong tay cao thủ cấp bậc tông sư!
Người trong gia tộc Đường Bắc khinh người quá đáng!
Mặc dù Trác Vương phủ và gia tộc Đường Bắc đã thỏa thuận với nhau.
Sau này hai bên đều không được vì việc này mà làm tổn thương hòa khí nữa!
Mạng của Trác Địch, đổi lấy tự do cho Trác Lôi!
Trong lòng của Trác Công Phú vẫn ôm mối hận không nguôi!
Ông là cha, không có bất cứ ai hiểu được tâm trạng của người cha khi mất đi đứa con của mình!
Bởi vậy hôm nay vừa khéo có cơ hội tốt, bắt Đường Bắc Khôi hầu hạ ông một phen để phát tiết sự tức giận tích lũy sâu trong lòng mình.
Đường Bắc Khôi cất tiếng nói với thái độ kỳ quặc: "Bây giờ Trác nguyên soái nói được rồi chứ? Hy vọng cách của Trác nguyên soái thật sự có ích! Bằng không đã uổng công vi thần hầu hạ Trác nguyên soái rồi!"
Trác Công Phú nói: "Hoàng Thượng! Mục đích của Thổ Tư Vương là báo thù, mà mục đích của Hà Đồ Vương lại là thỏa mãn dã tâm của mình! Chỉ cần có thể làm thỏa mãn dã tâm của Hà Đồ Vương, khiến hắn ta quay đi tấn công Thổ Tư Vương, vậy thì triều đình có thể không phí một binh một tốt nào rồi!"
Bạo quân mới đáp: "Nhưng dã tâm của hắn ta lại quá khổng lồ!"
Trác Công Phú nói: "Triều đình không có cách nào chấp nhận được yêu cầu của Hà Đồ Vương đưa ra hiện giờ! Nhưng mà, nếu như chúng ta có thể đưa ra một yêu cầu khác mà hắn ta có thể chấp nhận thì sao?"
Bạo quân nói: "Trẫm chờ khanh nói rõ!"
Trác Công Phú nói: "Sở dĩ Hà Đồ Vương muốn tách khỏi liên minh bộ lạc của Thổ Tư Vương, tự mình xưng vương, thực hiện chế độ tự trị, nguyên nhân cuối cùng là vì thực lực của nước hắn ta đã hùng mạnh hơn các nước nhỏ và bộ lạc dưới quyền Thổ Tư Vương! Bởi vậy hắn ta không cam tâm làm một thần tử không có tiếng tăm gì! Hắn ta muốn làm vương! Vương thật sự! Nếu Hoàng Thượng có thể phong hắn ta làm vương thì sao?"
Bạo quân đáp: "Trác nguyên soái nói rõ ràng một chút!"
Trác Công Phú nói: "Rất đơn giản! Thổ Tư Vương làm phản dưới danh thủ lĩnh liên minh các bộ lạc! Nếu Hoàng Thượng tước đi phong hào thủ lĩnh liên minh các bộ lạc của hắn ta, tặng phong hào này cho Hà Đồ Vương! Từ đây về sau Hà Đồ Vương sẽ là thủ lĩnh mới của liên minh các bộ lạc lớn và các nước nhỏ! Là vương của liên minh các bộ lạc và nước nhỏ, sợ là còn có sức hấp dẫn hắn ta hơn tự mình dựng nên một nước nhỏ đấy chứ?"
Bạo quân trầm mặc một lúc rồi nói: "Nhưng cách này khó mà thực hiện được! Hà Đồ Vương không phải là đồ ngốc, bây giờ triều đình hai bề đối địch, hắn ta có thể cách bờ xem lửa cháy*, hoặc là nâng điều kiện lên, kiên quyết không tin tưởng triều đình sẽ phong hắn ta làm Hà Đồ Vương!"
(Cách bờ xem lửa cháy: Đứng bên ngoài nhìn kẻ khác tự gặp họa.)
Trác Công Phú nói: "Chắc chắn Hà Đồ Vương sẽ nghĩ là triều đình lợi dụng hắn ta để kiềm chế Thổ Tư Vương mà thôi!"
Bạo quân hỏi: "Trác nguyên soái có cao kiến gì không?"
Trác Công Phú tiếp lời: "Hoàng Thượng! Có một cách, có thể xóa đi mối ngờ của Hà Đồ Vương, khiến cho hắn ta ngoan ngoãn đợi được ngồi lên vị trí của Thổ Tư Vương, hơn nữa đồng ý dẫn quân lính của liên minh các bộ lạc đi đánh bại Thổ Tư Vương."
Bạo quân nói: "Là cách gì?"
Trác Công Phú mới bảo: "Nghe nói Hà Đồ Vương có một người con gái vừa mới 19 tuổi, dung mạo thanh tú xinh đẹp, hơn nữa còn thông minh tài giỏi! Thường thì con gái Trung Nguyên tầm 16 đến 17 tuổi là đã có thể đính hôn với người ta rồi, nhưng còn con gái Tây Vực, 20 tuổi đính hôn cũng là chuyện bình thường, con gái của Hà Đồ Vương vừa khéo chưa được đính hôn cho ai! Nếu Hoàng Thượng có thể chiêu cáo thiên hạ, cưới con gái của Hà Đồ Vương làm Hoàng Hậu, vậy thì sau này, Hà Đồ Vương đã là thông gia với Hoàng Thượng rồi, làm vậy ông ta càng không có lý do gì để nghi ngờ Hoàng Thượng nữa!"
Bạo quân bất ngờ: "Cái gì? Ông muốn Trẫm lập con gái của hắn ta làm Hoàng Hậu ư?"
Trác Công Phú mới bảo: "Dạ."
Bạo quân nói: 'Làm sao Trẫm có thể lập con gái của hắn ta làm Hoàng Hậu được? Trẫm..."
"Trong lòng Trẫm đã có Hoàng Hậu thật sự rồi!"
Bạo quân thầm nói câu này trong đầu, nhưng không truyền ra ngoài!
Trác Công Phú nói: "Nếu Hoàng Thượng không đồng ý thì đã hết cách rồi! Nhưng nếu Hoàng Thượng kiên quyết muốn không đánh mà thắng, đây là cách tốt nhất! Hơn nữa tuyệt đối có thể thực hiện...
Trong lòng bạo quân tuyệt đối không đồng ý...
Hắn tuyệt đối không thể làm chuyện có lỗi với Như Ý...
Nhưng mà, hình ảnh người con gái có mái tóc trắng ấy lướt qua trong đầu hắn...
Trong mắt đong đầy nỗi đau thương và thê lương không biết phải làm sao...
Là một Hoàng đế mà còn không được sống cùng với người con gái mình yêu tha thiết!
Hoàng đế này bất lực quá đỗi!
Nếu đã không thể thắng lợi về mặt tình trường thì tuyệt đối không thể để bất kỳ chuyện gì cản chân hắn được!
"Được! Trẫm đồng ý!"
Bỗng dưng Hoàng Thượng lạnh lùng gật đầu một cách nặng nề: "Thừa Tướng! Việc này giao lại cho ông đi làm! Ông lập tức hẹn sứ giả của Hà Đồ Vương ra bàn kỹ việc này! Cần phải làm rõ thành ý của Trẫm!"
Thừa tướng kinh ngạc đáp: "Dạ! Vi thần tuân chỉ!"
Bạo quân lạnh lùng nói: "Vậy thì mau chóng đi làm đi thôi!"
Thừa tướng đáp: "Hoàng Thượng! Vi thần...Vi thần muốn hỏi tình trạng hiện giờ của tiểu nữ. Gần đây Doanh phi nương nương không liên lạc gì với vi thần, không biết có phải đã xảy ra chuyện gì."
Tai mắt thừa tướng cài cắm trong cung nói, hôm trước trong cung có xảy ra biến cố long trời lở đất!"
Nghe nói Mai phi chết rồi!
Bạch quý nhân bị nhốt vào lãnh cung, bởi vì gãy một chân cho nên mới bảo toàn được tính mạng!
Mà Hoàng Hậu Trác Như Ý mất tích rồi...
Vẫn không có tin tức gì của Doanh phi.
Thừa tướng bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Bạo quân mới nói: "Thừa tướng cứ yên tâm đi, Doanh phi bị nhiễm phong hàn, đang dưỡng bệnh dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của ngự y! Bởi vì phong hàn sẽ truyền nhiễm nên không thể ra gió, bởi vậy Trẫm đã sắp xếp một nơi bí mật cho Doanh phi tĩnh dưỡng, miễn phải bị quấy rầy."
Thừa tướng hỏi: "Vậy vi thần có thể đến thăm Doanh phi nương nương hay không? Vi thần chỉ ngắm nhìn từ xa là được rồi!"
Bạo quân cả giận: "Lẽ nào ngươi không tin tưởng Trẫm?"
Thừa tướng nói: "Vi thần không dám!"
Bạo quân nói: "Nếu ngươi đã không dám thì mau im miệng đi! Đợi đến khi Doanh phi khỏe hơn một chút, tất nhiên Trẫm sẽ cho ngươi đi thăm nàng ấy! Bây giờ ngươi đi lo liệu chuyện của Hà Đồ Vương cho tốt trước đã!"
Thừa tướng không thể không gật đầu: "Dạ! Hoàng Thượng!"
Nhưng trong lòng ông ta đã dấy lên sự nghi ngờ...
Doanh phi...
Rốt cuộc thế nào rồi?
Ngày tiếp theo.
Đã đăng trên Hoàng bảng!
Hoàng Thượng chiêu cáo thiên hạ!
Chính thức sắc phong con gái của Hà Đồ Vương Triệu Ngọc Oanh làm Hoàng Hậu, mười ngày sau sẽ tiến hành đại điển sắc phong!
Hoàng bảng vừa được dán lên...
Toàn thành xôn xao!
Rất nhiều tai mắt hoặc người có quan hệ trong cung đều biết, thật ra Hoàng Thượng đã hạ chỉ lập Hoàng Hậu, người ấy là cửu tiểu thư trong Trác Vương phủ...
Mặc dù thánh chỉ không được dán trên Hoàng bảng...
Nhưng người trong cung và các quan lớn đều biết được chuyện này!
Nhưng mà, tại sao vô duyên vô cớ Hoàng Thượng lại hạ chỉ sắc phong một người con gái khác làm Hoàng Hậu kia chứ?
Còn Cửu tiểu thư thì sao?
Mọi người xôn xao đồn đoán...
Nhưng ai nấy đều như ngắm hoa giữa lớp sương mù, không tỏ tường chuyện chi cả.
Lúc Như Ý và Trác Lôi đi ra đường lớn, vừa đúng lúc nhìn thấy rất nhiều người vây quanh Hoàng bảng...
Trác Lôi cũng biết được đại khái chuyện xảy ra giữa Như Ý và bạo quân...
Sáng sớm hôm nay hắn đi tìm Như Ý, nhìn thấy Như Ý say mèm, vẻ mặt lạnh lùng mà suy sụp mới hỏi sao Như Ý lại xuất cung, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì...
Như Ý kể tóm tắt chuyện của cô và bạo quân cho hắn ta nghe.
Đương nhiên đã giấu giếm những chuyện cực kỳ quan trọng như cô đã giúp tứ tỷ Trác Thanh Đi đào dẩu, còn có Bạch quý nhân hạ độc làm hại cô, muốn mở rương đặc công!
Trong truyện Tây Du Ký, trước đó Như Ý chỉ kể đến tập thứ ba cho mấy người Trác Lôi và Tống Mẫn nghe, còn tập thứ tư trở đi, không có Như Ý thì cung không có cách nào biết tiếp được.
Vừa đúng lúc Trác Lôi muốn đi tuần tra xưởng in ấn mới mua về, thế là bèn đi tìm Như Ý.
Hắn đã đến mấy lần rồi, nhưng lần nào cũng đi chuyến vô ích.
Hắn biết Như Ý đã tiến cung, vốn dĩ không tính quay lại khách điếm Bách Hợp.
Nhưng hắn vẫn bỏ tiền mua chuộc một người làm trong khách điếm Bách Hợp, mỗi lần Như Ý trở về phải lập tức báo với hắn ngay.
Mặc dù hy vọng rất đỗi bé bỏng, nhưng Trác Lôi vẫn thầm hy vọng.
Hôm qua Như Ý trở về quán trọ, Trác Lôi đã nhận được tin tình báo ngay.
Thế là vừa sáng sớm hắn ta đã qua tìm Như Ý, kéo Như Ý đi tuần tra xưởng in ấn mới, vừa khéo lúc đi đường có thể kể Tây Du Ký tiếp.
Kết quả, vừa tuần tra xưởng in ấn xong là vừa khéo nhìn thấy Hoàng bảng được dán lên rồi!
Trác Lôi không biết võ công, thị lực tất nhiên không tốt được như Như Ý.
Đợi đến khi hắn len lỏi được vào trong đám đông, Như Ý đứng ngoài đã đọc xong xuôi rõ ràng nội dung trên Hoàng bảng...
"Hoàng Thượng đăng cơ nhiều năm mà vẫn chưa lập Hậu, sau đột nhiên lại lập Hậu cơ chứ?"
"Rốt cuộc Hà Đồ Vương này là ai? Cũng chưa nghe nhắc đến con gái hắn ta bao giờ?"
"Lần trước chẳng phải nghe nói Hoàng Thượng muốn cưới cửu tiểu thư trong Trác Vương phủ ư?"
"Nghe nói cửu tiểu thư của Trác gia đã tiến cung rồi!"
"Không phải vậy sao? Ta cũng nghe nói thế mà!"
"Phải đó phải đó! Ta có người thân vào hầu hạ trong cung, hắn cũng nói với ta rằng cửu tiểu thư của Trác gia là một cô gái tuyệt sắc khuynh thành!"
"Mấy người nói linh ta linh tinh chém gió gì đấy! Ta còn có người thân đi làm chỗ Ngọc Hoàng Đại Đế đây này! Nếu như tiểu thư Trác gia là Hoàng Hậu vây thì tại sao bây giờ Hoàng Thượng lại sắc phong người con gái khác?"
"Khó nói lắm! Hoàng Thượng ấy à! Có nhiều phụ nữ bên mình như vậy, vốn dĩ thích mới nới cũ là chuyện thường tình thôi."
"Phải đó! Ta cũng nghĩ giống ngươi vậy! Từ xưa đến nay Hoàng Thượng đều có mấy ngàn bà vợ! Huống hồ gì Hoàng Thượng của chúng ta trẻ trung anh tuấn, tất nhiên được rất nhiều con gái thích rồi!"
"Hôm nay Hoàng Thượng thích người này, mai Hoàng Thượng lại thích người kia ấy mà..."
"Hôm nay lập Triệu Ngọc Oanh làm Hoàng Hậu, biết đâu chừng ngày mai ngày kia lại lập người khác thôi.”
"Phụ nữ trong cung đều có nhan sắc đẹp đẽ khuynh nước khuynh thành, tiếc nỗi đều là những người phụ nữ đáng thương!"
Nhóm người tụ tập trước Hoàng bảng xôn xao thảo luận.
Trác Lôi nghe người ta nói thế, sắc mặt trông đến là vặn vẹo.
Hắn biết chắc chắn lần này Như Ý sẽ đau lòng vô cùng.
Hắn quay đầu lại, tính an ủi Như Ý vài câu nhưng lại chẳng thấy bóng dáng cô đâu?
Như Ý đã đi mất dạng từ lâu rồi!
Trác Lôi nhìn quanh quất bốn phía, người người qua lại rộn ràng trên đường, căn bản chẳng nhìn thấy Như Ý đâu!
Vốn dĩ Trác Lôi muốn quay lại khách điếm Bách Hợp tìm Như Ý, nhưng nghĩ lại ắt hẳn bây giờ cô ấy đang buồn bã lắm...
Thôi thì để cô yên tĩnh một mình vậy! Cô nhóc này thích giấu tâm sự vào lòng, tự mình gánh lấy! Để cô bình tĩnh lại một chút cũng tốt! Trác Lôi thở dài.
Buổi tối!
Trời nóng bức, không gian yên tĩnh đến mức quái dị...
Viện Di Hồng...
Một cái nhà chứa hết sức bình thường giữa trăm ngàn cái kỹ viện nhà chứa ở kinh thành, thậm chí còn không bằng cái kỹ viện!
Đêm hôm khuya khoắt...
Một gã đàn ông gầy héo hắt say mèm liêu xiêu bước ra hỏi viện Di Hồng, không biết bởi vì uống quá nhiều rượu hay là vì "lao động thể lực" quá đà mà cơ thể yếu ớt...
Gã vừa đi vừa ngâm nga một ca khúc dâm đãng...
"Em gái ơi tóc em mềm thế nhỉ!"
"Cho anh đây sờ em tí nào!"
"Em ơi mắt em ngần ngận nước..."
"Để anh đây đến hôn em nào!"
Gã ta say khướt quẹo vô một con ngõ nhỏ, đột nhiên nhìn thấy một người phụ nữ xách cái giỏ đậu hũ trên tay, trông có vẻ vội vàng đi nhanh cho kịp phiên chợ sớm..."
Người phụ nữ này không đẹp là mấy, nhưng tuổi tác chỉ tầm ba mươi, là một quả phụ.
Gã bỉ ổi đó nhìn thấy phụ nữ, máu dâm đãng lại bốc lên đầu, thế là bèn nhào đến, ôm chầm góa phụ đó vào lòng hôn ngấu nghiến...
Góa phụ không kịp đề phòng bị một tên yêu râu xanh hôn ngấu nghiến...
Cô sợ đến mức kêu la ầm ĩ!
Góa phụ lấy làm quan trọng nhất là danh tiếng!
Nếu như có lời đồn đại không hay hủy hoại danh tiếng của cô thì sẽ chẳng còn đất để đặt chân nữa rồi!
Trinh tiết còn quan trọng với góa phụ hơn cả mạng sống!
Góa phụ liều mạng la thét, khóc lóc xin tha, còn lớn tiếng bảo mình là một góa phụ, dốc sức cầu xin tên yêu râu xanh này buông tha cho cô!
Nhưng tên yêu râu xanh nghe theo sao được?
Kéo mạnh góa phụ vào trong một con hẻm tối om...
Góa phụ biết được đại nạn đã đổ ập lên đầu, cô liều lĩnh vùng vẫy, đậu hũ rơi vãi đầy đất...
Nhưng dù sao cô cũng chỉ là một người phụ nữ, đối phương là đàn ông, hơn nữa lại còn có rượu trong người, khỏe hơn cô nhiều lắm, căn bản là cô giãy ra không nổi.
"Cứu mạng với!"
"Cứu mạng với!"
"Có người xâm phạm với ta rồi!"
Cách duy nhất góa phụ có thể làm được là dốc sức khóc gào cầu cứu!
Gã bỉ ổi đó nở nụ cười dâm đãng: "Hà hà! Cô kêu đi! Nửa đêm nửa hôm kêu nữ quỷ ra chơi cùng với ông đây luôn! Cô càng kêu lớn, ông càng hưng phấn!"
"Thằng già đê tiện!"
Bỗng dưng có một gương mặt mặt xanh nanh vàng xuất hiện trong bóng tối...
Giọng nói lạnh lùng đầy ắp vẻ khinh thường đó, dường như đến từ tầng thấp nhất ở địa ngục vậy...
Gã bỉ ổi thấy lạnh run, sợ đến mức run lẩy bẩy: "Ngươi...Người là ai? Ngươi là người hay quỷ?"
Người mặt xanh đó lạnh lùng nói: "Không phải ngươi muốn có nữ quỷ đến chơi với ngươi ư? Sao bây giờ lại sợ sệt thế?"
Đây là thế giới người người đều biết võ...
Đương nhiên gã bỉ ổi nọ cũng luyện được vài chiêu, lần này trong lòng thấy sợ hãi, đâu quan tâm nhiều thế được, ỷ vào rượu mà mạnh mẽ tấn công!
Làm sao biết được võ công của đối phương thật sự quá thần kỳ!
Hắn còn chưa kịp nhìn kỹ đã bị đối phương mạnh chân đạp văng dính tường!
"Ầm!"
Hắn đập mạnh vào tưởng rồi trượt dài xuống, xương cốt toàn thân kêu răng rắc, sợ là đã bị gãy vài cọng!
"Ối á!"
"Mẹ ơi!"
"Hôm nay đụng phải cái thứ xui xẻo gì!"
Gã bỉ ổi gào lên khóc lóc, đau đến mức khó mà nhẫn nhịn được!
"Muốn trách thì trách Hoàng đế của các ngươi đi!"
Ánh mắt của người mặt xanh rất đỗi lạnh lùng, chợt bừng lên cơn tức giận khó mà diễn tả được bằng lời, rồi bỗng dưng...
Có ánh sáng đỏ lóe lên!
Kiếm khí mãnh liệt xoẹt ngang không khí...
Đánh thẳng vào...Hạ bộ!
A!
Tên yêu râu xanh đau đến mức chết đi sống lại!
Góa phụ nhìn thấy bỗng dưng có một người đeo mặt nạ xấu xí cực kỳ xuất hiện, thủ pháp thần kỳ mà vô tình dạy cho tên háo sắc này một bài học...
Cô nhìn thấy đũng quần của tên háo sắc thấm một mảng máu tươi lớn...Bèn biết ngay từ giờ về sau sợ là gã sẽ không thể ức hiếp phụ nữ được nữa!
Cô đâu có gặp cảnh này bao giờ?
Hoảng sợ đến mức cả người run lẩy bẩy, không dám cục cựa!
"Gã đàn ông này là một tên háo sắc đê tiện! Sau này cô đừng đi một mình vào lúc đêm hôm khuya khoắt nữa!"
Người mặt xanh để lại một câu nói lạnh lùng rồi quay người biến mất trong bóng đêm...
Trong vũng máu đó tươi đó...
Có một đóa hoa Hắc Tường Vi lấp lánh trông đến là quỷ dị...
Hắc Tường Vi?
Góa phụ kinh ngạc!
Cô vội vàng dọn dẹp rồi chạy vội về nhà thắp nhang bái phật!
Nếu không có Hắc Tường Vi cứu cô, sợ là cô không giữ được trinh tiết rồi!
Sáng sớm ngày hôm sau.
Nơi tuyển thái giám trong cung.
Trương công công là người quản lý cuộc tuyển chọn thái giám, gần đây nơi nào trong cung đều yêu cầu phải tăng thêm thái giám, mà người có người quản lý Kính Sự Phòng như hắn đây lại đau đầu gần chết!
Ngoại trừ những người có bệnh tật về mặt sinh lý, hoặc là nhà rớt mùng tơi thì ai sẽ đi làm thái giám đây?
Mỗi tháng chỉ có lác đác vài người tự nguyện đến ghi danh làm thái giám mà thôi.
Huống hồ chi sau khi thái giám tịnh thân còn phải nghỉ ngơi một thời gian rất dài mới có thể xuống giường đi lại...
Cho dù Trương công công đã tăng lương một năm của thái giám lên gấp sáu lần.
Nhưng số lượng thái giám vẫn còn thiếu nhiều lắm!
"Trời ơi!"
"Gần đây Lý tổng quản yêu cầu ta phải phái hai mươi thái giám mới sang Ngọc Oanh cung hầu hạ Hoàng Hậu nương nương sắp tiến cung..."
"Hai mươi người lận!"
"Mẹ ta ơi!"
"Ba tháng trời cũng không đủ hai mươi người đến ghi danh làm thái giám đó!"
"Cho dù có tính lôi cả cha ta, anh ta, em trai ta, em họ ta, anh họ ta đến tịnh thân thì cũng đâu có đủ 20 người chứ!"
Trương công công đau đầu than thở với khẩu âm Sơn Đông, từ sáng sớm đã đến nơi tuyển thái giám trong cung.
Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, dù sao số người đến xin làm mỗi ngày, không phải một thì là hai, nếu không thì chẳng có ma nào...
"Trời ơi!"
"Ông ban cho điều kỳ tích đi!"
"Ban cho ta vài người đến ghi danh làm thái giám đi mà!"
"Làm thái giám lương cao, phúc lợi tốt, bao ăn bao ở, còn có tiền dưỡng già hậu hĩnh nữa!"
"Tại sao thời buổi bây giờ không có ai đến làm thái giám kia chớ!"
"Biết đâu chừng hôm nay lại chẳng có người đến ghi danh!"
Trương công công ũ rũ đi đến nơi tuyển chọn...
Đột nhiên một đội ngũ xếp hàng dài thật dài đập vào mắt hắn...
Hắn xoa xoa mắt mình...
Rồi mở mắt nhìn lại...
"Trời ạ!"
"Là hàng người dài thật dài đây hả?"
"Một, hai, ba, bốn,...Hai mươi chín, ba mươi, ba mươi mốt..."
"Sao hôm nay có lắm người vậy chứ?"
"Ôi chao!"
"Chắc chắn bổn công công đi nhầm chỗ rồi!"
Trương công công vừa tính quay ngược lại, nhưng mà nhìn thấy tấm bảng hiệu có viết một dòng chữ lớn: Nơi tuyển thái giám của Hoàng cung!
"Đâu có đi nhầm nơi!"
"Thần linh của ta ơi!"
"Chuyện quái gì thế này!"
Trương công công thấy hơi không dám tin vào mắt mình, thế là hắn bước ra sau đội ngũ rồi tìm đại một người hỏi thăm tình hình.
"Ê, ngươi đến đây là gì?"
"Công công làm việc ở đây ư?
"Ngươi đừng hỏi lắm thế! Mau trả lời câu hỏi của ta! Ngươi đến đây làm gì?"
"Ta đến ghi danh làm thái giám! Lẽ nào nơi này không phải chỗ để ghi danh hay sao?"
"Sao ngươi lại muốn đi làm thái giám thế?"
"Việc này ấy à...Công công, thật sự không giấu giếm gì ngươi, tối qua chỗ chí mạng của ta bị kẻ khác cắt rồi!" Sắc mặt của người đó đau đớn trắng bệch.
"Chỗ chí mạng bị kẻ khác cắt rồi?" Sao lại thế?" Trương công công tò mò.
"Cái này à...Thật ra ta là một tên đạo tặc hái hoa, hôm qua bắt được phụ nữ nhà lành đang tính chuẩn bị tận hưởng một chốc, kết quả là Hắc Tường Vi xuất hiện, cứu hai người phụ nữ mà ta không dễ dàng gì mới bắt được ấy đi, còn cắt luôn cả chỗ chí mạng của ta nữa! Lúc trước ta là đạo tặc hái hoa, làm ra không ít chuyện chẳng có tính người, bây giờ không hái hoa được nữa mới muốn tiến cung làm thái giám, nghe nói bây giờ lương bổng của thái giám cũng cao lắm, phúc lợi cũng tốt!"
"Hắc Tường Vi?"
Trương công công còn chưa nghe nhắc đến tên Hắc Tường Vi này đó!
Hắn lại tìm thêm một người để hỏi han.
Kết quả người này là một gã đồ tể giết heo, thường xuyên cưỡng hiếp phụ nữ nhà hàng xóm, kết quả lúc làm chuyện xấu cũng bị Hắc Tường Vi bắt gặp, cắt đứt chỗ chí mạng của hắn ta luôn.
Mấy người này, nghề nghiệp gì cũng có!
Nhưng toàn bộ đều có một nghề tay trái chung, đó là yêu râu xanh!
Trương công công nghe mấy kẻ này nói xong bèn cười đến không khép miệng được!
"Cha ta ơi!"
"Hắc Tường Vi này đúng là ân nhân của ta!"
"Trong một đêm mà tặng cho ta nhiều thái giám đến thế!"
"Người tốt!"
"Ân nhân cao cả của ta!"
Trương công công quyết định sau khi quay về nhất định phải cung phụng Hắc Tường Vi như một vị thần...
Hắc Tường Vi trừng trị hết đám yêu râu xanh trong một đêm, phạm tội cưỡng hiếp, đạo tặc hái hoa, khách làng chơi,..Hơn trăm người!
Tin tức kinh thiên động địa này gần như đã lan truyền khắp kinh thành!
Trong phút chốc Hắc Tường Vi đã thành vị thần bảo vệ phái nữ!
Bùa phù hộ bình an bên mình người dân lương thiện!
Tất cả con gái phụ nữ đều đong đầy lòng tôn thờ cúng bái Hắc Tường Vi!
Đường lớn ngõ nhỏ, quán trà quán nước, người người đều hăng say bàn tán về câu chuyện Hắc Tường Vi...
Chỉ là, mọi người cảm thấy có một chuyện hết sức kỳ lạ!
Trước đây Hắc Tường Vi là một thợ săn tiền thưởng!
Chuyên nhận tiền giết người! Giết tham quan! Giết ác bá, giết bọn cướp sông cướp biển!
Nhưng tối ngày hôm qua, Hắc Tường Vi không nhận một đồng nào, cũng không giết người...